Nếu đối với Trương Du cùng Trịnh Vãn Tình gương mặt nữ quỷ trong gương có hơi lạ lẫm, thì đối với Đường Tâm Quyết và Quách Quả gương mặt này lại vô cùng quen thuộc.
Trong [Quy tắc văn minh trong phòng ngủ], cứ mỗi khi đêm đến, nữ quỷ tóc dài sẽ áp mặt vào màn, thậm chí còn bò ra khỏi khe nứt trên sàn phòng ngủ muốn cướp mặt Quách Quả lại bị cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết đánh cho hiện nguyên hình... Đây đều là những trải nghiệm khi mới bắt đầu trò chơi chưa kịp thích ứng với thế giới này của Quách Quả, những cảm xúc không tên khắc sâu vào kí ức.
Dù có hóa thành tro Quách Quả cũng sẽ không quên được gương mặt này.
Đường Tâm Quyết thì càng khỏi phải nói, giai đoạn cuối của bài kiểm tra, Tiểu Hồng bị quy tắc trừng phạt chỉ còn mỗi cái đầu lăn lông lốc, muốn không nhớ kĩ cũng khó.
Nói ngắn lại, tất cả mọi người đều là người quen cũ, còn là loại người quen có tình cảm thắm thiết suýt bị Đường Tâm Quyết cạo chết.
Nhìn gương mặt với biểu cảm khó tả của nữ quỷ, Đường Tâm Quyết híp mắt: “Thế là... Thương Anh Hồng à?”
Vốn tưởng lâm vào nguy hiểm khó đối phó, không ngờ lại được tặng không đáp án?
Bản mặt nữ quỷ trong gương đã bắt đầu vặn vẹo, Đường Tâm Quyết thì lại như chưa tỉnh hồn, ngẫm nghĩ nói: “Cơ thể mọc lại rồi hả? Có vẻ như đây là công việc mới của mày chứ không phải làm thêm... Thế nghĩa là sau khi bị thương nặng, ngay cả quỷ quái cũng bị sa thải khỏi cương vị NPC rồi được tái tuyển dụng lần nữa?”
Lần trước vẫn còn là boss duy nhất của bài kiểm tra đầu vào, vui vẻ sung sướng đào hố cho người chơi, thế mà bây giờ đã thành NPC trong một phó bản nhỏ của bài kiểm tra, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong gương... Địa vị xuống cấp đến mức này bảo sao cái bản mặt khổ đại cừu thâm thế kia.
Tiểu Hồng: “...”
Nó nghe Đường Tâm Quyết nói mà tức run cả người, hai mắt trào máu, phối hợp với bộ váy đỏ trên người, lạnh lùng nói: “Chúng mày sẽ chết...”
Trịnh Vãn Tình ngạc nhiên: “Lúc tức giận lớn lối thế này, đúng là Tiểu Hồng rồi.”
Có lẽ Trịnh Vãn Tình không nhớ mặt Tiểu Hồng, nhưng cô ấy sẽ không quên tiếng hét vang vọng ba ngày chưa tan này.
Quách Quả nhỏ giọng: “Hình như nó sắp tức đến rớt cả đầu rồi kìa!”
Mấy người càng xôn xao thảo luận, máu từ trên mặt nữ quỷ trong gương càng chảy nhiều hơn, nó đang định mấp máy khóe miệng nhuộm máu bỗng cứng người lại...
Vẻ mặt Đường Tâm Quyết vẫn như thường, trong tay xuất hiện thêm một cây thông bồn cầu.
“...”
Nếu quỷ có thể xóa kí ức, vậy thì kí ức về bài kiểm tra đầu vào bị thí sinh dùng cây thông bồn cầu úp vào mặt suýt nữa hủy dung chắc chắn sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi bộ não Tiểu Hồng.
Nhưng quỷ thì không thể nào mất trí nhớ được, thế nên sau giây phút hơi rúm ró đó, oán khí của Tiểu Hồng còn bốc lên ngùn ngụt hơn trước. Nó nhanh chóng nhận ra mình đang ở trong gương, thế là nó liền thả lỏng, cười lạnh đầy đắc ý.
“Được lắm... Chúng mày lại rơi vào tay tao, đây chính là số mệnh của chúng mày!”
Nói xong nó vươn đôi tay trắng bệch ra, chắc do còn kiêng kị cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết nên nó không thò hẳn tay ra khỏi gương như trong phim, mà đặt tay lên đầu mình, chỉ trong nháy mắt gương mặt u ám của nữ quỷ thay đổi, biến thành mặt Đường Tâm Quyết.
Thấy thế Đường Tâm Quyết cũng chẳng bất ngờ lắm.
Trải qua vài phó bản, cô có thể nhìn ra phần lớn quỷ quái đều có năng lực đặc biệt của riêng mình. Trí nhớ tua ngược về phó bản đầu tiên, từ lúc ấy năng lực của Tiểu Hồng cũng đã khá rõ ràng.
Vì vậy, trong nháy mắt khi nữ quỷ thay đổi, cô không do dự đâm vào trong gương. Cây thông bồn cầu xuyên qua mặt kính không hề bị cản trở, nhanh như chớp úp lên mặt Tiểu Hồng.
Đòn tấn công quen thuộc, cảm giác khó thở quen thuộc.
Tiểu Hồng: “... A!!!!”
Nó đã ở trong gương rồi mà còn bị úp mặt??
Tiếng hét quen thuộc lại ré lên lần nữa, thậm chí Tiểu Hồng còn không thèm tiếp tục phát động điều kiện tử vong, nó chỉ điên cuồng giật cây thông bồn cầu xuống, móng tay dài đen như cương thi cậy đầu cây thông bồn cầu, chỉ nghe tiếng bật móng thôi ũng đủ biết nó cứng rắn đến mức nào.
Lực xé cực lớn truyền từ vũ khí lên tay Đường Tâm Quyết, ngay cả sức lực như cô cũng phải gồng lên nổi cả gân xanh mới giữ được, tay kia bám chặt bồn rửa tay để đứng vững.
Cô hiểu rõ, có lẽ trạng thái hiện giờ của “Tiểu Hồng” mới là thực lực thật sự của nó.
Trong giai đoạn cuối của phó bản “Quy tắc văn minh trong phòng ngủ”, sở dĩ cây thông bồn cầu có thể kiềm chế Tiểu Hồng là do lòng tham không đủ rắn nuốt voi của nó, nó phải cướp thân phận của Quách Quả thì mới phá vỡ lớp bảo vệ của phòng ngủ, tùy ý giết chóc được.
Nhưng nếu lần này thiết lập của nó là “Nữ quỷ trong gương”, vậy tấm gương là sân nhà của nó, nó ở trong đó chiếm ưu thế tuyệt đối.
Chắc hẳn Tiểu Hồng cũng cậy vào điểm ấy mới vô cùng tự tin muốn báo thù rửa hận, tiếc rằng...
Nó đã thay đổi, bốn người Đường Tâm Quyết cũng thay đổi rồi.
Thấy Đường Tâm Quyết đang đọ sức cùng quỷ, ba người Quách Quả lập tức muốn chạy đến hỗ trợ, lại bị Đường Tâm Quyết quát: “Đừng cử động!”
Trương Du cũng kịp phản ứng: “Đừng rời khỏi vị trí của mình!”
Não bộ tiếp nhận thông tin từ thị giác, bắt đầu phân tích nhanh hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một gian nhà vệ sinh công cộng nữ, được bố trí bốn vòi rửa tay và bốn bồn rửa độc lập, nếu nhìn kĩ thì tấm gương hình chữ nhật dán trên tường cũng bị chia làm bốn phần: Mặt kính bị một dải màu đỏ chia dọc thành từng phần tương ứng với mỗi vòi nước.
Bốn người mỗi người đứng trong một phần mặt kính.
Dựa theo phong cách của bài kiểm tra này suốt từ đầu đến giờ, kết hợp với cảnh tượng này... Chỗ đứng có lẽ sẽ có bẫy!
Động tác của Trịnh Vãn Tình quá nhanh, lại là người đứng gần Đường Tâm Quyết nhất, một phần cánh tay cô ấy đã rời khỏi vị trí của mình, chờ đến khi nghe được tiếng la của hai người muốn rút về thì đã chậm... Cánh tay phải của “Trịnh Vãn Tình” trong gương biến mất ở chỗ dải màu đỏ nhưng lại không hề xuất hiện bên phần kính tương ứng của Đường Tâm Quyết.
Khi cô ấy rút tay lại, bộ phận biến mất trong gương vẫn trống không: Từ khuỷu tay đến cổ tay, ngón tay, toàn bộ cánh tay phải như bị một bức tường vô hình cắt đứt, vĩnh viễn ở lại trong gương.
Chưa đến nửa giây, máu tươi từ mặt cắt cánh tay phun bắn ra!
“Vãn Tình!!” Mọi người nghẹn ngào hô.
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra, tiếng kêu đau đớn nghẹn trong cổ họng thành những âm thanh rung rung, Trịnh Vãn Tình cắn chặt môi dưới run lẩy bẩy, ngả hết nửa người trên lên bồn rửa tay mới không quỳ sụp xuống đất.
Trương Du lập tức móc túi áo ra một viên thuốc xanh lục ném vào trong bồn rửa tay của Trịnh Vãn Tình: “Đây là thuốc giảm đau, cậu uống trước đi!”
Điểm tích lũy của cô ấy phần lớn đều được đổi thành lá chắn bảo vệ và các loại dược phẩm. Lúc thấy Trịnh Vãn Tình bị thương, trong đầu cô ấy lập tức nghĩ đến mấy thứ thuốc này.
Trịnh Vãn Tình gắng sức mở khớp hàm nuốt viên thuốc xuống, cơ thể lập tức thả lỏng, thở dốc liên tục.
Mấy thứ đồ trong cửa hàng này đắt cũng có lí của nó, vừa nuốt thuốc xuống chưa đến một giây mà cảm giác đau đớn đã giảm mất chín phần, dù máu từ miệng vết thương vẫn ào ào tuôn ra. Trịnh Vãn Tình lau mồ hôi chảy vào mắt, lại thấy trong bồn rửa tay có một cái bình xịt chỉ to bằng ngón tay cái.
“Lấy cái này cầm máu.”
Bình xịt là Đường Tâm Quyết ném qua, cô nhìn nữ quỷ đang hưng phấn trong gương, giọng nói không còn dịu dàng nữa.
Ngay lúc Trịnh Vãn Tình vượt qua ranh giới mà bị thương, nữ quỷ định nhân cơ hội Đường Tâm Quyết phân tâm giật cây thông bồn cầu vào trong gương, ai ngờ vừa không thành công vừa cảm giác lực kéo phía ngoài càng ngày càng lớn, cây thông bồn cầu mút chặt đầu của nó bị kéo ra ngoài gương.
Nhận ra điểm ấy, tiếng cười của Tiểu Hồng lại biến thành tiếng hét, nó cào cấu cái đầu cao su như phát điên, nhưng nhờ có kĩ năng [Mặt dày không biết xấu hổ] tăng khả năng phòng ngự, dù nó có tấn công kiểu gì cái đầu cao su cũng không thay đổi.
Cái đầu úp cây thông bồn cầu càng ngày càng bị kéo gần mặt kính, giọng Đường Tâm Quyết cũng càng ngày càng lạnh: “Mày đã thích chơi với bọn tao như vậy, thế thì ra ngoài này chơi đi.”