“Mày muốn làm gì? Thả tao raaaaaa!”
Càng tới gần mặt kính tiếng hét của Tiểu Hồng càng sắc nhọn chói tai, nhìn bằng mắt thường cũng thấy nó đang cực kì bối rối.
Nhưng phản ứng của nó cũng đã xác nhận suy đoán của Đường Tâm Quyết, khi cái đầu cao su rút ra khỏi mạtw. gương, lực kéo trên cây thông bồn cầu tăng mạnh nhất, một cái đầu nữ quỷ ướt sũng bị kéo ra khỏi gương.
Tiểu Hồng vẫn còn đang gào thét: “Mày sẽ phải hối hận! Tao sẽ làm cho chúng mày sống không bằng chết, chịu hết tra tấn... Ặc ặc ặc...”
Đầu cao su xả nước chặn tiếng hét.
Đường Tâm Quyết nhếch miệng khinh bỉ: “Trốn trong gương nói nhiều chẳng có ý nghĩa gì cả, mọi người mặt đối mặt nói chuyện mới tốt, thù mới thù cũ tính luôn một thể...”
“Ặc ặc ặc! Ặc ặc ặc!”
Lúc đầu cổ cánh tay đều bị lôi ra khỏi gương, cuối cùng Tiểu Hồng cũng cảm thấy nguy hiểm một cách mãnh liệt, nó ngừng rủa xả, có ý định rút tay về, nhưng một sức mạnh lập tức ghìm chặt cánh tay nó lên bồn rửa tay.
Đường Tâm Quyết: “Còn giãy nữa thì thứ tiếp theo cây thông bồn cầu giật sẽ là tóc của mày đấy.”
Tiểu Hồng: “...”
Hủy dung hay trọc đầu, đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Nhưng nó không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, vì Đường Tâm Quyết đã lôi được nửa người nó ra ngoài, sau đó ấn cây thông bồn cầu kèm cái đầu nó vào trong bồn rửa.
Cây thông bồn cầu cũng từng thử nuốt cái đầu quỷ này, nhưng thực lực của Tiểu Hồng vượt qua mức cao nhất trong thực đơn của nó, thế là nó chỉ đành nhè ra mấy cuộn tóc trông như mớ rong biển thối.
Tiểu Hồng: CMM, giờ thì vừa hủy dung vừa trọc lóc.
Hai tay Đường Tâm Quyết cầm chặt cán cây thông bồn cầu, nhỏ nhẹ nói: “Nếu tao không đoán sai thì một trong những năng lực của mày là bắt chước thí sinh, khi mày “Bắt chước” thành công, trừ có được cơ thể diện mạo giống thí sinh ra, sinh mạng hai bên cũng sẽ cộng hưởng. Nếu mày ở trong gương bị thương thì thí sinh ở ngoài cũng sẽ phải chịu vết thương tương ứng.”
Đây cũng là lí do vì sao sau khi biến thành Đường Tâm Quyết Tiểu Hồng lại muốn tự hại mình. Quỷ quái bị chặt thành trăm tám mươi mảnh cũng vẫn có thể sống được, nhưng người mà đầu thân chia lìa thì chắc chắn không sống nổi.
Nói đến đây, ánh mắt Đường Tâm Quyết rơi vào hai cánh tay nó: “Mày đã có thể bắt chước bọn tao, vậy giờ mày bắt chước xong gỡ bộ phận cơ thể mày xuống có phải bọn tao cũng dùng được không?”
Tiểu Hồng: “???”
Nó lại lên tinh thần lần nữa, gắng sức ngẩng đầu muốn xem thử bộ mặt của cái thứ biến thái chuyên làm quỷ tức lộn ruột này.
Đường Tâm Quyết bắt đầu đo chiều dài cánh tay: “Lấy trình độ của cây thông bồn cầu bây giờ chưa chắc đã không cắt được...”
Trịnh - vừa mới mất một tay đã bị sắp xếp bổ sung cánh tay mới - Vãn Tình: “... Khoan... Đợi tí đã...”
Cô ấy lắc nhẹ cánh tay mình, miệng vết thương sau khi phun cầm máu đã nhanh chóng kết vảy, tuy trông vẫn đáng sợ nhưng dù sao cũng khá hơn lúc chảy máu liên tục rồi.
Có lẽ do mất quá nhiều máu nên đôi môi Trịnh Vãn Tình biến thành màu xám trắng, máu tuôn ra dính bê bết đầy người trông thảm thiết không kém Tiểu Hồng là bao, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô ấy trừng to đôi mắt sâu hai mí, ánh mắt lợi hại có thần đâm vào người Tiểu Hồng.
“Tớ không muốn dùng tay của nó.”
Hứ, con người chính là loài sĩ diện dối trá, Tiểu Hồng đảo mắt khinh thường.
Chợt thiếu nữ xinh đẹp hùng hồn nói tiếp: “Cắt vụn nó ra rồi đóng băng lại như cánh tay cụt của huyễn ma ấy, xong đeo lên người làm áo giáp được không?”
Trịnh Vãn Tình không tìm được áo giáp hợp ý ở trong cửa hàng, vì chúng nó quá đắt.
Tiểu Hồng cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực bên cạnh: “...”
Phòng 606 mấy người có ai bình thường không vậy?
Trương Du lên tiếng khuyên can: “Chúng ta vừa vào phó bản đã ra tay với NPC liệu có ảnh hưởng nội dung cốt truyện không? Nếu không thì cứ ép nó khai thêm tin tức về phó bản cái đã, đợi đến cuối cùng mới ra tay cũng chưa muộn.”
Cô ấy vừa dứt lời, một giọng nói âm u bay ra từ đống tóc trong bồn rửa tay: “Tao không bị điếc.”
...
Trong bầu không khí lặng phắc, Tiểu Hồng chậm rãi giơ tay lên vỗ vỗ hai cái xuống bồn rửa tay.
Trong thi đấu đối kháng, động tác này có nghĩa là nhận thua.
Lần này không cần Đường Tâm Quyết phải túm, nó tự bò ra khỏi gương, ngồi bó gối co rúc trên bồn rửa tay đầy u oán.
“Muốn hỏi cái gì?”
Sau khi ra khỏi gương, vẻ âm u trên người Tiểu Hồng giảm đi rất nhiều, khiến cảm giác áp bách cũng hạ thấp xuống.
Đường Tâm Quyết chống bồn rửa tay ung dung nói: “Không gian trong gương tăng cường sức mạnh của mày, một khi ra khỏi gương mày sẽ bị yếu đi.”
Dưới ánh mắt giận mà không dám nói gì của nữ quỷ, Đường Tâm Quyết lại gật đầu: “Có lẽ không chỉ có vậy, dù sao theo quy tắc thì cả cái phó bản này đều là sân nhà của mày, vì vậy điều làm mày sợ hãi không phải là rời khỏi gương, mà là chưa hoàn thành điều kiện tử vong của tao đã ra khỏi gương.”
Tiểu Hồng xuất hiện trong tấm gương của cô đầu tiên chứng tỏ cô chính là đối tượng thứ nhất bị lựa chọn để giết, theo nội dung cốt truyện thì giết cô là nhiệm vụ của nó.
“Dựa theo nội dung cốt truyện bình thường, hẳn là tao sẽ bị kéo vào trong gương, tăng sức mạnh cho mày, sau đó mày sẽ giết chết người kế tiếp...”
Chỉ có điều rất không trùng hợp là dị năng của Đường Tâm Quyết vừa đúng áp chế được Tiểu Hồng, hoặc do đều là người quen cũ nên vừa thấy mặt đã đoán ra năng lực của nó, thế cho nên tình hình mới thành ra thế này.
Nắm giữ thông tin không thua gì quỷ, cũng giống như chơi trò chơi kinh dị mà bị lộ kịch bản, mức độ nguy hiểm giảm mạnh.
Mắt Tiểu Hồng trợn ngược như cá chết: “Những gì cần nói mày nói hết rồi, tao còn nói gì nữa.”
Đường Tâm Quyết trầm mặt: “Không, bạn học Thương Anh Hồng, những điều mày có thể nói còn rất nhiều, ví dụ như làm sao để cánh tay bạn cùng phòng của tao khôi phục bình thường, lại ví dụ như làm sao để không khởi động điều kiện tử vong mà vẫn có thể kết thúc phó bản.”
Tiểu Hồng lại đảo đôi mắt trắng dã lần nữa: “Đừng có gọi tao bằng cái tên đấy! Hừ, nếu giờ mà tao còn đang ở trong gương thì đây cũng là một điều kiện tử vong... À quên, tiền đề là người đứng trước gương không phải mày.”
Nữ quỷ cảm thấy chán chết: “Về phần cánh tay bạn cùng phòng mày thì liên quan gì đến tao? Có phải tao tháo xuống đâu, đương nhiên tao cũng không có cách nào trả lại rồi. Dù cho mày có chặt tay tao thật cũng không làm nó đeo lên được đâu, trừ khi mày có thể làm phẫu thuật tại chỗ... Khoan, đừng nói mày là sinh viên y nhé?”
Nó căng thẳng quan sát xung quanh một lượt, thấy bốn người này không giống kiểu một giây sau sẽ móc thiết bị giải phẫu ra bèn lười biếng như cũ: “Những thứ tao có thể nói chỉ có thế thôi, dù không có tao thì chúng mày sẽ an toàn hay sao? Ôi ôi ôi, thứ khó giải quyết trong phó bản này chính là nội dung cốt truyện đó. Chúng mày không chết, liệu nội dung cốt truyện sẽ chấm dứt ư?”
Thấy bốn người trầm mặt, gương mặt trắng xanh của nó bèn nở nụ cười thèm đòn đầy ác ý, Đường Tâm Quyết mặt không biểu tình nhìn nó một lúc, đột nhiên nói: “Cái gọi là nội dung cốt truyện, theo như trong phim thì chính là từng người một lần lượt bị quỷ trong gương giết chết. Nhưng nội dung cốt truyện này chuyển thành phó bản thì không hợp lý. Thực tế, một phó bản độ khó cấp C mà toàn bộ thí sinh phải bị giết chết mới kết thúc được thì tao hoàn toàn có lý do để hoài nghi mày đang nói dối. Vậy xem xét theo góc độ đó, nếu quá trình tử vong của mỗi người là một phân cảnh, thống kê phân tích sẽ thấy mỗi quá trình có hai giai đoạn: Một thứ gì đó ra khỏi gương, một thứ gì đó vào trong gương.”
Nữ quỷ thò tay ra kéo đối tượng bị giết vào trong kính, tương ứng với một phân cảnh kết thúc.
Theo mạch suy nghĩ của Đường Tâm Quyết, hai mắt Trương Du cũng sáng lên: “... Nhưng bộ phim không quy định đối tượng ra vào trong mỗi phân cảnh!”
Vậy nếu đối tượng ra vào chỉ có một mình nữ quỷ thì liệu có thể hoàn thành nội dung cốt truyện không?