Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 48: Chương 48: Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển




Bốn ánh mắt nóng bỏng đồng thời dính vào Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng, thực thể duy nhất trong phó bản có thể tự do ra vào gương: “...”

Nó ngẩng phắt lên kiểu không thể tin nổi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Đường Tâm Quyết cầm tay đưa qua vạch đỏ trong gương.

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Không vấn đề gì, điều kiện tử vong nhằm vào thí sinh không ảnh hưởng đến NPC.”

Có nghĩa là tuy bọn cô không thể rời khỏi vị trí của mình, nhưng Tiểu Hồng lại có thể hành động tự nhiên.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải thí nghiệm...”

Cô giơ cây thông bồn cầu lên: “Biến thành tao đi.”

Vừa thấy cái đầu cao su, để không phải chịu khổ nên Tiểu Hồng bèn vô thức biến thành Đường Tâm Quyết, sau đó nó chợt ý thức được: “??? Từ từ, mày định làm gì...”

Cây thông bồn cầu nhanh như chớp úp vào mặt nữ quỷ, ấn đầu nó vào lại trong gương.

Sau đó đến vai, tứ chi... Khi cơ thể ướt sũng của nó quay vào trong gương được hơn một nửa, cảm giác lạnh lẽo lập tức bò từ đầu cây thông bồn cầu lên tay Đường Tâm Quyết.

Quả nhiên, một khi trở lại trong gương thì sức mạnh của quỷ quái sẽ được tăng mạnh.

Tiểu Hồng cũng cảm thấy sức lực phục hồi, nó vui vẻ khua khoắng cả tay lẫn chân muốn chui vào trong gương, định nhân cơ hội này bỏ trốn mất dạng.

Ngay lúc nó sắp chui hết vào trong gương, bỗng sau đầu nó bị giật thật mạnh nghe “Phựt phựt”, nữ quỷ lập tức cứng đờ.

Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé, lỡ tay giật mất mấy cọng tóc của mày rồi.”

Lúc nói câu này cô còn xòe tay ra, một nắm tóc đen rơi vào trong bồn rửa tay, nửa còn lại dính trên da đầu nữ quỷ mong manh sắp rụng.

Tiểu Hồng: Mày còn phải nhấn mạnh chỗ này là mấy cọng à?

Chỉ trong chớp mắt khi nó khựng lại, cây thông bồn cầu kéo cổ nó lôi ngược ra ngoài lần nữa, con quỷ ngã ngửa lên bồn rửa tay, dường như mới vừa rồi chỉ là một giấc mơ mang hi vọng ngắn ngủi của nó.

Ngay lập tức Đường Tâm Quyết nhạy cảm phát hiện ra không khí xung quanh có thay đổi, cô ngẩng đầu lên. Vệt đỏ trên mặt gương tương ứng với vị trí của cô đã biến mất, trong gương xuất hiện hình ảnh phản chiếu bình thường của cô, cảm giác âm u lạnh lẽo cũng tan biến hết.

Đường Tâm Quyết cởi áo khoác đặt trên bồn rửa tay, từ từ đẩy về phía Trịnh Vãn Tình.

Ba người còn lại nín thở.

Áo khoác đẩy tới rồi rút về, hoàn toàn không biến mất cũng không bị hư hại, Đường Tâm Quyết nhướn mày, chuyển sang dùng cánh tay để thử.

Trịnh Vãn Tình vẫn còn lo lắng: “Cẩn thận!”

Sốt ruột khiến cô ấy quên mất mình không còn cánh tay phải, định đưa tay ra đón lấy Đường Tâm Quyết, đợi đến lúc thấy thiếu thiếu mới nhớ ra việc này, đoạn cánh tay cụt lắc lắc hai cái, có phần ngơ ngác.

Đường Tâm Quyết đã rút tay lại thành công, vẫn hoàn hảo như cũ.

Lần này cô ngậm lá bùa bảo vệ trong miệng, vừa lôi Tiểu Hồng theo vừa đến gần Trịnh Vãn Tình, sau khi bước hẳn qua chỗ Trịnh Vãn Tình cô lại tiếp tục tiến về phía trước.

Từ chỗ Trịnh Vãn Tình sang đến chỗ Quách Quả Trương Du, lại đi hẳn ra khỏi phạm vi dãy bồn rửa tay một lần, lúc này Đường Tâm Quyết mới chắc chắn: “Bây giờ tớ có thể hành động bình thường rồi.”

Có lẽ là nhờ việc ra vào gương vừa rồi nên phó bản nhận định cô “Đã chết”, không còn bị quy tắc hạn chế nữa.

Thấy cách này thật sự có tác dụng, bầu không khí trong nhà vệ sinh lập tức sôi động hẳn.

Trịnh Vãn Tình vội vã: “Nhanh làm cho tớ đi, không gian hoạt động nhỏ quá, tớ muốn sử dụng “Nắm đấm bao cát bự” cũng không được nữa.”

Tiếng hét tức giận của Quách Quả ở xa nhất lập tức vang lên: “Đại tiểu thư cậu yên tĩnh chút đi! Tay cậu bay mất một nửa rồi còn dùng nắm đấm gì nữa hả!”

Trịnh Vãn Tình giả điếc, nếu không phải giờ không làm được chắc có lẽ cô ấy đã túm cổ nữ quỷ nhấc lên rồi.

Tiểu - giẻ lau hình người trên bồn rửa tay bị kéo qua kéo lại - Hồng: “...”

Không được, nó không nhịn được nữa rồi.

Không có con quỷ nào chịu được loại sỉ nhục này hết!

Tiểu Hồng duỗi tay ra, cổ tay xoay 180° một cách kì lạ, bắt lấy tay Đường Tâm Quyết.

“Từ đã! Tao có cách khác cũng có thể giúp bọn mày qua cửa!”

Thấy ánh mắt thiếu nữ liếc nhìn mình, nó vội vàng nói tiếp: “Cách này rất nhanh, tao tự mình thực hiện, đảm bảo thành công 99%, chỉ cần bọn mày chịu dùng một bộ phận cơ thể biến mất để trao đổi, ví dụ như ngón tay, tai, ngón chân...”

Đường Tâm Quyết dời mắt, tiếp tục kéo nó.

“Khoan đã nào, bọn mày thật sự không muốn cân nhắc sao? Chỉ cần thả tao ra tao sẽ làm giúp bọn mày! Chỉ cần...”

Lần này cây thông bồn cầu bịt luôn mồm nó, trong ánh mắt cá chết oán hận của Tiểu Hồng, nó lại bị ấn đầu vào trong gương lần nữa.

Năm phút sau, trói buộc của Trịnh Vãn Tình và Trương Du được cởi bỏ, Trương Du vội vàng móc túi lấy bùa trị thương quấn tay Trịnh Vãn Tình thành xác ướp, lại lôi một chai nước một gói bánh quy ra cho bạn cùng phòng mất máu quá nhiều bổ sung thể lực.

Cuối cùng cô ấy móc ra một cuộn dây thừng, cùng Đường Tâm Quyết trói chặt Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng chửi ầm lên: “Có tiền mua túi không gian mà cũng có mặt mũi đến phó bản cấp C bắt nạt quỷ à, tố chất của thí sinh lần này đúng là rác rưởi!”

Trương Du rút ra một cái khăn lau lau mắt kính: “Đây chỉ là túi bình thường thôi. Lúc còn sống không biết cách sắp xếp đồ đạc, bảo sao chết đi nhật kí điện thoại ném lung tung, ngay cả đầu của mình còn làm mất được.”

Vừa nhắc đến điện thoại Tiểu Hồng lại như bị chọc trúng chỗ hiểm, mặt đen như đít nồi: “Nếu không phải bọn mày lấy điện thoại của tao gửi tin nhắn lung tung, hại tao bị mất cơ thể, thì tao cũng không phải vào cái phó bản nát này...”

Đường Tâm Quyết bình thản nói: “Nếu mày không muốn bị giáng chức lần nữa thì nói nhảm ít thôi.”

Tiểu Hồng ngậm miệng.

Người cuối cùng cần giải cứu chính là Quách Quả.

Đúng lúc Tiểu Hồng đang định biến thành Quách Quả chui vào trong gương thì cô ấy hô ngừng.

Cô ấy quay lại nói với Trịnh Vãn Tình: “Cốt truyện kết thúc có lẽ nó sẽ chạy luôn, tớ không vội cởi trói buộc, cậu cứ báo thù cái đã.”

Báo thù mà Quách Quả nói chính là thù mất nửa cánh tay của Trịnh Vãn Tình.

Nói xong Quách Quả lùi lại nhường chỗ cho Trịnh Vãn Tình.

Tiểu Hồng đang dán lên kính buồn chán chờ đợi: “...”

Nó ngẩng đầu lên với gương mặt không thể tin nổi, gương mặt Trịnh Vãn Tình sấp bóng ánh đèn, vẻ mặt khó lường của cô ấy đập vào mắt nó.

Trịnh Vãn Tình giơ tay trái lên, trên tay xuất hiện nắm đấm bao cát bự.

“Aaaaaa!”

Tiểu Hồng hét thảm thiết, không phải vì bị đánh mà là vì nắm đấm bao cát bự túm chặt tóc nó giật ngược ra sau, làm cho dúm tóc ít ỏi đáng thương cuối cùng của nó hi sinh thê thảm.

Trịnh Vãn Tình quăng túm tóc ra vỗ vỗ cánh tay, nói với Quách Quả: “Được rồi, giờ nó không còn tóc nữa, dù có biến thành cậu cũng chỉ là một người trọc đầu có gương mặt giống cậu mà thôi.”

Đường Tâm Quyết và Trương Du gật đầu đồng ý.

Bọn cô đều biết, trong phần cuối của bài kiểm tra đầu tiên, Tiểu Hồng dùng cái đầu vô diện từ từ thay thế gương mặt của Quách Quả đã để lại bóng ma tâm lý cực lớn trong lòng cô ấy, thậm chí nhiều lúc chỉ soi gương thôi mà mức độ khỏe mạnh của Quách Quả cũng tụt xuống được.

Hiện tại Trịnh Vãn Tình giật tóc Tiểu Hồng không chỉ để trả thù mà còn là để đập vỡ ám ảnh kinh hoàng trong lòng Quách Quả, để cô ấy buông bỏ sự sợ hãi trong lòng.

Quả nhiên sắc mặt Quách Quả thay đổi vi diệu, nhưng rồi cô ấy nhanh chóng lắc đầu tự sướng: “Không vấn đề gì, khí chất đặc biệt của tớ đây nó vốn cũng không thể bắt chước được.”

Tiểu Hồng tức nghiến răng nghiến lợi, vài sợi tóc vấn vương còn lại cũng mất rồi, nó phẫn uất đâm đầu vào trong gương.

[Tich! Tiến độ phim đạt 100%, kết thúc phát lại. Bắt đầu xem câu hỏi trắc nghiệm!]

[Xin hỏi, con quỷ trong gương tên là gì?]

[A. Băng Lam Lam]

[B. Li Na Lục]

[C. Lưu Ly Tử]

[D. Thương Anh Hồng]

Bốn người nhìn nhau, đồng thanh: “Thương Anh Hồng!”

Tiểu Hồng ngồi xổm trong gương hung dữ vẽ vòng tròn nguyền rủa mấy người.

[Tich, đáp án chính xác! Thí sinh có thể bước vào giai đoạn tiếp theo: Giám định và thưởng thức trực tiếp. Mời thí sinh viết một bài cảm nghĩ về bộ phim không dưới 1200 chữ trong vòng 60 phút.]

Số lượng chữ của bài cảm nghĩ lại tăng lên nữa rồi.

Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, Tiểu Hồng ngớ người rồi chợt cười phá lên: “Ha ha ha, viết tay 1200 chữ trong vòng một tiếng, sao có thể viết được chứ?”

“Đáng đời! Coi tao là công cụ qua cửa này! Cho chúng mày chết!”

Đường Tâm Quyết không thèm để ý đến nó, cô lấy giấy bút ra kê lên bồn rửa tay bắt đầu viết: “Tớ viết 600 chữ, Trương Du Quách Quả mỗi cậu 300, Vãn Tình bất tiện, chịu trách nhiệm nhìn chằm chằm Tiểu Hồng là được.”

“Tiêu đề của bài cảm nhận lần này là...”

“Để phòng tránh yêu quái làm tổ, luận về tầm quan trọng của việc sửa chữa gương nhà vệ sinh đối với mỹ quan và công năng sử dụng.”

Tiểu Hồng: Dùng từ kiểu gì vại? Làm tổ? Tao là côn trùng chắc?

Nó trợn mắt há mồm nhìn mấy người nhanh chóng tập trung viết lách, vô cùng không cam tâm duỗi đầu ra xem Đường Tâm Quyết viết cái gì, ai ngờ duỗi dài quá đụng rơi luôn giấy viết của Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết vô cảm: “Quấy nhiễu thí sinh viết cảm nghĩ có được coi là làm trái quy tắc bài kiểm tra không?”

Tiểu Hồng vội vàng rụt cổ lại: “Đợi tí tao không cố ý! Giờ tao lui về đây... Ồ?”

Nó bỗng dừng lại, vươn đầu tới gần ngực Đường Tâm Quyết thăm dò, hít ngửi vài cái, đôi mắt cá chết trợn tròn: “Bảo sao tao cứ có cảm giác trên người mày có thứ gì kì quái... Hóa ra là một dấu hiệu?”

Đường Tâm Quyết ngừng tay, nâng mắt lên nhìn nó: “Dấu hiệu gì?”

Tiểu Hồng nhếch miệng đến tận mang tai, nở một nụ cười khoa trương: “Hóa ra mày không biết à... Đây là dấu hiệu của đẳng cấp cao, mang ý nghĩa có người ghi nhớ mày.”

“Sau khi bị đánh dấu, từng bước hành động của mày sẽ vô tình dần dần hướng về phía nó, đến tận khi gặp lại mới thôi, ha ha ha...”

“Nói cách khác, mày bị để mắt tới rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.