Lâm Việt trở lại phòng ký túc xá. Anh vừa liếc mắt đã thấy Phong Mặc đang ngồi trên giường quấn chăn kín mít như con lật đật, chỉ để lộ ra mỗi mắt và mũi.
Phong Mặc cau chặt đôi mày, một con yểng đen hăng hái lượn tới lượn lui vòng quanh hắn, không ngừng chửi rủa ầm ĩ bằng đủ loại lời lẽ độc địa.
“Mày nhốt ông đây trong đầu mày làm gì? Suýt chút đè chết ông rồi! Óc bằng quả nho trách nào vừa ngu vừa ác!”
“Tao nguyền rủa mày vừa ra khỏi cái phòng này sẽ gặp xui xẻo, sẽ bị bắt cóc! Bị tẩn cho nhừ tử! Bị người ta đạp xuống đất bắt kêu cha gọi mẹ! Kể cả phải chết theo mày thì tao cũng muốn nguyền rủa mày, cùng lắm thì chết cả nút, ai sợ ai?! Ông đây chả sợ chết nhá! Tao chỉ sợ mày không chết thôi!”
“À, quên mất mày chỉ còn 51 giờ đồng hồ để sống thôi, nhưng mà tao cũng thấy thế là dài quá đấy! Tao chỉ ước gì ba giây sau mày chết luôn, mày “tuốt”* một lần là bốn giây, tao muốn mày chết mà không tuốt xong nổi lần này!”
(* Cái “tuốt” này là thẩm du đấy các bạn.)
Phong Mặc ngồi một chỗ như pho tượng bất động, hai mắt đờ đẫn.
Con yểng mỗi lần mở miệng lại phun ra một chữ “chết”, Lâm Việt nghe đến phát bực. Anh lạnh mặt tới gần muốn vồ lấy con chim đang nhảy nhót loạn xạ, vậy nhưng bàn tay chỉ chụp vào khoảng không, bắt hụt.
Lâm Việt vươn ngón tay chọc Phong Mặc: “Sao nó lại quay lại thế? Cậu có cho nó biến đi được không?”
Phong Mặc khổ não nhắm mắt: “Đương nhiên là không ném đi được, nếu không làm sao nó dám to mồm thế? Dị năng của tôi bị thiết lập lại rồi, nhưng mà có tí vấn đề… Cái con thần hộ vệ này bây giờ không nghe lời tôi nữa, không thu về được cũng không ra lệnh được, bây giờ nó hoàn toàn tự do rồi!”
Thấy Phong Mặc tỏ vẻ bất đắc dĩ, con yểng càng thêm vênh váo đắc ý, tiếp tục há mỏ mắng chửi không thôi.
Lâm Việt sốt ruột nói: “Con chim chết tiệt… Nó sắp làm lộ hết bí mật của cậu rồi.”
Phong Mặc lúc này đã là vò mẻ chẳng sợ nứt, thản nhiên đáp: “Chắc chắn là lộ… Tôi cũng chả muốn quan tâm nữa…”
Lâm Việt vỗ vai hắn: “Trịnh Hạc nói có nhiệm vụ cho chúng ta, bảo chúng ta đến gặp. Nếu cậu không muốn đi thì tôi đi một mình cũng được.”
Phong Mặc ngẩng đầu nhìn anh, không từ chối: “Tôi đi. Trước khi đi đến phòng sinh hoạt chung ngồi một lát, tìm người tán gẫu chút đã.”
Lâm Việt lập tức hiểu dụng ý của hắn, chỉ cần đi dạo một vòng thì có thể xác định xem người khác có thể nhìn thấy Cháu Ngoan hay không. Nếu có người thấy nó, vậy họ sẽ thẳng thắn nói với Tống Kim Dân và Trịnh Hạc chuyện Phong Mặc đã từng lợi dụng BUG, còn nếu không, bọn họ cứ tiếp tục giấu giếm, dù sao chuyện này có lộ ra cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.
Có điều con Cháu Ngoan ồn ào dường như khiến Phong Mặc rất bực bội, hắn một mực trùm chăn kín mít, lần lữa không muốn chui ra.
Thấy hắn vẫn rúc trên giường, Lâm Việt thở dài, đành đi tới nhấc chăn lên: “Đừng để ý đến nó, cứ coi như nó không…”
Chưa nói dứt câu, hai mắt anh bỗng nhiên tối sầm, hoàn toàn mất ý thức!
Thân thể Lâm Việt mềm nhũn ngã xuống, rơi vào lồng ngực Phong Mặc. Hắn từ trong chăn vươn tay đón lấy anh, thuận thế đặt anh lên giường.
Phong Mặc gỡ chiếc chăn quấn trên người nhẹ nhàng đắp cho Lâm Việt, khe khẽ thở dài. Cháu Ngoan vẫn luôn miệng mắng chửi lúc này cũng đã yên tĩnh lại.
Hắn lừa anh.
Đây là một vở kịch mà hắn đã bàn với Cháu Ngoan từ trước, thậm chí hắn chẳng quan tâm liệu chuyện này có bị kẻ giám thị phát hiện hay không.
Cháu Ngoan vẫn là Cháu Ngoan lúc trước, có thể ẩn thân tùy theo ý muốn của chủ nhân, dị năng được khôi phục cũng không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa trong thời gian bị nhốt trong tâm trí Phong Mặc nó đã học được thêm một kỹ năng mới, hiện giờ ngoài khả năng giao tiếp với lin hồn, nó còn có thể dùng sức mạnh linh hồn khiến người khác ngất xỉu. Tuy kỹ năng tự ngộ được này không có lực sát thương gì, chỉ có thể đánh lén khi đối phương không đề phòng, thế nhưng cũng có thể coi là một chiêu bảo mệnh nhỏ.
Con yểng bay tới trên vai Phong Mặc, đôi mắt dâng lên vài phần sầu não: “Anh ta rất tin tưởng mày nên tao mới ra tay được đấy, ở bên cạnh mày anh ta không cảnh giác chút nào.”
Ánh mắt Phong Mặc nhìn nó lúc này chẳng hề ghét bỏ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lông: “Đúng thế… Cảm ơn mày.”
Cháu Ngoan lắc đầu tránh né, giơ vuốt đạp Phong Mặc một cước: “Hứ, cảm ơn cái gì? Tao chỉ muốn xem mày tự tìm đường chết thế nào thôi! Vừa nghĩ tới chuyện mày sắp chết tao đã thấy sảng khoái rồi.”
Phong Mặc nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt trong suốt sáng ngời: “Vừa nghĩ đến chuyện không phải chết một mình mà còn có mày chôn cùng, tao cũng thấy sảng khoái lắm. Đi thôi!”
Căn cứ theo tính toán của Cháu Ngoan, với thể lực và ý chí của Lâm Việt, anh sẽ chỉ bất tỉnh không quá mười phút.
Mười phút, đủ để Phong Mặc thực hiện kế hoạch hắn đã định ra rồi.
Ngay từ ban đầu, Phong Mặc chưa từng có ý định gia nhập dưới trướng Tống Kim Dân.
Hắn chỉ luôn tìm cách giết tên nhà giàu đó.
Mà dù có không giết được Tống Kim Dân, hắn cũng phải làm cho căn cứ này gà bay chó sủa!
Phong Mặc ra khỏi phòng ký túc, gặp bất cứ ai trên hành lang hắn đều tiến tới bắt chuyện. Gương mặt say rượu ửng đỏ kết hợp với nụ cười hiền lành vô hại, khiến đối phương không khỏi nảy sinh cảm giác hắn thật “hàm hậu chất phác”.
Cháu Ngoan ngồi xổm trên vai Phong Mặc, đôi mắt đã biến thành màu vàng kim.
Hắn kích hoạt dị năng, bắt đầu kết nối với những linh hồn trong căn cứ. Dị năng gốc trở về khiến sức chiến đấu của hắn lại thiếu hụt, thế nhưng hắn không ngại, năng lực này cũng có ưu điểm riêng.
Phong Mặc trò chuyện với một chiếc tủ cũ chốc lát, nó nói cho hắn biết người có hai tay có thể biến thành đao tên Wells mà hắn tìm đang ngủ trong phòng một mình.
Cảm ơn ngăn tủ, Phong Mặc dẫn theo Cháu Ngoan tới trước cửa phòng của Wells, đá văng cửa.
Wells vừa giật mình tỉnh lại từ giấc mộng đã bị Cháu Ngoan tấn công trực tiếp vào linh hồn, choáng váng ngất xỉu. Tuy vậy, bởi bị đánh thức nên hắn ta đã có tâm lý đề phòng, đòn tấn công kia cũng không phát huy được bao nhiêu hiệu quả, chỉ có thể khiến hắn bất tỉnh vài giây.
Nhưng chính trong vài giây này, Phong Mặc đã kịp hành động rồi.
Một bước nhảy vọt tới, Phong Mặc thuận tay quơ lấy đôi tất ném bên mép giường, thô bạo nhét vào miệng Wells. Cùng lúc đó, thừa dịp đối phương còn chưa tỉnh táo, hắn nhanh nhẹn dùng kỹ thuật cận chiến điêu luyện của mình khóa chặt nửa người trên của gã, thô bạo tháo trật khớp hai vai, vung chân đạp nát đầu gối trái!
Đau đớn dồn dập ép Wells bừng tỉnh. Hai cánh tay không thể cử động, chân trái cũng không đứng nổi, gã chỉ có thể sợ hãi nhìn Phong Mặc, không dám rên lên một tiếng!
Anh chàng đáng thương này căn bản không biết mình đã gây nên tội gì, bởi vì gã thậm chí chưa từng gặp Phong Mặc!
Phong Mặc xé rách ga giường của Wells, vặn dải vải thành một sợi thừng quấn quanh cổ gã. Vừa quấn, hắn vừa cười híp mắt dùng năng lực linh hồn trò chuyện với đối phương: “Tôi cũng không quen anh, chúng ta không có thù. Yên tâm, tôi chỉ muốn hai cánh tay khi sử dụng dị năng của anh, chỉ cần cho tôi thì tôi sẽ tha mạng cho anh.”
Phong Mặc là người nóng nảy, Wells còn chưa nghe hết câu đã thấy hai tay hắn siết chặt sợi thừng. Dải vải thắt lại chèn lên khí quản, chỉ vài giây sau, gương mặt gã đã đỏ rực như máu!
Wells điên cuồng quẫy đạp hai chân, nỗi sợ hãi trước cái chết khiến hắn không dám phản kháng Phong Mặc, chỉ có thể ngoan ngoãn kích hoạt dị năng, biến hai cánh tay của mình thành một cặp đao bén ngót. Toàn bộ phần từ khuỷu tay trở xuống đều hóa thành vũ khí kim loại màu đỏ, một phía giống hệt như thanh kiếm sắc bén, phía còn lại lại là răng cưa nhọn hoắt.
Phong Mặc hài lòng nở nụ cười, không tiếp tục vặn sợi thừng vải nữa. Hai vai Wells đã trật khớp, mặc dù lúc này cánh tay đã biến thành vũ khí nhưng gã vẫn chẳng có sức tấn công đối phương, đành mở mắt trừng trừng nhìn hắn lục lọi khắp phòng tìm dao.
Chẳng mấy chốc, Phong Mặc đã lôi ra được một con dao dưới gối Wells. Hắn dùng thừng vải bịt chặt miệng khiến gã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó nhanh nhẹn cưa đứt hai cánh tay gã.
Cơn đau đớn khủng khiếp khiến bắp thịt toàn thân Wells căng cứng, trán nổi gân xanh, nước mắt tuôn trào!
Cắt xong hai “thanh đao” kia, Phong Mặc lắc lắc cổ tay nhức mỏi, thầm nghĩ công việc này hóa ra không dễ dàng như mình tưởng tượng.
Nếu Wells chết, đôi vũ khí sắc bén hắn vừa cướp được sẽ không thể sử dụng nữa, bởi vậy Phong Mặc không giết gã. Sau khi giúp gã cầm máu bằng phương pháp sơ cứu đơn giản, hắn liền vỗ nhẹ bả vai đối phương, nói một câu: “Cảm ơn.”
Kéo theo hai thanh đao dài hơn một mét, Phong Mặc mỉm cười ra khỏi căn phòng. Thời gian có hạn, hắn không rảnh rỗi đi xóa dấu vết.
Khi đi tới nhà vệ sinh, Phong Mặc gặp ba con mèo biến dị của Tống Kim Dân đang nghịch nước bên vòi rửa tay. Ba cô gái ngây thơ mang đôi tai mèo vui vẻ quẫy cái đuôi xù, đùa giỡn, meo meo kêu lên huyên náo.
Thấy Phong Mặc đi ngang qua, ba con mèo đồng loạt ngẩng đầu liếc nhìn hắn, nhưng chỉ một giây sau chúng liền quay đầu đi không để ý nữa, tiếp tục vầy nước. Trong căn cứ của Tống Kim Dân đa số là người hiền lành, kẻ ưa gây sự rất ít, bởi vậy ba con mèo này cũng theo thói quen mà không đề phòng ai.
Phong Mặc mỉm cười, giả bộ rời đi.
Thế nhưng vừa đi ba bước, hắn đột ngột xoay người vung hai lưỡi đao trong tay!
Lưỡi đao màu máu chuẩn xác đâm xuyên qua gáy mèo trắng và mèo xiêm, chúng chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị Phong Mặc một đòn kết liễu.
Mèo mướp bên cạnh sợ hãi đến ngây ra, toàn thân bị máu bắn tung tóe ướt đẫm, nó hoảng hốt quay đầu bỏ chạy!
Con mèo này vóc người mập mạp, khi chạy cũng vụng về hơn hẳn những con thú biến dị khác. Phong Mặc liền nâng hai thanh đao còn xuyên xác mèo, ngắm chuẩn đường chạy của mèo mướp đập tới.
Mèo mướp bị xác mèo trắng đập trúng ngã nhào ra đất, Phong Mặc xông tới, hạ đao chém đứt lìa đầu nó.
Hắn đang lo thiếu đá dị năng, vừa khéo lại gặp ba con thú biến dị này đụng vào mũi kiếm.
Nhặt chiến lợi phẩm rơi từ xác ba con mèo lên, Phong Mặc có chút ngạc nhiên. Mới dùng ba viên đá mà có thể khiến dị năng cấp ba của hắn tăng vọt 44%, chỉ thiếu 8% sẽ lên đến cấp bốn!
Tống Kim Dân nuôi thú cưng “hào phóng” thế này sao? Phong Mặc bắt đầu hoài nghi liệu chúng có thật là thú cưng hay không rồi.
Sau khi bổ sung năng lượng đầy đủ, Phong Mặc tiếp tục kéo hai thanh đao bước đi.
Trên đường đi ngang khu nhà tắm, hắn chợt dừng lại một giây, liếc mắt nhìn vào bên trong. Bởi khi đi tắm mọi người đều sẽ cởi sạch quần áo, để đảm bảo an toàn, sẽ có một người được giao nhiệm vụ gác cửa.
Người canh cửa hiện tại là một người da đen sở hữu dị năng phong tỏa không gian, cũng đã tận mắt chứng kiến Phong Mặc như phát rồ giết ba con “mèo con”. Bị cảnh tượng điên cuồng đó dọa cho kinh hoảng, gã ta lập tức kích hoạt dị năng của mình bao trùm không gian, nhanh chóng dùng vòng tay liên lạc với cấp quản lý của mình. Trong cơn sợ hãi, gã thậm chí chẳng nhớ tới việc phải tổ chức sơ tán cho những người đang tắm bên trong, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn Phong Mặc.
Một màng ánh sáng màu tím trong suốt ngăn trước khu nhà tắm, tiếng nước ào ào vào tiếng trò chuyện văng vẳng vọng lại. Hiển nhiên những người bên trong vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, tiếng xả nước quá lớn đã át đi tất cả âm thanh bên ngoài.
Phong Mặc đứng sau tầng sáng, mỉm cười với người canh cửa, dứt khoát bỏ đi.
Hắn không có hứng thú với nơi đó.
Trong thời gian xuất hiện BUG, Phong Mặc đã đi trọn vài vòng thành phố, tất nhiên cũng bao gồm cả căn cứ trong lòng đất này. Bởi đã nắm rõ kiến trúc nơi đây, hắn mới có thể không hề lo lắng dẫn theo Lâm Việt mạo hiểm gia nhập vào phe cánh Tống Kim Dân, hắn biết mình có thể đưa anh ra ngoài.
Con đường bỏ trốn hắn để lại cho anh hoàn toàn ngược lại với con đường gây rối của hắn. Để yểm hộ anh thoát khỏi căn cứ, hắn nghĩ mình kỳ thực có thể gây ra vài chuyện lớn hơn chút!
Phong Mặc một mạch tìm tới nhà kho bí mật của căn cứ, còn thuận tay giết chết vài người luân hồi ven đường. Với sự giúp đỡ của Cháu Ngoan, hắn có thể nhìn thấu bất cứ vị trí nào có linh hồn tồn tại, nhẹ nhàng tránh được rất nhiều kẻ mạnh, cũng dễ dàng đánh lén người khác.
Nhà kho bí mật có vẻ chứa rất nhiều nhu yếu phẩm. Đó là một kho lạnh cũ đã được cải tạo, cánh cửa kim loại bên ngoài thoạt trông như đã trải qua cả trăm năm, ngay cả ổ khóa cũng là loại khóa mật mã dạng xoay cổ lỗ.
Loại công nghệ này tuy lạc hậu nhưng lại vô cùng an toàn, những dị năng thông thường của người luân hồi căn bản không thể công phá lớp cửa thép tấm dày gần hai mét, cũng rất khó đoán ra dãy mật mã dài đến 18 con số.
Phong Mặc kích hoạt dị năng, tìm cách giao tiếp với linh hồn của cánh cửa. Sau vài lần cố gắng kêu gọi, rốt cuộc linh hồn của cửa cũng bị đánh thức, lên tiếng đáp lời hắn.
Phong Mặc chẳng có hứng thú rào đón, hắn trực tiếp hỏi: “Xin hỏi một câu, mật mã của ngài là bao nhiêu ạ?”
Cửa thép lớn trầm mặc một hồi, vậy mà thật sự trả lời cho hắn: “595933278880001119.”
“Cảm ơn, ngài thật tốt bụng.”
Phong Mặc nghiêm túc xoay từng con số mật mã, chỉ cần thử một lần đã mở được lớp cửa dày.
Bên trong nhà kho này hóa ra chất đống toàn đồ ăn thức uống!
Chứng kiến từng núi thực phẩm đầy ắp, đôi mắt Phong Mặc sáng lên.
Đã lâu như thế, Tống Kim Dân hẳn đã phát hiện ra hắn đang gây sự rồi?
Phong Mặc không chút chần chừ móc chiếc bật lửa vừa cướp được ra, châm lửa đốt kho thực phẩm trước mắt. Ánh lửa đỏ rực chiếu lên gương mặt hắn, hơi nóng hầm hập phả ra, khói đặc cuồn cuộn, thế nhưng hắn chẳng hề có ý định chạy trốn.
Một mình hắn chỉ có thể làm tới đây, Lâm Việt chắc cũng đã chạy trốn phải không? Vậy hắn cũng chẳng cần ra sức nữa.
Ngồi trước cửa kho hàng, Phong Mặc nhẹ vuốt cánh cửa kim loại, cười hỏi: “Ông tùy tiện báo mật mã cho tôi như thế không sợ bị người ta dỡ ra à?”
Cánh cửa lớn cất giọng nói trầm buồn, ngây ngô đáp: “Tôi chỉ là một cái cửa, tôi được tạo ra để phục vụ con người, tất cả mọi người đều là đối tượng tôi cần phục vụ. Tôi cũng chẳng quản tâm cậu là ai, họ là ai, cậu muốn những thứ kia thì cứ lấy đi.”
Cái cửa ngu ngốc này khiến Phong Mặc bỗng dậy lên chút thương cảm.
Có điều nếu nghĩ lại, không phải hắn và nó cũng giống nhau, đều chìm đắm trong một “chấp niệm” hay sao?
Thế giới luân hồi tạo ra hắn, muốn hắn bảo vệ Lâm Việt, nhưng hắn rõ ràng có thể từ chối.
Tại sao không từ chối? Tại sao không phản bội? Tại sao không bỏ đi?
Cứ khăng khăng một mực, dù sắp chết cũng phải giúp Lâm Việt.
Thật khờ.
Tuy trong lòng thầm nghĩ vậy, nét cười trên môi Phong Mặc lại ngày càng đậm hơn.
Mặc dù có vẻ rất ngốc nghếch, nhưng hắn hài lòng.
Phong Mặc nằm giữa biển lửa mịt mù, khói đặc khiến hắn ho khan không ngừng.
Hắn đang chờ đợi cái chết.
Cháu Ngoan cũng không chửi rủa nữa. Nó nằm bên đầu Phong Mặc, chờ chết cùng hắn.
Ngay khi Phong Mặc đã bị ngạt khói tới nửa mê man, một loạt tiếng bước chân lộn xộn bỗng từ đâu vang lên. Tiếp đó, hắn cảm thấy có người đưa mình ra khỏi đám cháy, dị năng chữa trị ấm áp chảy qua toàn thân, kéo hắn về từ cửa cõi chết.
Phong Mặc thầm oán, thật phiền. Hắn chỉ muốn chết cho nhanh gọn thoải mái chút thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Thương tổn trên thân thể đã được chữa lành, Phong Mặc mở mắt, đối diện với hai bóng người quen thuộc.
Tống Kim Dân và Trịnh Hạc.
Tống Kim Dân lạnh mặt, giận dữ chỉ vào Phong Mặc: “Lôi thằng điên này vào phòng huấn luyện số 4, lát nữa tôi muốn đích thân giết hắn!”
Vài người luân hồi đứng phía sau liền xông tới trói Phong Mặc lại, kéo hắn tới phòng huấn luyện số 4 rồi nhốt trong một lồng sắt lớn phủ một tầng sáng vàng kim mờ ảo. Chiếc lồng này dường như có công năng cách ly, sau khi vào trong, năng lực của thẻ luân hồi hay dị năng của hắn đều không thể xuyên qua tầng sáng kia nữa.
Đó là một lồng giam chuyên dụng dành cho người luân hồi.
Phong Mặc không sợ chết, hắn ung dung ngồi xếp bằng trong lồng, tay chống má, cười híp mắt nhìn ra bên ngoài.
Vài phút sau, Tống Kim Dân và Trịnh Hạc xuất hiện. Hai người bọn họ vừa vào phòng liền khóa trái cửa, lại sai người bổ sung thêm một màng cách ly nữa, không để kẻ bên ngoài nghe được những âm thanh phát ra trong phòng.
Tống Kim Dân đi tới ngồi xuống trước lồng giam, cười nhạt: “Được đấy thằng ranh con, một mồi lửa thiêu luôn hai phần ba thức ăn dự trữ của tao, giỏi lắm! Quả nhiên không khác gì tin tức tao tra được, đúng là một thằng điên liều mạng, hơn nữa còn có mấy trò khôn vặt quái đản.”
Phong Mặc cười hồn nhiên: “Trông ông hình như không tiếc lắm ấy nhỉ?”
Trịnh Hạc đưa cho Tống Kim Dân một ly giữ nhiệt. Hắn ta chậm rãi uống trà nóng, hai hàng mày nhíu lại nhạo báng: “Tiếc cái gì! Đấy đều là đồ ăn của đám thợ luân hồi thôi, phần của tao vẫn cất cẩn thận lắm. Tao còn đang lo không biết phải làm sao mới ra tay được với mày đây, vốn định giao cho chúng mày một nhiệm vụ rồi động tay động chân một chút, không ngờ mày lại nhảy ra gây sự trước, tiết kiệm không ít công sức cho tao. Có điều… Mày giết ba con mèo nhỏ của tao, tao thật sự hơi cáu đấy.”
Phong Mặc chỉ cười không nói.
Thấy hắn sắp chết đến nơi mà vẫn có thể cười, Tống Kim Dân vô cùng khó chịu: “Mày có biết tao định làm gì mày không?”
Phong Mặc nhún vai: “Ông làm gì thì tôi cũng chết, không phải hỏi bằng thừa à?”
Tống Kim Dân nghe vậy liền dịu lại: “Đúng, mày nói đúng, quả thật là tao muốn mày chết. Nói thật với mày nhé, tao đã chịu đựng cái cơ thể vừa già vừa nát này lâu lắm rồi, đã định sẽ tìm cơ thể của một người thủ hộ về dùng, kết quả mày vừa vặn xuất hiện trước mắt tao, mặt mũi dáng dấp đều đạt chuẩn, tao rất vừa lòng.”
Trịnh Hạc thương hại nhìn Phong Mặc: “Cơ thể của người thủ hộ sẽ không bị lão hóa, tôi đã sống ba mươi năm, ở bên ông chủ từ thời thanh niên tới giờ. Nếu như ông chủ sở hữu được một cơ thể như thế, địa vị của ông ở thành Cực Lạc sẽ không thể lay chuyển, ngay cả Thế giới luân hồi cũng khó mà giết được ông.”
Nghe anh ta nói hết lời, gương mặt Phong Mặc thoáng hiện vẻ sửng sốt. Hắn trầm mặc một hồi, đôi mắt bỗng chốc tối xuống vài phần.
“… Tôi nói chuyện với anh một lát được không? “Anh trai”, tôi đã sắp chết rồi.”
Phong Mặc ngước đôi mắt hệt như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, nửa tuyệt vọng bất lực, nửa lại mong ngóng có người “ban phát” cho mình một tia hi vọng le lói, níu giữ mình không rơi xuống vực sâu.
Trịnh Hạc vốn vẫn tỏ thái độ lãnh đạm, thậm chí còn thoáng vẻ khinh thường, thế nhưng ánh mắt này của Phong Mặc lại khiến anh ta nhớ lại bản thân mình thuở xa xưa.
Những ngày đầu khi mới xuất hiện, còn chưa gặp được Tống Kim Dân, anh ta cũng từng có thời gian mơ hồ trống rỗng. Ngày đó, anh ta không có mục tiêu, sống mà không biết phương hướng, chỉ có thể trụy lạc trong thú vui xác thịt và những canh bạc đỏ đen, tự mê hoặc chính mình.
Cả hai đều là người thủ hộ, Trịnh Hạc có thể hiểu được sự trăn trở của Phong Mặc. Nét mặt anh ta dịu lại, bước thêm vài bước tới gần lồng sắt, hỏi Phong Mặc: “Cậu “sinh ra” được bao lâu rồi?”
Phong Mặc cười chua xót: “Còn chưa tới một tháng.”
“Thật ngắn…” Biết hắn mới “chào đời” chưa đầy một tháng, Trịnh Hạc cũng không khỏi có chút cảm thông. Anh ta ngồi xuống trước lồng giam, hỏi: “Cậu có gì muốn nói với tôi?”
Phong Mặc làm bộ đáng thương nhìn anh ta: “Tôi muốn nắm tay anh một lần, tôi chưa từng tiếp xúc với người giống mình bao giờ cả, đây là mong muốn cuối cùng trước khi chết của tôi.”
Trịnh Hạc nhíu mày.
Anh ta có chút nghi ngờ mục đích của Phong Mặc, nghĩ rằng có lẽ hắn muốn đánh lén mình. Thế nhưng ngẫm lại, hiện giờ hắn đang bị giam trong chiếc lồng đặc biệt này, kỳ thực cũng chẳng thể giở thủ đoạn gì…
Trịnh Hạc suy nghĩ một hồi, rốt cục lòng đồng cảm vẫn thắng thế, anh ta liền đưa tay về phía Phong Mặc.
Kết quả không ngoài dự đoán của anh ta.
Ngay khi sắp chạm tới tay Trịnh Hạc, Phong Mặc đột ngột hung hăng cào lên mu bàn tay anh ta!
Lúc này hắn cũng chỉ có thể phản kháng đến như vậy mà thôi.
Dù đối với một người luân hồi thì chiêu “tấn công” ấy chỉ như gãi ngứa, thậm chí còn có phần ngây thơ, thế nhưng nó chính là hành động biểu thị tâm tình của hắn giờ phút này.
Hắn không phục, cũng không thèm để hai kẻ kia vào mắt.
Nhìn vết cào trên mu bàn tay mình và đôi mắt bướng bỉnh ngạo mạn của Phong Mặc, cơn giận của Trịnh Hạc cuồn cuộn dâng lên. Anh ta vươn tay qua lồng sắt bóp lấy cổ hắn, kéo mặt hắn dán vào chấn song, siết chặt đến khiến hắn không thể nhúc nhích!
Tống Kim Dân không nhịn được phất phất tay, lấy ra hai chai thuốc nước, dốc cạn một chai màu vàng vào miệng mình: “Được rồi được rồi, mau giết cái thằng ranh con này đi.”
Trịnh Hạc giữ yết hầu Phong Mặc, cách khung sắt đổ một chai thuốc màu bạc vào miệng hắn, rót đến giọt cuối cùng mới buông tay.
Phong Mặc cười nhạt nhìn Trịnh Hạc, quệt đi giọt thuốc nước tràn ra bên mép: “Vị cũng tạm được.”
Vừa dứt lời chưa tới vài giây, trước mắt Phong Mặc bỗng nhiên tối sầm. Ngũ giác tê liệt, hắn và Tống Kim Dân đứng ngoài lồng đồng thời ngã gục.
Trịnh Hạc nhíu mày quan sát hai người đang hôn mê bất tỉnh, chỉ lo Tống Kim Dân sẽ gặp vấn đề bất thường.
Mấy phút sau, Phong Mặc lần nữa mở mắt.
Ánh mắt của một kẻ đã từng trải bao thăng trầm, toàn thân bao trùm một cảm giác không hợp tuổi tác, vừa thờ ơ lạnh nhạt lại có phần gian xảo vô lại, độc đoán ngang tàng.
Trịnh Hạc mỉm cười mở lồng sắt, nâng chiếc ly giữ nhiệt trong tay, đưa về phía “Phong Mặc”: “Ông chủ, uống trà đi.”
“Phong Mặc” bước ra khỏi lồng sắt, nhận lấy ly nhấp một hớp trà, bước từng bước dài ra khỏi phòng huấn luyện.
Thân thể ban đầu của Tống Kim Dân vẫn nằm bất động, trở thành cái xác dần lạnh như băng.
Tống Kim Dân dứt khoát rời đi, tuyệt không bố thí cho thi thể kia lấy một ánh mắt.
…
Lâm Việt trốn trong một căn phòng, kiên nhẫn chờ Phong Mặc tới.
Phong Mặc chỉ để lại cho anh một tấm bản đồ và vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi.
[Thật ra tôi trà trộn vào căn cứ là để trộm ít đồ, xin lỗi, tôi chưa từng có ý định làm vệ sĩ giúp em gái anh kiếm tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Trước tiên anh cứ chạy trốn theo con đường tôi vạch ra, sau khi trộm đồ xong tôi sẽ tới tìm anh, thứ tôi cần rất hữu dụng, cực kỳ quan trọng!”
Lâm Việt không biết làm sao, vậy nhưng nghĩ tới tính cách của Phong Mặc, những hành động này dường như cũng rất bình thường.
Chỉ là anh đã đợi ở điểm hẹn tới nửa giờ, Phong Mặc vẫn chưa xuất hiện!
Từng dòng tin báo tử mới không ngừng trôi qua trên nền trời, phần lớn đều là chết cháy, thậm chí còn có vài dòng tin chỉ đích danh hung thủ là Phong Mặc.
Hắn thật sự đang trộm đồ sao? Trộm mà phải giết nhiều người như vậy?
Lâm Việt bỗng nhận ra… Anh bị hắn lừa rồi! Tên Phong Mặc này thật sự là… Cậy mình sắp chết mà hóa điên!
Lâm Việt siết chặt nắm đấm, mảnh giấy trong tay bị vo thành một cục.
Anh muốn quay lại giúp Phong Mặc, thế nhưng anh hiểu rất rõ, nếu tên đó đã cố ý đẩy anh đi như vậy thì e rằng đã ôm quyết tâm liều chết mà gây chuyện phá phách, tám phần mười không thể cứu được. Hơn nữa hiện tại anh chỉ có một mình, trở lại chính là tự sát, hoàn toàn không có nửa phần thắng.
Phong Mặc đã nhận một án tử, hắn có thể không đếm xỉa đến tính mạng nữa, nhưng anh không cần phải chôn theo hắn.
Lý trí nói với anh, hãy nghe Phong Mặc.
Nhưng trái tim đang đập lại nói, anh không cách nào bỏ hắn mà đi.
Hai dòng suy nghĩ không ngừng đấu tranh, rốt cuộc Lâm Việt vẫn bị cảm xúc nhấn chìm.
Anh không quan tâm nữa! Phải cứu!
Lâm Việt quyết đoán ra khỏi điểm hẹn. Thế nhưng chưa đi được bao xa, một loạt thông báo đột nhiên xuất hiện ngăn anh nhấc bước…
[Đồng đội Phong Mặc của bạn gặp tình huống bất thường, đã tự động rời khỏi đội ngũ!]
[Đang kiểm tra nguyên nhân…]
[Vấn đề bất thường: Tinh thần của Phong Mặc đã tử vong, cơ thể còn sống sót, một tinh thần khác đã chuyển dời vào cơ thể khiến Thế giới luân hồi không thể xác định Phong Mặc có tử vong hay không!]
[Đang tự động điều chỉnh…]
[Người luân hồi số 04005 Phong Mặc bị người luân hồi số 00001 Tống Kim Dân giết chết. Số người sống sót: 4014.]
—
*Khóa mật mã dạng xoay thì có 2 loại, một là giống khóa két có 1 cục xoay, hai là giống khóa mã vali, tức có nhiều cục xoay, mỗi cục có đánh số từ 0 đến 9. Tớ thì tớ nghĩ cái khóa trong truyện là kiểu thứ 2, bởi vì Phong Mặc nhìn cái biết ngay mật mã có 18 số, nếu là khóa thứ 1 sẽ không thể đoán ra được, phải là cái thứ 2 có 18 cục xoay thì mới tính được kiểu thế.
Kiểu 1.
Kiểu 2.