Trò Chơi Tận Thế

Chương 87: Chương 87: Thành Vân






Kt quả hình ảnh cho gan xào hẹ

Nhìn dòng tin báo tử xuất hiện, hai tay Lâm Việt nhất thời siết chặt.

Phong Mặc đã bị người khác cướp xác? Giống như Osawa Emi? Hay là có một linh hồn khác tới trú ngụ trong cơ thể hắn?

Kẻ đó là ai? Trịnh Hạc? Tống Kim Dân? Hay là có kẻ thừa nước đục thả câu?

Suy nghĩ một hồi, Lâm Việt chỉ thấy đầu óc nhức nhối.

Bất kể sự thật ra sao, Phong Mặc đã chết rồi…

Cảm giác bất lực nhấn chìm anh, bóp nghẹt khiến anh không thở nổi.

Lâm Việt cúi người nhặt mảnh giấy mà Phong Mặc để lại, bàn tay run rẩy mất kiềm chế khiến động tác đơn giản này cũng trở nên vất vả bội phần.

Bệnh của anh tái phát.

Những cơn ác mộng từng trải qua trên chiến trường năm đó đồng loạt ùa về trong ký ức, cảm xúc tiêu cực nổi lên như sóng dậy.

Máu tanh, chết chóc, ly biệt, thối rữa, phản bội, âm mưu…

Dù anh không muốn nhớ, chúng vẫn như cơn lũ cuồn cuộn tràn tới phá tan lý tính, đạp đổ ý chí của anh!

Lâm Việt móc thuốc lá trong túi, lại lục tìm một chiếc bật lửa. Thế nhưng vừa nhìn thứ nằm trong tay mình, lòng anh lại càng thêm rối loạn.

Zippo màu vàng…

Gợi cho anh nhớ tới ngày đầu tiên hai người gặp nhau, chính Phong Mặc đã cho anh chiếc bật lửa ấy.

Nhìn chữ thập đỏ màu máu xiêu xiêu vẹo vẹo trên mu bàn tay trái, Lâm Việt rốt cuộc không cách nào kìm nén nữa.

Anh suy sụp.

Lâm Việt ném thuốc lá và bật lửa vào không gian, hai tay ôm đầu ra sức vò bóp. Anh phải kéo mình tỉnh táo lại, phải bắt đôi tay không còn run rẩy nữa.

Thế nhưng, có những nỗi sợ hãi và đau thương càng khắc chế lại càng thêm dằn vặt. Nếu kiềm chế có chút tác dụng, chứng bệnh của anh hẳn đã không trở nên nghiêm trọng như bây giờ.

Hai bàn tay vẫn run lên bần bật, những suy nghĩ tiêu cực không ngừng đảo điên đầu óc. Anh rơi vào kích động, anh muốn tìm ai đó đánh một trận, muốn mượn máu đổ, muốn dùng chiến đấu để xoa dịu bản thân, nhưng anh cũng biết phương pháp này chỉ là lấy độc trị độc, dùng nhiều sẽ trở thành một loại bệnh trạng bất thường, không có lợi cho mình.

Lâm Việt ngồi trong góc, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Không biết phải tự giày vò bao lâu, anh rốt cuộc mới có thể lấy lại cân bằng.

Đấu tranh với ý chí của mình thậm chí còn khó khăn hơn sống mái một trận với kẻ khác, Lâm Việt bị tâm trạng rối loạn đau đớn hành hạ đến toát mồ hôi lạnh, hai mắt đỏ thẫm. Từ phía căn cứ vẫn luôn văng vẳng tiếng hò hét ầm ĩ, thế nhưng Lâm Việt không có hứng thú để tâm tới nó, mãi cho tới khi tỉnh táo trở lại, anh mới bất an nhìn thoáng qua.

Nơi đó ngập tràn khói đặc mịt mù, tiếng nổ vang dội trầm đục chấn động lòng đất, dù đang ở khoảng cách rất xa, anh vẫn có thể cảm nhận được nền nhà dưới chân rung chuyển theo từng cú nổ.

Phong Mặc phá nổ căn cứ trước khi chết sao? Hay có kẻ nhân dịp loạn mà gây chuyện?

Anh nghĩ phỏng đoán thứ hai hợp lý hơn một chút.

Xem ra phải tránh xa nơi này ngay.

Mới quay lưng toan rời đi, Lâm Việt bỗng thấy trên con đường bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đoàn thú biến dị trùng trùng điệp điệp chạy ngang qua! Bầy thú đó có quân số vô cùng khổng lồ, chắc chắn không dưới ngàn con cả mèo lẫn chó, quy mô lớn chưa từng thấy!

Đám động vật ấy đoàn kết đến vậy sao?!

Đối mặt với đội quân đông đúc này, Lâm Việt không dám ra ngoài khiến chúng chú ý tới, lẳng lặng đứng yên tại chỗ quan sát.

Nếu bị chúng phát hiện, e rằng anh sẽ không thể sống quá một giây.

May mắn rằng đám thú kia đang rất vội vã, chúng chỉ nhanh chóng chạy đi, không hề để ý tới một người đang ẩn trốn trong góc tối.

Mà Lâm Việt cũng phát hiện ra một điều, bầy thú bắt theo rất nhiều người! Chúng chạy quá nhanh khiến anh không thể thấy rõ dáng dấp những người đó, thế nhưng một thoáng vụt qua đã đủ để anh nhận ra vài bóng người trẻ tuổi.

Rehalo? Sakurako? Natasha? Quần áo, mái tóc và màu da đó, quả giống hệt như mấy đứa nhóc từng vui vẻ trò chuyện với anh trong căn cứ… Các thiếu niên đều đang không ngừng giãy giụa trên lưng thú biến dị, thế nhưng không cách nào thoát ra.

Tình hình càng lúc càng thêm quái dị. Tại sao đàn chó mèo kia không giết mà lại bắt sống người?

Ngay khi Lâm Việt còn đang băn khoăn không rõ, phía cuối đoàn thú biến dị bỗng xuất hiện hai gương mặt quen thuộc khiến anh phải nhíu mày!

Trịnh Hạc, “Phong Mặc”.

Tuy đều bị buộc trên lưng thú biến dị, nhưng chẳng hiểu sao hai người họ lại không có chút vẻ sợ hãi, trái lại còn hệt như đang thảnh thơi cưỡi ngựa, vênh vang tự đắc?

Nếu “Phong Mặc” ở bên cạnh Trịnh Hạc, vậy kẻ cướp xác đó tám phần mười chính là Tống Kim Dân?

Lâm Việt dữ tợn nghiến răng, chậm rãi đè nén lửa giận vừa bùng lên trong lòng.

Không cần biết thủ phạm có phải là Tống Kim Dân hay không, tên khốn dám cưu chiếm thước sào này, anh phải giết!

Đợi cho bầy thú rầm rập chạy xa, Lâm Việt lúc này mới bước ra khỏi căn nhà mình đang ẩn nấp, vẻ mặt âm u buốt giá.

Anh phải tìm cách tập hợp với ba đồng đội trước, sau đó sẽ tính chuyện tiêu diệt tên khốn kiếp hại chết Phong Mặc kia.



Hình ảnh cuối cùng hiện ra trong trí nhớ của Phong Mặc là hai dòng thông báo.

Trong nháy mắt sinh mệnh chạm tới điểm cuối, hai hàng chữ kia giống như một đoạn phim bị nhấn tạm dừng, bất động nằm lại ngay trước mắt…

[Bạn đã mất cơ thể. Mệnh lệnh tiêu hủy chỉ áp dụng đối với cơ thể, không áp dụng đối với tinh thần, bởi vậy mệnh lệnh đã được chuyển dời tới chủ nhân mới của cơ thể. Đang tìm phương án xử lý thích hợp nhất đối với tinh thần…]

[Tinh thần của bạn được đưa về thành Vân, thân thể cũng sẽ được khôi phục.]

Phong Mặc vốn cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ hắn lại tỉnh lại ở một nơi khác.

Hắn mở mắt trong một căn phòng trắng toát. Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ, một bộ bàn ghế đơn.

Chăn đệm sạch sẽ mềm mại vô cùng thoải mái, thế nhưng Phong Mặc không có tâm trí để hưởng thụ. Hắn xoay mình bật dậy, vọt tới bên ô cửa sổ nho nhỏ nhìn ra ngoài.

Hoàn toàn trắng xóa. Một khoảng đất bằng phẳng màu trắng trải rộng mênh mông vô bờ, trên đó có từng ngôi nhà nhỏ xíu, chúng tựa như những quân cờ nằm ngay ngắn trên bàn đấu, sắp hàng xen kẽ tạo thành một ma trận.

Thoạt trông rất có quy tắc, nhưng lại nhạt nhẽo vô cùng.

Cách mỗi ba ngôi nhà sẽ có một chiếc thang máy đi thông lên bầu trời, nối với làn mây trắng phía trên, cũng không rõ nơi đỉnh thang khuất sau mây là thế giới gì.

Hình như không có nguy hiểm?

Phong Mặc có thể cảm nhận sức mạnh của mình đã biến mất, thể chất kém hơn trước rất nhiều, có lẽ sức chiến đấu của hắn đã giảm xuống như người bình thường rồi.

Thử kích hoạt dị năng, không có phản ứng, trong cơ thể hắn không có bất kì năng lượng gì. Hắn nâng mu bàn tay trái lên muốn kiểm tra thẻ luân hồi của mình, nhưng hình xăm của người luân hồi cũng đã không còn dấu tích!

Trên cánh tay trái chỉ sót lại một đường kẻ đỏ thẫm, tựa như vết bút bi mờ nhạt ai đó quệt lên.

Ngày hôm ấy trong tiệm xăm nhỏ, Lâm Việt cười nhạo hắn không vẽ nổi đường thẳng, tự mình vạch một đường cho hắn xem. Có lẽ bởi hình xăm này nhỏ xíu lại vô nghĩa khiến Thế giới luân hồi không chú ý tới, thế nên nó cũng không bị xóa mất.

Nhìn hình xăm chỉ dài ba centimet lẳng lặng nằm đó, Phong Mặc chợt nở nụ cười dịu dàng.

Đây chính là minh chứng cho những ngày tháng hắn đã trải qua, tất cả đều không phải một giấc mộng.

Hắn cũng là một người có “quá khứ”!

Bởi không biết mình đang ở nơi nào, Phong Mặc không dám chạy lung tung, chỉ có thể đờ đẫn ngồi đợi trên giường. Thế nhưng dù chờ bao lâu vẫn không thấy bất kỳ thông báo nào xuất hiện, lòng hiếu kỳ xao động khiến hắn không cách nào kìm nén được nữa, rốt cuộc quyết định thử mở cửa phòng.

Cánh cửa nhẹ nhàng bật mở, không hề gặp chút trở ngại.

Phong Mặc thận trọng bước ra.

Không có quái vật.

Không có bẫy rập.

Không có hiện tượng bất thường.

Không có hình ảnh quái dị.

Mọi thứ đều bình lặng như thế.

Ban đầu Phong Mặc còn khá cẩn thận, nhưng sau khi phát hiện ra nơi đây không có nguy hiểm gì, lá gan hắn lập tức phình to, bắt đầu kiểm tra từng căn phòng xung quanh.

Trong những căn phòng này có đủ các chủng tộc người khác nhau. Tất cả họ đều đang ngủ say, chỉ là dáng nằm, thậm chí cả biên độ phập phồng của lồng ngực cũng giống nhau y hệt.

Bọn họ đều có bề ngoài vô cùng đẹp đẽ. Các cô gái xinh đẹp nhưng mang đủ loại phong thái khác biệt, có mềm mại, đáng yêu, lạnh lùng, quyến rũ, ngây thơ… mỗi người mỗi vẻ. Các chàng trai có người anh tuấn, có người hàm hậu gần gũi, có người ấm áp tỏa nắng, có người tươi tắn rạng rỡ, có người đầy vẻ không đứng đắn, hoặc lại có người xinh đẹp đến khó phân nam nữ. Tất cả đều mặc áo ngủ dài trắng tinh, chìm sâu trong giấc ngủ.

Giống như một… nhà xác lớn.

Những chiếc thang máy ở đây không hề chuyển động cũng không có cửa vào, chẳng cách nào theo đó rời đi.

Phong Mặc vẫn nhớ, trước khi hắn mất ý thức, thông báo của Thế giới luân hồi nói rằng hắn sẽ tới “thành Vân”.

Thành Vân… Rốt cuộc là nơi thế nào?

Hắn lang thang từ tòa nhà đầy người tới những góc trống rỗng, hoang mang không biết làm sao.

Nơi đây thật buồn chán. Không có người để tán gẫu, không có kẻ địch để chém giết, không có gì để làm…

Phong Mặc leo lên một nóc nhà, ngây người nhìn ngắm tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu.

Ở thành phố này, thân thể hắn dường như đã ngừng hoạt động, hắn không cảm thấy đói khát, không cần đi vệ sinh, thậm chí không buồn ngủ.

May sao, hắn hiện giờ đã là một người có “ký ức”.

Phong Mặc nằm trên nóc nhà, hồi tưởng lại từng kỷ niệm nhỏ kể từ ngày gặp Lâm Việt, dùng cách đó xua tan nỗi chán chường. Thế nhưng sau khi ôn lại từng chi tiết nhỏ vụn tới vài chục lần, hắn rốt cục lại trở nên buồn bực.

Hơn nữa, càng nhớ về những chuyện cũ, lòng hắn lại càng thêm khó chịu. Vừa nghĩ tới mình đã không còn cơ hội gặp lại Lâm Việt và những đồng đội khác, hắn liền cảm thấy thật không cam tâm.

Thì ra có ký ức hay không đều sẽ khiến người ta đau khổ, chỉ là nỗi đau khổ không giống nhau mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Phong Mặc vẫn không thấy thành Vân có bất kỳ thay đổi nào.

Cuối cùng, hắn không thể nhịn nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn chắc chắn sẽ chết ngộp.

Phải làm gì đó thôi!

Nghĩ tới đây, đôi mắt ảm đạm của Phong Mặc lần nữa ngời sáng trở lại. Hắn nhảy khỏi nóc nhà, chui vào căn phòng bên dưới.

Trong phòng, một người đàn ông vóc dáng gầy gò đang nằm trên giường. Người đó cũng rất ưa nhìn, da trắng tóc vàng, bề ngoài thiên về vẻ mềm mại, thoạt trông rất giống ma cà rồng thường thấy trong phim.

Phong Mặc nhấc chiếc ghế bên cạnh, mạnh mẽ đập xuống đầu anh ta!

Dưới chiếc ghế, từng dòng máu trào ra từ mũi người đàn ông. Chất lỏng màu đỏ rơi xuống vải áo trắng muốt, nổi bật vô cùng.

Phong Mặc lại vung ghế nện xuống, đánh tới khi cái đầu đẹp đẽ nát như bùn. Trên tường, trên mặt đất, thậm chí toàn thân hắn cũng bị máu bắn loang lổ.

Người đàn ông trên giường đã tắt thở.

Thể chất bình thường và thể chất khi có sức chiến đấu 100 quả nhiên khác biệt, mới chỉ giết một người mà Phong Mặc đã cảm thấy cánh tay rã rời đau nhức. Hắn dùng ga giường lau máu trên mặt rồi ngồi nghỉ ngơi chốc lát, mắt đăm đăm hướng về bầu trời ngoài ô cửa sổ.

Vốn tưởng rằng việc hắn giết người sẽ đánh động Thế giới luân hồi, đáng tiếc lại chẳng có gì xảy ra.

Xem ra những người này đối với Thế giới luân hồi cũng chẳng phải thứ gì quan trọng?

Vậy hắn sẽ giết thêm vài tên nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.