Mốc dịch
Dư Nam và Bạch Chấn Dương ở nhà bà nội hai ngày, mảnh sân hiu quạnh hằng ngày nay bỗng đầy ắp tiếng cười, hai ngày này bà nội cười nhiều hơn, như quay về hồi họ còn bé, từng đoạn kí ức hiện lên trước mắt...
Bạch Chấn Dương dựng giá vẽ cầm cây bút, Dư Nam chống cằm ngồi dưới tán cây tỳ bà, ngoan ngoãn để anh ta vẽ, năm ấy, anh ta mười tám tuổi, cô bảy tuổi.
Dư Nam đánh nhau với bạn cùng lớp phải mời phụ huynh đến, Bạch Chấn Dương nghiêm mặt tới, nhưng lại cẩn thận cõng cô về, năm ấy, anh ta hai mươi hai tuổi, cô mười một tuổi.
Dư Nam bỏ học đến Đại Lý, Bạch Chấn Dương có tài nhưng không gặp thời, họ an ủi lẫn nhau, cố gắng kiếm ăn, vật lộn trong thành phố, năm ấy, anh ta hai mươi bảy tuổi, cô mười sáu tuổi.
Bạch Chấn Dương có chút tiếng tăm trong giới, Dư Nam mua nhà, họ đến cùng nhau, anh ta dắt tay cô về, năm ấy, anh ta ba mươi hai tuổi, cô hai mươi mốt tuổi.
Cuộc sống của Dư Nam trôi qua bình lặng, tài hoa của Bạch Chấn Dương cạn kiệt, anh ta quen biết Tần Kỳ, bọn họ chia tay, năm ấy, anh ta ba mươi tư tuổi, cô hai mươi ba tuổi.
Chuyện cũ mười bảy năm trước, lóe lên trong nháy mắt, như bộ phim đen trắng nhanh chóng đảo ngược lại. Cuối cùng, trước mắt bà nội là hai đứa bé lớn tướng đang vùi đầu ăn cơm, nhưng khung cảnh đã không thể quay trở lại ngày xưa.
Khóe miệng cô run lên, viền mắt đỏ hoe.
Buổi tối, ráng mây khắp bầu trời, mái nhà sáng màu vỏ quýt, hai người lên đường trở về.
Khoang xe vô cùng yên tĩnh, Bạch Chấn Dương tiện tay mở đài, anh ta điều chỉnh âm lượng, kìm lòng không đậu nghiêng đầu nhìn cô.
Chỉ còn hai người, cuối cùng không cần giả bộ ung dung thoải mái khi ở nhà bà nội, Dư Nam cúi đầu nghịch điện thoại, Bạch Chấn Dương muốn nói, nhưng rốt cuộc chỉ hé miệng.
Chẳng mấy chốc xe vào thành phố Đại Lý, Dư Nam lên tiếng: “Lát nữa đừng rẽ vào con đường ấy, thả em ở bên đường là được rồi, em tự đi bộ vào.”
Bàn tay nắm vô lăng của anh ta siết chặt lại, một lúc sau mới nói: “Khoảng thời gian này, bà nội may có em chăm sóc.” Anh ta nghiêng đầu, nói chân thành: “Cảm ơn em, Nam Nam.”
Dư Nam cất điện thoại đi, ngồi thẳng dậy: “Không dám.” Cô cười cười, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ xa cách “Cũng là bà nội em mà.”
Nụ cười của cô rất rạng rỡ, anh ta thất thần, vội vàng rời ánh mắt mình đi: “Đến đây rồi, ăn xong rồi hẵng về nhé? Phía đông mới mở một nhà hàng cơm chay, đi ăn thử xem?”
Dư Nam ngẫm nghĩ: “Được.”
* * * * *
Ngọc Dã Trai.
Được xây dựng ở nơi đắt đỏ nhất phía đông thành phố, trang trí theo hơi hướm cổ xưa, lấy phong cách cổ phong Trung Quốc làm chính, xà cột bên trong chạm khắc vô cùng xa hoa trang nhã. Trong sảnh đàn tranh đang tấu khúc “Vịnh Mai”, bình phong chạm rỗng để ngăn cách giữa các phòng bao, thi vị độc đáo. Chỉ nhìn bài trí thôi cũng biết nơi này là chốn đốt tiền.
Dư Nam ăn mặc thoải mái, lưng đeo ba lô, đi theo sau Bạch Chấn Dương, lơ đãng đánh giá đồ vật sắp xếp chung quanh. Họ chọn phòng bao ở mé ngoài, trước tấm bình phong đặt một chiếc ghế nằm nhỏ mềm mại, Bạch Chấn Dương nhường cho cô.
Vừa ngồi xuống, phục vụ đã bưng một ấm trà cúc Hàng Châu lên, hoa cúc trong ấm trà trong suốt lượn vòng, nước dần dần chuyển thành màu vàng, đóa hoa màu trắng thong thả nở bung.
Dư Nam nhìn một lát, rồi lại ngước mắt lên nhìn Bạch Chấn Dương, anh ta mặc một bộ đồ thoải mái sạch sẽ vừa người, vóc dáng dong dỏng, đường nét khuôn mặt đẹp như tượng tạc, khuyên tai đeo bên tai trái lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn, dưới cằm lún phún râu, rõ ràng không còn là người đàn ông nghèo túng chán nản năm nào. Thời gian chuyển dời, hiện giờ anh ta là nghệ thuật gia khá có danh tiếng trong giới.
Bạch Chấn Dương đưa thực đơn cho cô, Dư Nam thu hồi ánh mắt mình, chọn bừa mấy món mà không nhìn giá, còn lại thì đưa cho anh ta.
Lúc đợi món ăn lên, Dư Nam không nói gì, Bạch Chấn Dương thử khơi gợi mấy câu, cô đều “ừ” “à” cho qua.
Anh ta không tìm chủ đề nói chuyện nữa, hỏi cô: “Ngày mai mấy giờ đi làm? Dạo này có đi dẫn đoàn không?”
Cô tựa lưng vào ghế: “Bị đuổi việc rồi.”
Bàn tay Bạch Chấn Dương cầm tách trà để bên môi chợt khựng lại, cô nói tiếp: “Vừa làm xong thủ tục nghỉ việc.”
“Tại sao?”
Dư Nam uống một ngụm trà: “Phải hỏi người phụ nữ của anh chứ.”
Tiếng nhạc dừng lại, căn phòng trong phút chốc yên tĩnh, tiếng ồn ào, tiếng nói chuyện, tiếng va chạm xung quanh vang lên, không còn tiếng đàn ngụy trang cũng chỉ là khói lửa nhân gian mà thôi, bình thường không thể bình thường hơn.
Bạch Chấn Dương nói mấy câu, cuối cùng ngừng lại: “Nam Nam?”
Dư Nam cúi đầu.
“Dư Nam, em có nghe anh nói gì không?”
“Gì cơ?” Cô hồi hồn, đặt tách trà xuống.
Anh ta lặp lại lần nữa: “Anh nói là, cô ta không phải bạn gái của anh, bọn anh thật sự... chỉ có một lần đấy thôi.” Lời này rất khó để mở miệng, nhưng anh ta vẫn khom người về phía trước: “Em có thể... tha thứ cho anh không?” Anh ta nhìn cô chăm chú, lúc sau mới gọi một tiếng “Nam Nam?”
“Hửm?”
Dư Nam mím môi, nét mặt nhạt nhẽo, Bạch Chấn Dương không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô bỗng nhiên thất thần, rõ ràng trong lòng cô đang bồn chồn.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Thôi, ăn cơm đi.”
* * * * *
Hôm qua Du Tùng quay về Đại Lý, lúc trước nhận được điện thoại của Lữ Xương Dân, kêu anh làm hồ sơ dự thầu trước, dù kết quả có thế nào, bắt buộc phải qua quá trình đấu thầu. Đương nhiên, lão cáo già Lữ Xương Dân chắc chắn sẽ không để vụ làm ăn này chết yểu, nên không đưa cho anh bất cứ câu trả lời chắc chắn nào.
Du Tùng thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà ông ta, bắt đầu sai người vạch ra phương án đấu thầu.
Đấu thầu được tiến hành trong bốn tuần, Du Tùng đến trước một tuần. Hôm nay anh chủ động mời cơm Lữ Xương Dân, đối phương đề nghị đến Ngọc Dã Trai mới mở ở phía đông thành phố.
Trên bàn ăn không nói chuyện công việc.
Lữ Xương Dân đưa tổng giám sát công trình san đất Thiệu Thục Mẫn đến, qua cách nói chuyện, thoạt nhìn quan hệ giữa hai người không phải không thân.
Trương Thạc mượn cớ cúi người nhặt đũa để nhìn phía đối diện, cô gái mặc đồ đen đá đôi giày cao gót sang bên cạnh, để chân trần, mũi chân sượt qua cẳng chân Lữ Xương Dân, tay người phía sau thoải mái đặt lên đùi cô ta.
Trương Thạc ngồi thẳng người, âm thầm nháy mắt với Du Tùng.
Du Tùng lườm một cái, cảm thấy anh ta thật vô vị.
Trong phòng bao còn hai trợ lý hành chính nữa, vóc dáng thon thả, chiếc váy mặc trên người rất mỏng. Lữ Xương Dân vẫy tay với các cô gái, nói: “Gặp gỡ hai vị khách quý, hôm nay phải giúp tôi chăm sóc tổng giám đốc Du và giám đốc Trương đấy.”
Một cô gái trong đó họ Trương bước đến bên Du Tùng, rót rượu cho anh, đôi mắt ngập tràn ý xuân: “Em tên là Trương Man, gọi em là Man Man cũng được, em có thể gọi anh là anh Du không?”
Du Tùng ngậm điếu thuốc, cười nói: “Đương nhiên, nếu em thích.”
Trương Man cười một cái, cầm chén rượu lên đưa cho anh: “Thoạt nhìn đã biết anh Du là người tửu lượng cao, rượu có độ cồn thấp thế này còn không đủ cho anh súc miệng.”
Du Tùng nhếch khóe môi, không nhận lấy chén rượu, ngược lại còn trêu đùa người đối diện: “Hôm nay tổng giám đốc Lữ muốn chuốc say tôi sao? Tìm một cô gái xinh đẹp xuất chúng đến làm bạn với tôi.”
Lữ Xương Dân cười khà khà, Thiệu Thục Mẫn ngồi bên cạnh tiếp lời: “Trương Man là trợ lý của tôi, nếu hợp tác thành công, tương lai những khâu nhỏ trong thi công cô ấy có thể giúp đỡ tổng giám đốc Du đấy.”
Anh đáp: “Tổng giám sát Thiệu suy nghĩ quả là chu đáo.”
Trương Man nghe xong mấy lời tâng bốc vừa rồi, càng mạnh dạn dựa sát vào người anh hơn, đưa chén rượu tới bên miệng anh. Bên cạnh Trương Thạc cũng có một em ngồi, bữa cơm biến chất, bầu không khí trong nháy mắt nóng lên, có một số chuyện hiểu mà không thể nói ra.
Lữ Xương Dân tiếp lời Thiệu Thục Mẫn: “Chú em đừng câu nệ, chuyện công việc để ngày khác nói, ra ngoài ăn chơi mà, chủ yếu phải thư giãn.”
Du Tùng kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, tiện tay đón lấy chén rượu, bàn tay kia gác lên vai Trương Man, ngửa đầu uống cạn.
Lữ Xương Dân bật ngón tay cái: “Mau rót đầy cho tổng giám đốc Du, tối nay không say không về, chỗ này không vui, chúng ta ăn xong đổi chỗ khác uống tiếp.
Du Tùng đưa điếu thuốc vào miệng ngậm, nheo mắt nhìn, trong làn khói lượn lờ bóp ngực Trương Man một cái: “Nhưng đừng chuốc say tôi, đêm nay còn phải làm chính sự nữa.”
Gương mặt cô ta đỏ bừng, nũng nịu uốn éo một cái, rót thêm rượu cho anh.
Trương Thạc không từ chối cô em mới đến, không biết đã uống bao nhiêu chén, men rượu dần dần bốc lên mặt, đã hơi chếnh choáng say, ánh mắt đờ đẫn, tăng thêm sức quyến rũ hồn xiêu phách lạc. Người trong lòng đã nằm sấp trước ngực anh ta từ lúc nào, chỉ thiếu điều chui thẳng vào tim anh ta.
Lữ Xương Dân rút một điếu xì gà ra, liếc nhìn đối phương, rộng rãi nói: “Trước đây chú em bị tổn thương tình cảm, thật ra nghĩ thoáng một chút là không sao rồi, đàn bà cởi áo ai chả giống ai, người đẹp mềm mại trong lòng không thích sao?
Thiệu Thục Mẫn bực mình thụi ông ta một cái.
Trương Thạc nghe xong câu này bèn liếc Du Tùng, muốn hỏi một câu “Anh bị tổn thương tình cảm từ khi nào vậy?”, nhưng dằn lòng lại, không dám mở miệng.
Du Tùng nhanh chóng uống cạn, ậm ờ đáp: “Đúng, đàn bà đều giống nhau, nghĩ thông rồi, chỉ vui đùa mà thôi.”
Vừa dứt lời, trong phòng bao bên cạnh bỗng vang lên một tiếng động chói tai...
Hết chương 28