Mốc dịch
Càng về sau bữa cơm Dư Nam càng trầm hơn, mới đầu còn kiên nhẫn trả lời hai câu, sau cùng Bạch Chấn Dương như đang độc thoại.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng nói chuyện phòng bên cạnh loáng thoáng truyền tới, nam nữ cười đùa, có vẻ ồn ào.
Phòng bao được thiết kế nửa khép kín, ở giữa ngăn cách bằng bình phong, phía trước là hình vòng cung tạm coi là cửa ra vào, tính riêng tư không được chú trọng mấy.
Tiếng ồn cách vách không ngừng vang lên.
Hai người đều ôm tâm sự trong lòng, bồn chồn không yên.
Lúc rót trà, một bóng hình xuất hiện trước mặt Bạch Chấn Dương, ngẩng đầu lên, hóa ra là bạn gái anh ta chưa bao giờ thừa nhận.
Dư Nam ngước đầu liếc mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tần Kỳ đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta chằm chằm, thấp giọng mắng một câu: “Tên khốn Bạch Chấn Dương.”
Ánh mắt anh ta không hề che giấu ác cảm, lén nhìn Dư Nam một cái, dứt khoát buông ấm trà xuống, lạnh lùng nói: “Trùng hợp thật lại gặp cô ở đây, cũng hay, tôi đang định tìm cô.”
Đôi mắt Tần Kỳ sáng lên, giọng nói dịu lại: “Anh tìm em ư?”
Nội dung cuộc nói chuyện không thu hút nổi Dư Nam, cô không nghe không nhìn, cúi đầu gắp thức ăn.
Bạch Chấn Dương nói thẳng thừng: “Phụ nữ phải tự mình biết mình, cô và tôi đều biết rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, cô dùng dằng thêm nữa cũng vô ích.
Bàn tay Tần Kỳ để bên người siết chặt lại: “Em theo đuổi anh tròn một năm, nửa năm trước chúng ta còn...”
“Mười năm cũng thế cả thôi.” Bạch Chấn Dương hoảng hốt, ngắt lời cô ta: “Gặp dịp thì chơi cô đừng tưởng là thật, cô đâu giống người da mặt dày không có lòng tự trọng, sao cứ mãi không buông bỏ được? Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, đừng tìm Nam Nam gây rối nữa.”
Nghe thấy tên mình, Dư Nam chau mày lại, gác đũa xuống: “Tôi no rồi, hai người nói chuyện đi.”
Cô đứng dậy, Tần Kỳ bỗng nhiên đẩy cô một cú, Dư Nam mất đà, cô ta dữ tợn: “Lần trước cô đã nói gì nhỉ? Hai người không có quan hệ gì à? Không có quan hệ gì mà cùng nhau ăn cơm, lừa quỷ chắc?” Cô ta vung tay gạt tung bát đĩa “choang” một tiếng, rồi nghiến răng nghiến lợi gằn hai chữ: “Con đ*.”
Câu “Vui đùa mà thôi” mà Du Tùng nói còn chưa dứt, phía sau đã vang lên tiếng bát đĩa loảng xoảng, hai từ “con đ*” rõ mồn một xuyên thẳng vào tai anh, chói tai cay nghiệt, giọng nói khá quen thuộc, nhưng anh không nhớ ra.
Nghe thấy tiếng đổ vỡ, mấy người Lữ Xương Dân gần như im bặt, quay đầu dò la.
Du Tùng ngước mắt nhìn, một người phụ nữ đứng sau tấm bình phong như đang lên cơn điên đập bát đập đĩa, anh chau mày, gương mặt ấy quen quen, còn đã gặp ở đâu thì anh không ấn tượng. Ngoài ra có hai người đang ngồi, bị lưng ghế che mất nửa đầu, nhìn không rõ vẻ ngoài.
Cho đến khi một giọng nói cất lên, cô gái bình tĩnh lên tiếng: “Cô ra ngoài đi, nếu không biến thành quỷ thật đấy.”
Đồng tử anh co lại, lập tức nhận ra giọng của Dư Nam.
Dư Nam bái phục không biết cô ta lấy đâu ra nhiều sức lực giằng co đến thế, Tần Kỳ nhặt tấm vỡ thủy tinh dưới đất lên chỉ vào cô, hét lên như người bị tâm thần: “Cô không yêu anh ấy, tại sao không chịu buông tay?”
Vô số ánh mắt đổ dồn về chỗ họ, giám đốc nhà hàng và một vài nhân viên phục vụ đã chạy tới.
Dư Nam trả lời: “Nhầm đối tượng rồi, tôi thấy cô phải hỏi ngược lại anh ta mới đúng.”
Dư Nam hất cằm, Bạch Chấn Dương lảng tránh ánh mắt cô, lúng túng hắng giọng.
“Tôi thừa nhận một năm trước tôi quyến rũ anh ấy, nhưng cô biết không? Nửa năm trước chúng tôi sống chung nhà trong một tháng, quãng thời gian ấy rất vui vẻ, chúng tôi vốn rất hạnh phúc, nếu không phải cô, anh ấy sẽ không tự dưng bỏ đi...”
“Cô câm mồm.” Bạch Chấn Dương thô lỗ quát mắng.
Năm họ chia tay, Bạch Chấn Dương biệt tăm biệt tích, nửa năm trước bà ngoại bị đau chân phải nằm viện, Dư Nam gọi điện thông báo cho anh ta về, anh ta muốn quay lại với cô, cô từ chối. Bà ngoại xuất viện, Bạch Chấn Dương tuyệt vọng đến Bắc Kinh tổ chức triển lãm tranh, cho đến mấy ngày trước mới quay về.
Dư Nam cười mỉa mai, cuối cùng cũng biết tại sao Tần Kỳ lại hận cô đến thế.
Bạch Chấn Dương kéo cổ tay cô ta: “Cô đừng lên cơn ở đây.”
Bàn tay kia của Tần Kỳ với lấy ấm trà, không kịp hắt nước, Bạch Chấn Dương đã trở tay bắt lất cổ tay đấy, nước trà nóng bỏng trong bình chảy dọc theo cánh tay.
Tần Kỳ hét lên thất thanh ngã xuống đất, cánh tay, đùi đều đỏ ửng.
Dư Nam mím môi, Bạch Chấn Dương đứng dậy, “Mọi chuyện đến đây thôi, hôm nay chỉ là cảnh cáo, sau này cô dám gây chuyện với cô ấy đừng trách tôi không nể tình, à còn, từ trước đến nay tôi chỉ yêu Dư Nam, giữa thật lòng thích và bỡn cợt, cô nên phân biệt cho rõ.”
Đám đông vây xung quanh, bàng quan xem kịch hay, giám đốc nhà hàng nhanh chóng gọi người mang khăn giấy đến.
Dưới đất bừa bãi, Bạch Chấn Dương muốn kéo Dư Nam đi.
Dư Nam không nhúc nhích, cô nhìn người phụ nữ nước mắt giàn giụa trên sàn nhà, nói với nhân viên phục vụ: “Phiền anh giúp tôi lấy thêm nước trà.”
Nhân viên phục vụ khó xử, không dám đi lấy.
Bạch Chấn Dương hiểu ra, quát một tiếng: “Còn không mau đi.”
Phục vụ run lên, khách hàng thì không thể đắc tội được, giám đốc nhà hàng cúi người nói với cô, còn phục vụ thì chạy mất.
Nước trà đầy ắp, Dư Nam đưa tay sờ thử, nhà hàng sợ xảy ra chuyện, chỉ đưa nước ấm.
Cô bưng lên, Tần Kỳ vẫn ngồi dưới đất, Dư Nam nói: “Lần này vẫn chưa tỉnh ra ư? Anh ta chỉ chơi đùa cô thôi, ai động lòng trước mới là kẻ ngu. Sau này bớt làm mấy chuyện hèn mạt này đi, dù muốn làm cũng phải xem có đáng giá hay không.”
Cô đứng dậy, Tần Kỳ sợ hãi nhìn cô, Dư Nam vung tay lên, cô ta đưa tay ra chặn theo bản năng.
Sau đó, chuyện tưởng chừng sẽ xảy ra lại không tới.
Ấm trà đổ xuống đầu Bạch Chấn Dương, anh ta không kịp trở tay, vô thức há to miệng.
Đại sảnh bỗng nhiên im phăng phắc, gương mặt Tần Kỳ vẫn vương nước mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Khựng lại mấy giây, Bạch Chấn Dương nhìn cô mà không dám tin: “Nam Nam em...”
Dư Nam tặng anh ta một câu: “Yêu hay không yêu, anh đừng đùa bỡn người khác.”
Cô đeo ba lô lên vai, vòng qua đám ngoài đi ra ngoài. Lúc nghiêng đầu vừa hay chạm phải một đôi mắt quen thuộc. Người nọ lười biếng ngồi trong phòng bao, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ chuếnh choáng say, trong lòng ôm phụ nữ.
Khóe miệng Du Tùng vương ý cười, ánh mắt sáng ngời ngả ngớn, cho đến khi bóng lưng cô biến mất mới rời mắt đi, có một giây, anh ngỡ rằng cô muốn đổ ấm trà ấy lên đầu mình.
Trong lòng Du Tùng vui như hoa nở.
Trương Thạc bất giác “a” một tiếng: “Kia có phải là hướng dẫn viên Du không?”
Du Tùng không trả lời, đôi mắt rã rời, có lẽ sắp say thật rồi.
Lữ Xương Dân nhìn theo bóng lưng Dư Nam, vẫn nét mặt ngạc nhiên từ nãy giờ: “Ghê gớm thật đấy, các cậu quen cô ta à?”
Ánh mắt ông ta dâm đãng, đầu óc Trương Thạc nhanh nhạy, anh ta lắc đầu cười: “Uống nhiều quá, không nhìn rõ nữa.”
Lữ Xương Dân lại nhìn về phía cửa, Du Tùng thầm mắng một câu.
Trương Man bên cạnh gọi anh: “Tỉnh nào, anh Du, phải đi rồi.”
Du Tùng cố gắng mở to mắt: “Đi đâu?”
Trương Man đỡ anh dậy: “Anh nói xem.”
Anh cười khà khà, thì thầm vào tai cô ta: “Uống hơi nhiều, không cương lên nổi, hôm nay không hầu hạ em được.”
Tai Trương Mạn nhột, cô ta co vai lại, trong lòng hụt hẫng nhưng vẫn nở nụ cười: “Anh Du nói gì thế, để em đưa anh về khách sạn, nếu không đến chỗ em cũng được.”
Du Tùng giả bộ ỡm ờ, âm thầm đẩy cô ta ra, lảo đảo đứng dậy chào tạm biệt Lữ Xương Dân.
Ông ta thấy anh đã say, cũng không bắt ép thêm, nháy mắt ra hiệu với Trương Man, đoàn người nối tiếp nhau ra khỏi nhà hàng.
Tần Kỳ vẫn ngồi giữa hành lang phòng bao, có phục vụ tới đưa cho cô ta thuốc bôi trị bỏng, trên làn da mịn màng đã nổi mấy bọc mụn nước. Cô ta ngồi thu lu trong góc tường, hoàn toàn không còn vẻ ngang tàng như thường ngày, gương mặt nhỏ bé buồn đau tuyệt vọng, nhòe nhoẹt nước mắt, vẻ ngoài yếu đuối, nhìn vô cùng đáng thương.
Bước chân Lữ Xương Dân dừng lại, mũi chân chuyển hướng, đi về phía nọ, Thiệu Thục Mẫn kéo ông ta, nhưng bị đẩy ra.
Trước mắt Tần Kỳ có thêm một đôi chân, mũi giày da bóng loáng có thể soi được gương, đi cùng với quần âu đen thẳng tắp. Nếp quần được kéo lên, sau đó một bàn tay nâng cằm cô ta, người đàn ông cất giọng nói dịu dàng: “Phụ nữ là để yêu thương, sao có thể bị đối xử thế này? Người đàn ông đó có gì tốt, có đáng để cô khóc lóc như vậy không?”
* * * * *
Gió đêm thổi ngang qua đưa hơi lạnh tới, hồ nước phía xa xa vang lên tiếng sóng vỗ bờ rì rào. Đèn đóm xung quanh sáng bừng, dãy núi thấp thoáng như hòa vào làm một với bóng đêm.
Lữ Xương Dân lái xe về, Trương Thạc dìu Du Tùng về phía xe mình, lần này họ lái xe đến Đại Lý.
Trương Thạc vẫn cằn nhằn: “Ngần này tuổi rồi, tửu lượng chán thế, chỉ chút rượu mà anh cũng say khướt được.” Rồi liếc mắt xuống phía dưới anh, nói hả dạ: “Chắc chắn không bằng em rồi.”
Đương nói, bàn tay gác trên vai anh ta bỗng nhiên nhéo mạnh, anh ta đau nhói, kêu lên: “Này này, đau đau, anh nhẹ tay chút.”
Du Tùng thản nhiên đứng thẳng người, Trương Thạc mở to mắt: “Anh giả say hả?”
“Không bằng cậu?”
Trương Thạc cười hề hề: “Anh mạnh nhất, anh mạnh nhất mà.” Anh ta xoa cổ: “Lần này anh chơi trò gì?”
Bước chân Du Tùng vững vàng, hoàn toàn khác với vẻ say không biết trời trăng lúc nãy, Trương Thạc thầm nghĩ trong bụng, quỷ tha ma bắt anh lắm mưu mẹo lắm.
Anh lấy điếu thuốc ra hút một hơi, rồi mới cảnh cáo anh ta: “Bệnh đa nghi của họ Lữ rất nặng, muốn cài tai mắt bên tôi đâu có dễ như thế.”
Trương Thạc đáp: “Lên được giường thì hẵng nói, người phụ nữ đó cũng có chút mùi vị đấy.”
Du Tùng chợt nhớ ra một chuyện, bật cười thành tiếng: “Tôi có cô gái tốt hơn rồi, tôi ngủ với cô ấy được không?”
Trương Thạc thuận miệng hỏi: “Ai thế?
Vừa nói chuyện, hai người lên xe.
Anh ta truy hỏi: “Rốt cuộc là ai thế?”
Du Tùng cười mắng: “Đừng có lắm chuyện như đàn bà.”
Trương Thạc xì một tiếng, “Anh không nói em cũng biết.” Anh ta nhớ lại, “Vừa rồi hình như em nhìn thấy Dư Nam, mẹ nó tên họ Lữ kia đúng là đồ dâm dê, người già trẻ nhỏ không tha cho ai.”
Du Tùng không lên tiếng, anh ta lại hỏi: “Anh có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy gì?”
“Dư Nam.”
“Không, cậu uống nhiều rồi.” Du Tùng né tránh đề tài này, “Lữ Xương Dân càng thận trọng, quỷ sau lưng ông ta càng nhiều, nếu sau này kí hợp đồng xong, ông ta sẽ cho người giám sát chúng ta.”
Trương Thạc hỏi: “Mục đích của ông ta là gì?”
Du Tùng trả lời: “Che giấu gì đó, hoặc sợ chúng ta phát hiện ra chuyện gì.”
“Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”
Du Tùng đáp: “Tương kế tựu kế thôi.”
Hết chương 29