Chương 3
Đông Nghi bước vào nhà liền rẽ thẳng đến phòng con gái, nhìn tiểu Lam nằm ngủ say trong chiếc nôi cô mới an tâm trở ra khép cửa lại.
“Em cả gan dám đến quán bar luôn sao?”-giọng Hoàng Phong không vui nhìn Đông Nghi gặn hỏi, ban sáng gặp nhau anh nhớ cô đã mặc áo khoác ra ngoài thế mà trở về nhà chỉ còn một áo sơ mi mỏng manh màu trắng đắp lên người.
Đông Nghi không màn quay đầu nhìn lại đi đến tủ lạnh lấy chai nước mở ra uống, hờ hững nói: “Không giận nhau nữa à?”
Hoàng phong sải hai bước lớn đứng đối diện vợ mình, khuôn mặt hầm hầm quét mắt nhìn từ trên xuống dưới người cô, hàng chân mày khẽ cau lại nhìn đôi giày cao gót một tấc hai: “Em mới sinh được gần sáu tháng đã đi làm coi như cũng miễn cưỡng rồi, vừa đi làm đã đi bar gặp đối tác, còn mang giày cao gót.”
“Vợ người khác đi làm được vợ anh sao lại không được? Anh bớt giữ vợ mình lại đi!”-Đông Nghi đặt chai nước uống dở vào tay Hoàng Phong, bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên má anh trả lời: “Uống chút nước hạ nhiệt đi, hôm nay em đủ mệt rồi.”
Đông Nghi vừa dợm bước qua người Hoàng Phong rời đi đã bị anh nắm lấy cổ tay ngăn lại, đôi mắt tinh tường khẽ nheo lại nhìn vết son môi hơi nhòe của cô nghi ngờ gặn hỏi: “Em làm gì mà son môi bị nhòe thế?”
Đông Nghi thót tim, sắc mặt dửng dưng vờ không quan tâm tới lời nói của anh nhẹ tênh đáp: “Lúc nãy em có ăn một chút trước khi về. Tối rồi tô son làm gì nữa?”
Hoàng Phong đẩy luôn cơ thể vợ mình áp vào tủ lạnh khóa chặt với thân người cao lớn của anh, những ngón tay nam tính lướt nhẹ một đường dài từ gò má thanh tú xuống đến vai áo hơi nhăn nhúm giống như từng bị ai đó chạm vào bóp lấy, bởi vì Đông Nghi hôm nay cùng khách hàng nữ đến quán bar nên anh mới kiên cưỡng cho qua, nhưng xem cô trở về chẳng “lành lặn” chút nào, làm cho anh không khỏi sinh nghi hoặc.
Đông Nghi quen anh cũng đủ lâu để biết tính tình luôn nghiêm trọng hóa vấn đề liên quan đến cô của chồng mình, cô đoán được anh đã nghi ngờ liền chủ động lờ đi sự tập trung của anh bằng một nụ hôn ngắn.
“Có phải hôm nay em chưa hôn anh nên còn giận không?”-cô đặt tay lên thắt lưng của anh yêu kiều hỏi, thành công làm xao lảng suy nghĩ trong anh.
Hoàng Phong tham lam hơn cúi đầu xuống nối lại nụ hôn cám dỗ nhưng cô đã nghiêng đầu né đi đẩy anh ra: “Hôm nay đủ rồi, em còn chưa tắm nữa!”
Hoàng Phong như quả bóng xì hơi xìu lại, kỳ kèo đòi thêm một nụ hôn mới chịu buông tha cho cô đi tắm.
“Hôn anh một cái nữa đi!”
Cô mỉm cười kiễng chân chiều chồng hôn anh thêm một cái nữa, nhưng vừa mới tách ra đã bị bàn tay đặt lên đầu kéo cô trở lại nụ hôn, quyến luyến không muốn rời ra.
“Này dừng lại đi anh... còn dây dưa mãi tới sáng em chưa thể tắm được đấy...”
“Tha cho em đó.”
Nhìn bóng lưng dần rời xa đi lên phòng, Hoàng Phong chật lưỡi: “Sao em ấy càng ngày càng xinh ra thế này?”
.
.
.
Vy Vy tỉnh dậy đã thấy một khoảng trống bên giường, cô chống tay ngồi dậy đi đến tủ quần áo chọn một cái áo sơ mi rộng mặc vào, sau đó bước tới cửa kính mở rèm ra, ánh sáng ban mai xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào soi rọi ngóc ngách trong căn phòng ngủ rộng lớn, con ngươi đen láy phản chiếu thân hình cường tráng của Tom đang bơi trong bể bơi nhân tạo bên ngoài.
Tom vừa ngôi đầu lên trông thấy Vy Vy, anh mỉm cười vẫy tay chào: “Người đẹp, chào buổi sáng!”
“Em xuống đây bơi đi!”
Vy Vy khoanh hai tay trước ngực lười biếng tựa lưng vào cửa ngắm nhìn Tom lắc nhẹ đầu: “Em không bơi đâu.”
Tom không ép cô, anh lượn thêm một vòng cũng bước lên bờ lấy khăn lau tóc và người, những giọt nước còn đọng trên tóc nhỏ xuống rơi trên khuôn mặt góc cạnh điển trai, tôn lên sức hấp dẫn của chàng trai Phương Tây cao ráo, phong độ.
“Em đói chưa?”
Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Tom buồn cười bước tới định vòng tay ôm lấy eo bạn gái đã bị Vy Vy đẩy ra: “Người anh còn ướt.”
“Anh phát hiện dạo này em lười lắm nha, dậy muộn còn chưa tỉnh ngủ nữa.”-Tom định đưa tay nựng má Vy Vy, chạm vào đôi mắt sắc lạnh của cô bất giác thu tay về, anh quên mất cô là ai, không thể tùy tiện động vào được.
Vy Vy đi vào phòng tắm đóng cửa lại, cô nói vọng ra với anh: “Lấy cho em một bộ quần áo khác đi, em đi tắm!”
Tom nhìn lại chiếc váy đen quyến rũ vắt trên ghế nhớ lại hình ảnh nóng bỏng tối qua của cô, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, cơ thể hoàn hảo của cô mặc những bộ đồ đó có sức sát thương chết người, tốt nhất chỉ nên mặc cho anh xem thôi.
“Em muốn đi đâu hôm nay?”-anh chọn bộ quần áo thoải mái và cá tính Vy Vy hợp với phong cách của bạn gái, sau đó đi đến cửa phòng tắm mở ra đưa cho cô.
Đôi mắt xanh biếc nhìn cảnh xuân mỹ lệ trước mắt không khỏi động tình, yết hầu khẽ lăn nhẹ nuốt xuống khi trông thấy cơ thể nữ thần mềm mại dưới dòng nước từ vòi sen, Tom bước tới treo quần áo lên giá thừa cơ hội đến gần cô hơn.
“Em đang rất đói, đừng mất thời gian của em nữa.”-Vy Vy nắm lấy bàn tay Tom vừa định chạm vào ngực mình ngăn lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh cảnh cáo, Tom mỉm cười giả lả thu tay về, luyến tiếc cố ngắm cô thêm chút nữa mới khép cửa lại bước ra ngoài.
“Anh thay đồ chờ em cùng đi ăn sáng!”
.
.
.
TBC.