Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực [Phần 2]

Chương 40: Chương 40




Chương 40

Bốn người đang ngồi trên bàn ăn thịnh soạn trong nhà hàng hải sản nổng tiếng ở Jeju, Hoàng Phong và Đông Nghi nhìn Khúc Tử Kỳ chu đáo lột vỏ tôm hùm ra dĩa đưa cho Vy Vy, còn không ngừng gắp những món ngon cho cô ấy, còn người được chăm sóc vẻ mặt lạnh băng không chút biểu cảm, có chút buồn cười nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

“Tôi không phải heo, cũng không bị thiểu năng, tôi tự biết ăn.”-Vy Vy chuyển dĩa thức ăn đầy của mình trả cho Khúc Tử Kỳ, gọi phục vụ đem tới cho mình một cái dĩa khác. Chuyến du lịch của cô chỉ vừa mới bắt đầu đã có dấu hiệu bị phá sản rồi. Hoàng Phong đang khoác tay lên eo vợ dùng mắt ra hiệu với Đông Nghi cả hai tốt nhất nên rời khỏi đây tìm không gian riêng cho mình, bữa ăn này dù sao cũng là người khác mời.

Vy Vy nhìn hai vợ chồng Hoàng Phong bỏ đi cũng nhóm người đứng dậy nhưng đã bị một bàn tay ghì cô xuống, Khúc Tử Kỳ lấy điện thoại ra khoe đoạn video trước mặt cô: “Chị mà bỏ đi em sẽ tung nó lên mạng đấy, đặc biệt gửi trực tiếp vào điện thoại của tên ngoại quốc kia.”

Vy Vy trước lời đe dọa của Khúc Tử Kỳ không mảy may lay động, đáy mắt thâm trầm ánh lên tia chán ghét: “Nếu em không ngại mọi người nhìn thấy cảnh em ăn chơi thì tôi lại càng không ngại, tôi trước giờ sống rất tùy hứng, cũng chẳng quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.”-Vy Vy gạt tay Khúc Tử Kỳ ra, buông lại câu cuối: “Còn nữa, tôi và anh ấy đã chia tay rồi, em gửi đến cũng chỉ tốn công thôi.”

Nhìn bóng lưng Vy Vy khuất dần sau hành lang của nhà hàng, Khúc Tử Kỳ ngây người ra thì thầm: “Chị ấy ngầu thật!”

.

.

.

Trên bàn dài được đặt toàn bộ các loại vũ khí tối tân từ súng ngắn, súng trường bắng tỉa và cả lựu đạn các loại cùng bom đặc chế, huấn luận viên đứng trước mặt đưa lên hướng dẫn và thị phạm cho Tom từng loại một.

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG

Đứng trong phòng tập bắn súng, Tom chuyên tâm tập luyện, những kỹ năng còn thiếu sót anh nhất định phải từng bước khắc phục toàn bộ, sẽ có một ngày đứng trước mặt người phụ nữ của mình, anh phải trở thành một người đáng tin tưởng hơn hiện tại.

.

.

.

Nằm trong vòng tay của Hoàng Phong, Đông Nghi hơi bất ngờ nghe anh kể lại về Tom: “Cậu ta suốt hai tuần qua đều ở trong phòng huấn luyện đặc biệt sao?”

“Phải, xem ra lần này Tom hạ quyết tâm rất lớn, cậu ta muốn được bên cạnh Vy Vy lần nữa chuyện gì đều có thể làm.”-Hoàng phong quen với Tom đủ lâu để biết trước nay anh ấy rất ghét việc dùng đến vũ lực và không hề có bất kỳ kỹ năng nào, vì để cứu vãn tình yêu của mình, Tom đã làm điều mà trước nay chưa bao giờ làm qua, không phải ai cũng có thể làm được. Mong rằng Tom sẽ thoát khỏi nhân cách kia được tự do bên cạnh người cậu ấy yêu thương.

Ánh mắt Đông Nghi thoáng buồn bã, tuy Tom yêu Vy Vy thật lòng, làm những thứ tốt nhất cho chị cô nhưng là phụ nữ với nhau, cô hiểu anh ta chọn cách làm đó đối với Vy Vy là quá nhẫn tâm, sau này có thực sự muốn cứu vãn, chỉ sợ Vy Vy không đồng ý quay trở về.

“Ngày mai chúng ta về nước thôi, em nhớ Tiểu Lam rồi.”

“Được, về nhà thôi!”

.

.

.

Vì để duy trì kinh tế tiếp tục đi du lịch, Vy Vy đã hứa giúp Đông Nghi lấy được hợp đồng với Khúc thị, cho nên bây giờ Khúc Tử Kỳ đang ngồi ngắm nhìn Vy Vy nấu bữa sáng cho mình, trong đáy mắt đắm đuối ngưỡng mộ chợt hiện lên chút ưu buồn.

Đôi mắt cảm động và hạnh phúc lấp lánh nước nhìn chăm chăm dĩa cơm trứng trang trí đẹp mắt, Khúc Tử Kỳ cứ ngắm mãi không nỡ ăn. Vy Vy nhìn thấy chỉ khẽ chật lưỡi, cô lấy bản hợp đồng đã được soạn sẵn mở ra đưa cho Khúc Tử Kỳ: “Cơm trứng của em đã làm xong rồi, hợp đồng ở đây, em xem qua không còn vấn đề gì hãy ký vào đây.”

Khúc Tử Kỳ mắt cũng không thèm nhìn qua hợp đồng, cô nắm lấy tay Vy Vy kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Chị ngồi với em đi, đợi em ăn xong sẽ ký cho.”

Vy Vy rút tay về, dù sao hiện tại cô cũng đang rảnh rỗi, nếu bỏ ra một ngày để có được hợp đồng này coi như cũng không quá đáng, chỉ cần Khúc Tử Kỳ đừng có giở trò với cô, bằng không lần này Vy Vy sẽ không bỏ qua nữa.

Khúc Tử Kỳ ăn thử một muỗng cơm, vị rất vừa ăn, nếu có thể mỗi ngày đều được ăn muốn này từ Vy Vy Khúc Tử Kỳ cũng sẽ không biết ngán, nhưng nếu đối phương không cam tâm tình nguyện, cô không mặt dày ép buộc nữa. Từ xưa tới nay chỉ có người khác phải theo mình, cô đã theo Vy Vy quá nhiều rồi, còn mặt dày làm phiền nữa ngay cả Khúc Tử Kỳ cũng cảm thấy ghét bản thân mình quá thấp kém.

“Chúng ta cùng ăn đi!”

“...”

Nhìn vẻ dửng dưng của người bên cạnh, Khúc Tử Kỳ nói thêm: “Sau bữa cơm này em sẽ không bám theo chị nữa, có tình cờ gặp nhau trên đường, nếu chị không muốn em cũng sẽ không bước tới chào hỏi.”

Nhìn sự nghiêm túc của Khúc Tử Kỳ, Vy Vy nhìn lên muỗng cơm trên tay cô ấy, cuối cùng cũng há miệng ăn. Sau hôm nay Vy Vy cũng sẽ rời khỏi đây, Khúc Tử Kỳ muốn tìm được cô không dễ dàng gì, nhưng cô ấy đã chịu buông bỏ, cô coi như cũng nên làm một chút gì để xứng đáng với số tiền Đông Nghi đã bỏ ra cho mình.

Khúc Tử Kỳ nuối tiếc nhìn dĩa cơm đã sạch trơn trên bàn, cô với tay cầm lấy hợp đồng nhìn qua một lượt, sau đó đặt bút ký: “Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành rồi, em có thể yêu cầu thêm một việc nữa không?”

“Không!”-Vy Vy dứt khoát từ chối, đối với Khúc Tử Kỳ, cô chỉ xem cô ấy như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện thích làm những việc phá phách, tình cảm không có kết quả này chấm dứt càng nhanh càng tốt.

“Chị thật nhẫn tâm!”-Tử Kỳ thì thầm nhìn bóng lưng người con gái nhỏ dần trức mắt, đã đến lúc nên buông bỏ rồi, thứ không thuộc về mình thì sẽ không thể nắm lấy được.

“Haiz, mong rằng chị đừng hạnh phúc quá sớm, ít nhất cho đến khi em tìm được hạnh phúc khác cho mình, tạm biệt mối tình đơn phương của em, Vy Vy!”

.

.

.

TBC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.