Trong miếu đổ nát, mơ hồ lộ
ra ngọn đèn, tựa hồ có bóng người chớp động, người không đủ dũng khí, có lẽ tưởng đốm lửa ma trơi, không dám tới gần.
Có điều Tô Bằng cùng người thần bí kia hẹn rồi, hôm nay gặp nhau lúc
này, tất nhiên biết, có thể là người thần bí kia đi tới nơi này sớm, chỉ là không biết hắn làm gì ở bên trong.
Tô Bằng hít sâu một hơi, đi vào trong miếu đổ nát.
Đẩy ra cửa miếu đổ nát, Tô Bằng đi vào, đã thấy một người, thắp hai
chén đèn dầu, đặt trên bàn xập xệ, hắn mặc quần áo màu xám, trên tay còn cầm vật gì đó, đang tập trung tinh thần nghiên cứu vật gì đó trên mặt
bàn.
Nghe được thanh âm mở cửa, người này cũng chẳng quay đầu lại, nói một tiếng:
"Là tiểu ca gặp ngày đó à? Chờ một chút, ta đang xử lý một bước cuối cùng."
Tô Bằng nghe xong, biết chính là người thần bí nhìn thấy ngày đó, nhẹ gật đầu, đứng ở cửa.
Chỉ thấy trong tay người kia, cầm thứ giống như cái nhíp, đang khâu
điểm cuối cùng của cái gì đó, chung quanh tựa hồ có chút vết máu, sau
nửa ngày, hắn mới làm xong công việc trong tay.
Tô Bằng chỉ nghe người này thở nhẹ một hơi, nói:
"Vẫn không được. . . Mặc dù cuối cùng khâu cơ thể con ếch này lại, nhưng vẫn không sống nổi, xem ra vẫn do công lực không đủ?"
Tô Bằng nghe vậy, trong lòng vừa động, nói:
"Ngươi có phải đang làm thí nghiệm sinh vật, làm giải phẫu động vật?"
"Ồ? Ngươi biết từ giải phẫu này à? Cũng tinh thông đạo này?"
Người kia nghe xong, không khỏi quay đầu lại, Tô Bằng thấy mặt hắn,
chính là người thần bí gặp qua ngày đó, lúc này trên mặt hắn bịt một lớp khẩu trang, có điểm giống bác sĩ ngoại khoa, nhưng càng giống đồ tể che mặt hơn, bộ dáng quái dị dị thường.
"Ngươi đang làm gì đó? Dùng ếch giải phẫu luyện đao?"
Tô Bằng lúc này cũng thấy trang bị trong tay hắn, là một cái nhíp nhỏ,
kim khâu, còn cả dao mổ sắc bén, thoạt nhìn hắn vừa mới giải phẫu một
con ếch, con ếch kia bị thương, ngửa cái bụng trắng, nằm ở trên mặt bàn, mang theo khí tức yếu ớt, nương ánh lửa yếu ớt, còn có thể thấy cái
bụng nó đánh tưng tưng, giống như chưa hoàn toàn tắt thở.
"Đúng vậy, giải phẫu ngươi cũng hiểu? Ta hơn mười năm trước, lúc hành tẩu vùng duyên hải, cứu một hòa thượng phiên bang mắt xanh tóc vàng,
hắn biết ta là thầy thuốc, dạy ta rất nhiều y thuật phiên bang, cái gì
mà giải phẫu, lấy máu nắn xương, hắn còn nói, trên thuyền hắn gặp một dị nhân giới y thuật phương Tây, có thể thay thế tứ chi, thậm chí da mặt
cho người, ta nghe xong cảm thấy hết sức hứng thú, nghiên cứu mười mấy
năm, chỉ là số lần thành công tương đối ít, bây giờ miễn cưỡng có thể
thay máu nội tạng động vật, nhưng mà sau thay luôn hoại tử tử vong phần
lớn cả, về phần con người, ta cũng chỉ từng thành công duy nhất hai lần
mà thôi."
Người này cầm trong tay nhíp nhỏ đặt trên túi vải bên cạnh, kéo khẩu trang trên mặt xuống, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng thấy chính là người mình nhìn thấy ngày đó, khẽ lắc đầu, nói:
"Điều kiện của ngươi không được, dao của ngươi xem ra chưa tiêu độc,
hơn nữa tro bụi cổ miếu này cũng nhiều, bệnh khuẩn quá nhiều, điều kiện
vệ sinh không hợp cách, hơn nữa khí quan nội tạng sinh vật khác nhau có
phản ứng bài xích, nhóm máu cũng bất đồng, ngươi không nghiên cứu qua,
tất nhiên xác xuất thành công thấp. . . Còn đèn của ngươi nữa, làm sao
thấy được bộ vị hạ dao. . . Bây giờ cần ngươi làm một cái đèn mổ cũng là làm khó ngươi, nhưng ít nhất ngươi phải tìm một ngọn đèn sáng, để đặt ở trong phòng, mới có thể có tầm nhìn tốt, bây giờ ngươi ở con đường này, có thể thành công một lần cũng là quá ngoài ý muốn rồi."
"Hmm? Tiểu huynh đệ không ngờ còn tinh thông y đạo Tây Dương? Ta đúng là bất ngờ, vẫn xin dạy ta."
Người này nghe Tô Bằng nói những thứ này, cũng không tức giận, ngược
lại bộ dạng khiêm tốn thỉnh giáo, chắp tay nói với Tô Bằng.
Tô Bằng thở nhẹ một tiếng, nói với hắn một số khái niệm y học hiện đại
đơn giản, tỷ như bệnh khuẩn, nhóm máu, vô khuẩn vân vân. . . Đối phương
nghe đến độ hoa mắt chóng mặt, miệng liên tục xưng hay.
"Hay. . . Hay! Hóa ra còn có học thuyết như thế, hóa ra trong không
khí, đều đầy ắp vi khuẩn mắt người không nhìn thấy, chưa từng nghĩ sẽ
sinh vi khuẩn, vì vậy miệng vết thương liền lây nhiễm. . . Trong cơ thể
người cũng có các loại vi khuẩn, thấy không vừa mắt, liền cắn lên, tứ
chi liền tệ đi. . . Hóa ra là vậy!"
Người này nghe hoa chân múa tay vui sướng, rung đùi đắc ý vuốt râu, thoạt nhìn nghe hết sức say mê nhập thần.
"Không nói đến cái này."
Sau khi Tô Bằng nói những khái niệm y học này, đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói:
"Ta lần này tới cũng không phải phổ cập thường thức y học cho ngươi,
lần trước tiên sinh gọi ta lại, nói trong thân thể ta có ẩn thương,
không biết tiên sinh có cách cứu trợ không?"
Tô Bằng trước không đề cập tới người chết trên lầu ngày đó, mà hỏi người này vấn đề bản thân quan tâm nhất.
Người này ngẩn người, mới từ trong suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần lại, nói với Tô Bằng:
"Thiếu chút nữa quên việc này. . . Đúng vậy, lần trước ta thấy mạch
tượng của ngươi, thân thể của ngươi đã đến mức giới hạn, toàn bộ dựa vào một ngụm dương khí chống đỡ, nếu không điều chỉnh, tất sống không quá
ba năm."
"Xin hỏi tiên sinh ta nên nên điều trị như thế nào, cứu trị như thế nào?"
Tô Bằng nghe xong, tiến lên một bước, hỏi người này.
"Cứu trị. . . Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ."
Nhắc đến chuyện mình am hiểm, người này rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt nói.
"Xin tiên sinh dạy ta."
"Ta xem mạch tượng của ngươi, giống như từng bị trọng thương, sản sinh
biến hóa, thân thể của ngươi cùng người thường, đã có hơi khác. . . Dược vật y lý bình thường, đối với ngươi mà nói, tác dụng không lớn. . . Có
điều, ta lại có hai biện pháp, có thể giúp ngươi khôi phục trạng thái
bình thường."
"Hai cách gì?"
Tô Bằng nghe vậy, lại tiến lên một bước hỏi.
"Thứ nhất, là hóa giải. . . dương cang dị thường trong cơ thể của
ngươi, người bình thường, sợ là đã chết sớm. . . Nhưng vì ngươi tựa hồ
từng bị trọng thương, vừa vặn dương cang này, đền bù chỗ trí mạng không
đủ chức năng của ngươi, chỉ là ngũ tạng ngươi không gánh nổi vất vả
nhiều năm mà sinh bệnh, nên mới xảy ra vấn đề, cho nên phương pháp châm
đối, một mặt hóa giải dương khí quá mức trong cơ thể ngươi, một mặt là
khôi phục công năng nê hoàn, khôi phục công năng nội tạng của ngươi. . . Muốn làm được hai điểm này, tất phải có hai kiện vật phẩm cần thiết."
"Thứ nhất, là ngươi tìm nội công siêu phẩm thiên hạ ít có điều hòa âm
dương, như vậy có thể giúp ngươi hóa giải dương khí quá mức trong cơ
thể, đồng thời đem dương khí điều chỉnh để tẩm bổ ngũ tạng nội khí, thứ hai, là cần một loại thiên tài địa bảo tác dụng thần tủy, để chữa trị
cung Nê Hoàn bị hao tổn của ngươi."
"Theo ta được biết, nếu ngươi đi con đường đầu, có lẽ nội công tâm pháp trấn tự của Đại Không Tự - thần công Lục Hoa Thiên Bảo Lưu Ly, có thể
trợ giúp ngươi điều hòa thân thể, hoặc là bí mật bất truyền của Đạo gia - Trường Sinh Quyết, cũng có thể giúp ngươi điều trị âm dương."
"Mà thiên tài địa bảo có thể tác dụng thâm thúy nê hoàn, ta biết cũng
không nhiều, nhưng có thể trị liệu chứng bệnh Nê Hoàn cung của ngươi, ít nhất là dạng vật phẩm truyền thuyết thần thoại như máu phượng tủy rồng, vật phẩm tầm thường, sợ là hiệu quả không lớn."
Tô Bằng nghe xong lời của người này, không khỏi nhíu mày, bí tịch tuyệt thế của Đại Không Tự, dễ học vậy sao? Còn thiên tài địa bảo trị liệu
thần tủy, càng khó tìm.
"Khó khăn hơi lớn, còn biện pháp khác không?"
Tô Bằng nói ra ý nghĩ của mình với người kia.
"Cách đầu tiên xem như phương pháp điều chỉnh vương đạo. . . Có điều
cũng quả thật hơi khó khăn, nếu thật sự không có cách gì đạt thành, có
thể đi đường tà đạo."
Người này nghe xong, vê râu trầm ngâm, nói:
"Ngươi bây giờ, trong khắp cơ thể dựa vào một ngụm dương khí chống đỡ,
dương cang dị thường. . . Nhưng dương khí này, tựa hồ rất có ích đối với ngươi, con đường thứ hai, ta liền đề nghị ngươi, lần nữa gia tăng dương khí trong cơ thể ngươi, tu hành nội công cương mãnh thuần dương, dùng
các loại dược vật để tăng dương khí, cộng thêm một số phương pháp điều
trị của ta, sẽ cải tạo kinh mạch ngươi thành người thuần dương chính
tông, hình thành thân thể Cửu Dương, một khi thành công, trong cơ thể
ngươi Cửu Dương tương sinh, các bệnh không tiện nói tự nhiên tiêu tan. . . Hơn nữa, bây giờ ngươi tu hành, chính là một loại nội công cực kỳ
dương cương, mặc dù nội công dương tính siêu phẩm càng tốt với ngươi
hơn, nhưng bây giờ cũng không tồi, cộng thêm khí dương cang của bản thân ngươi, ngược lại có sáu bảy phần nắm chắc thành công."
"Tu hành thân thể thuần dương?"
Tô Bằng nghe xong, suy nghĩ một lát, tựa hồ con đường này không tệ.
Có điều, hắn từ trong lời nói của đối phương, tựa hồ nghe được hàm ý trong đó.
Tô Bằng ngẩng đầu, nhìn người này, miệng nói:
"Tiên sinh ngày ấy ở Xưng Biệt viện Giang Ninh, điểm tỉnh Tô Bằng,
khiến Tô mỗ biết bệnh ẩn trên người, hôm nay lại vạch đường sáng cho Tô
mỗ. . . Chỉ là Tô mỗ vẫn không rõ, tiên sinh cầu cái gì? Cũng sẽ không
phải là thầy thuốc tâm phụ mẫu chứ. . . Tiên sinh nhắc tới phương pháp
điều trị, có thể điều chỉnh kinh lạc người, chắc chắn cũng là bí pháp
bất truyền, nếu định giao cho Tô Bằng, ta sẽ không mong gì hơn, mà ngày
ấy sau khi tiên sinh rời đi, Tô Bằng ở lầu hai của Biệt viện, cũng phát
hiện một số dị thường, tỷ như người nào đó nằm trong vũng máu, tất cả
đều làm cho Tô mỗ sinh lòng nghi kị, kính xin tiên sinh chỉ rõ Tô Bằng,
làm tất cả là có so đo gì không, để Tô Bằng an tâm."
"Ha ha. . . Ngươi rốt cuộc nhắc tới việc này."
Người kia nghe xong, cười ha hả, sau đó hai tay vuốt nhẹ hai má của mình, nói với Tô Bằng:
"Tiểu huynh đệ mời xem."
Tô Bằng nhìn chăm chú người
này, chỉ thấy hắn bóp nhẹ bộ mặt một hồi, da trước mặt hắn tựa hồ có
biến hóa, nhíu lại, sau đó người kia như ảo thuật, nắm lên mép mặt da,
sau đó lột một cái, khuôn mặt giống y Lục Tam Bình, liền từ trên mặt của hắn lột xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú chừng ba mươi tuổi, có vẻ
trẻ tuổi.
"Mặt nạ da người?"
Tô Bằng nhìn thấy, không khỏi kêu lên, chuyện này mình nghe nhiều rồi,
nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy, có người đổi mặt ở trước mặt mình!
"Ha ha. . . Chính là vật ấy, Tô tiểu huynh đệ không nên kinh hoảng, đây mới là khuôn mặt thật của ta."
Người hơn ba mươi tuổi này, mỉm cười nói với Tô Bằng.
"Ngươi đây là sao. . . Ngươi đến tột cùng là Lục Tam Bình, hay là người nào khác?"
Tô Bằng dằn xuống kinh ngạc trong lòng, hỏi hắn.
"Ta họ Tôn, tên Nhất Kiêu, Lục Tam Bình chỉ là một thân phận ta mượn thôi, không nên gấp, nghe ta nói rõ đã. . ."
Trên mặt người này nở nụ cười, nói với Tô Bằng. . .
Người này ngay trước mặt Tô Bằng, từ từ kể ra. . .
. . .
Nghe xong người này tự xưng Tôn Nhất Kiêu, Tô Bằng cũng đã hiểu đại khái
Tôn Nhất Kiêu này, cũng là đệ tử một môn phái lánh đời, tên của môn
phái kia là Huyền Hồ Tể Thế (hành y tế thế), là một môn phái dùng y đạo
nhập võ đạo, chú ý cứu người, cứu thế, cứu thiên hạ.
Mà Tôn Nhất Kiêu này, là đệ tử trẻ tuổi nhất trong môn phái, rất có
thiên phú y đạo, hai mươi mốt tuổi đã học thành bản lĩnh, vào đời tu
hành.
Nhưng mà sau khi vào đời, Tôn Nhất Kiêu này lại nhiều lần vấp phải trắc trở, lại vì tuổi hắn quá nhỏ, y thuật không được người ta tin nhiệm, mà một số ý kiến trong lòng hắn, cũng chẳng ai coi trọng.
Tôn Nhất Kiêu này có chút bất đắc dĩ, có điều lúc hắn xuống núi, tiền
bối trong môn phái, từng tặng cho hắn một mặt nạ da người, chính là tấm
hắn cầm trên tay này.
Rơi vào đường cùng, Tôn Nhất Kiêu thường xuyên mang mặt nạ này hành
nghề y, nhưng mà trong một lần hồi hương hành nghề y, hắn gặp một tên
nông thôn lang băm, cuộc gặp này lại làm cho hai người sợ hãi.
Bởi vì tên nông thôn lang băm kia, khuôn mặt với mặt nạ mà Tôn Nhất Kiêu đeo, thật sự quá giống.
Quả thực là một khuôn mẫu khắc ra, hoặc là huynh đệ song sinh. . . Khiến người ta không phân biệt rõ.
Tôn Nhất Kiêu nhìn thấy, không khỏi liền hô tạo vật thần kỳ, hắn vốn đã có một suy nghĩ, mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng cũng không đến
tình trạng đại thành, đã có một phen lý niệm, lý niệm của hắn chính là,
dùng y thuật cứu người có thể cứu trong thiên hạ, sau đó giết hết ác
nhân thiên hạ, vốn hắn không có ý gì, nhưng sau khi thấy nông thôn lang
băm này, chợt ý tưởng lóe lên, đã có kế hoạch.
Tôn Nhất Kiêu thi triển một phen thủ đoạn, không phí khí lực gì, liền
đem nông thôn lang băm thu làm thủ hạ, biết được người này, tên là Lục
Tam Bình.
Từ đó về sau, hắn liền dùng tên giả Lục Tam Bình, mang theo nông thôn
lang băm này, làm nghề y trong giang hồ, chuyên cứu các loại đại hiệp. . . , chậm rãi lập danh tiếng.
Mà hắn cũng đã định ra quy củ, phàm là người mời hắn trị liệu, đều phải thiếu nợ hắn một nhân tình, vì hắn làm một việc.
Kể cả giết người.
Bởi vì quan hệ thầy thuốc, cùng những người thiếu nợ nhân tình của hắn, Tôn Nhất Kiêu dần dần nắm giữ rất nhiều hệ thống tin tức cùng nhân mạch của hào cường giang hồ, lại biết một số ác đồ làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, hắn liền điều dụng nhân mạch trong tay, tru sát ác đồ.
Chỉ là những tin tức này, đều giấu rất kỹ, thường thường có người cầu
hắn không biết vì sao phải giết người, người bị giết cũng có người cảm
thấy oan uổng, dần dần, người giang hồ đều cho là hắn trời sinh thích
giết chóc, liền truyền ra ngoại hiệu "Danh y giết người".
Mà bản thân của hắn, thì ẩn nấp hóa thân thành tay chân Lục Tam Bình, âm thầm khống chế tất cả.
. . .
"Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không tiếp tục nữa? Nghe như lời
ngươi nói, ngươi bên ngoài dùng Lục Tam Bình làm ngụy trang, mình tự giả trợ thủ, một mặt đeo mặt nạ da người, khám và chữa bệnh cho người ta,
che dấu cũng coi như rất tốt, không ai biết Lục Tam Bình là cái bóng của ngươi, sao lại ngưng tất cả?"
Tô Bằng nghe xong lời của Tôn Nhất Kiêu, hỏi hắn.
"Ha ha. . . Lúc mới đầu, người thiếu nợ nhân tình chúng ta còn cảm thấy ta không có gì ước thúc, giúp ta giết người chỉ là khoản trả chẩn kim,
có một số người dứt khoát nói không giữ lời, sau khi chữa khỏi bọn họ
liền xem ta như không có gì. . . Nhưng sau khi thực hành như thế hơn
mười năm, nhân mạch ta tích lũy dần dần sâu, dần dần danh vọng giang hồ
cùng áp lực vô hình tăng lên, người thiếu nợ nhân tình của chúng ta, đã
không dám không giết người cho ta, bởi vì bọn họ sợ bệnh nhân trước đó
hoặc sau đó của ta, bị sai khiến tới giết hắn. . . Người trong giang hồ, cũng càng phát ra kính sợ kiêng kị đối với ta, bởi vì ta làm nghề y
mười năm, tin tức, nhân mạch lực lượng thu được, hay là người thiếu nợ
nhân tình của ta, đều đạt tới một mức khủng bố."
"Mấy năm gần đây, ta đã không cần ra mặt xem bệnh. . . Chỉ bằng một số
vận tác giao dịch của nhân tình, có thể khiến ta thu được nhân lực cùng
tư nguyên cuồn cuộn không ngừng. . . Đương nhiên, đây thoạt nhìn là
chuyện tốt, nhưng ở mức nào đó, thực sự mang đến cho ta không ít phiền
toái."
"Theo ta biết, đã có ba tổ chức giang hồ trở lên, đem ánh mắt tập trung ở trên người của ta. . . Nếu không tìm kiếm biện pháp thoát thân, hoặc
là sẽ bị bức bị hấp thu vào tổ chức nào đó, hoặc là bị giết người diệt
khẩu. . . Những người thiếu nợ nhân tình chúng ta, bị ta nắm giữ bí mật, cũng rục rịch, ta bất đắc dĩ, mới dùng chiêu kim thiền thoát xác, đem
Lục Tam Bình chân chính kia, an trí đến một thôn nhỏ, cho hắn một số
tiền tài, để hắn ở trong đó sống nốt quãng đời còn lại, mà bản thân ta,
mười năm hành y tế thế, cũng biết suy nghĩ của mình năm đó có phần ngây
thơ, mười năm nay ta hành y tế thế, tru sát ác nhân, tích lũy công đức
kinh nghiệm cũng đủ rồi, chờ ta về môn phái học được võ công cao thâm,
lại dùng diện mạo của mình hành tẩu giang hồ. . ."
"Tiếc rằng tâm tràng của ta quá mềm yếu, lúc ấy không giết Lục Tam
Bình, lại không ngờ đuôi to khó vẫy. . . Chờ ta sau khi từ trong môn
phái trở về, mới biết được hắn chịu không nổi tịch mịch, dùng danh hiệu
của ta, giả danh lừa bịp trên giang hồ, có điều mười năm này hắn cùng ta học mấy món y thuật, cũng được một ít tay nghề, chứng bệnh tầm thường
còn chữa được, lúc ta tìm được tin tức về hắn, mới biết được hắn đã bị
chủ thành quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình tìm tới xem bệnh, liền một
đường mò theo."
"Chuyện sau đó ngươi cũng gần như đã rõ, ta đi tìm hắn, muốn hắn đi
theo ta, ta làm một cuộc giải phẫu đổi da mặt cho hắn, khiến hắn đổi
thân phận, làm một tên nhà giàu, hắn lại không bỏ được danh lợi, cầm
đoản đao trong tay định giết ta, ta nhất thời thất thủ, đem hắn giết,
đang lúc muốn rời đi, thì gặp ngươi, liền có chuyện sau đó."
Tôn Nhất Kiêu nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, suy nghĩ một lần, mặc dù quá trình ly kỳ, nnhưng
cũng hợp tình hợp lý, đồng thời đã giải thích vì sao một đơn thuốc của
Lục Tam Bình kia hại chết phụ thân chủ thành quận Giang Ninh, trong
xương cốt người kia vẫn là một nông thôn lang băm, chỉ học được một ít
tay nghề của Tôn Nhất Kiêu, đánh lừa khắp nơi, cha của thành chủ cũng
xui xẻo, bị lừa uống một đơn thuốc, kết quả uống chết.
"Như thế. . . hiểu rồi, có điều, Tôn tiên sinh, ngươi nói muốn cứu trị ta, không biết ta phải giao ra giá gì?"
Sau khi Tô Bằng nghe rõ, khẽ gật đầu, lại ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Nhất Kiêu hỏi.
Nếu người này có thể sử dụng y thuật kinh doanh ra tư nguyên nhân mạch
phong phú như vậy, xem ra chỉ số thông minh cũng không tính quá thấp,
loại người này, hơn phân nửa đều có nguyên tắc làm việc riêng, vô duyên
cớ mà giúp người, rất không có khả năng.
"Không có gì, vẫn yêu cầu cũ, bảo ngươi giúp ta giết một người mà thôi."
Tôn Nhất Kiêu khẽ cười, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trầm mặc xuống, mới nói:
"Giết ai?"
"Đại thống lĩnh Hắc Thủy quân quận Giang Ninh, Lô Khiếu Thiên!"
Đồng tử Tô Bằng co rút lại một chút.
Đại thống lĩnh Hắc Thủy quân quận Giang Ninh, Lô Khiếu Thiên, không
phải là cấp trên của cấp trên mình, đại thủ lĩnh Hắc Thủy quân sao?
Trầm mặc sau nửa ngày, Tô Bằng mở miệng hỏi:
"Hắn có tội trạng đáng chết gì?"
"Tham gia tà giáo, hành hạ lương dân, vậy còn chưa đủ sao?"
Tôn Nhất Kiêu cười lạnh, nói:
"Mười năm trước, ta cùng Lục Tam Bình đã tới quận Giang Ninh, lúc ấy
cũng là ở trong miếu đổ nát này, ta cứu một nam nhân toàn thân là
thương, hắn nói cho ta một chuyện cực kỳ bi thảm. . . Sáu nam nhân,
không ngờ ở trong Cổ Kiếm sơn trang không xa chỗ này, hành hạ lương dân. . . Ta vốn cũng bán tín bán nghi, bởi vì người kia khẩn cầu, ta làm một cuộc giải phẫu đổi mặt cho người kia, đó cũng là lần đầu tiên trong hai lần thành công duy nhất, sau mười năm, ta chưa từng tới quận Giang
Ninh, nhưng lại thu thập được không ít bằng chứng, quả thật có chuyện
này, mà một trong những người tham gia năm đó, chính là đại thống lĩnh
Hắc Thủy quân quận Giang Ninh, Lô Khiếu Thiên!"
Tô Bằng vừa nghe, trong nháy mắt hiểu ra, người nọ mà hắn cứu, không phải là Tạ An sao. . .