Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 114: Chương 114: Ước hẹn một năm




Tôn Nhất Kiêu không biết suy nghĩ của Tô Bằng, tiếp tục nói:

"Ta vốn muốn để ngươi tru sát trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm sơn trang, hắn cũng tham gia trong vụ hành hạ người khác đến chết kia, nhưng không ngờ trưa hôm nay ta lại nhận được tin tức Cổ Kiếm sơn trang bị người đánh lén ban đêm, Cổ Kiếm cũng chết trong trang, bị bêu đầu... Còn những kẻ tham gia vào vụ án đó đều bị kẻ ta cứu được năm đó giết rồi, còn lại cũng chỉ có đại thống lĩnh Hắc Thủy quân kia: Lô Khiếu Thiên."

“Ồ? Tôn tiên sinh cùng người được cứu năm đó có liên hệ gì?"

Tô Bằng nghe xong, bất động thanh sắc hỏi Tôn Nhất Kiêu, Tôn Nhất Kiêu này âm thầm tìm suy nghĩ, nếu vậy Tạ An lén lút cùng Tôn Nhất Kiêu này lui tới, lại không báo cho hắn. Vậy người hầu kia không cần phải nghỉ.

“Cũng không phải Cũng không phải, ta tự có mạng lưới tin tức của mình, không phải là Tôn mỗ kiêu ngạo, kinh doanh kinh doanh mấy năm nay, cho dù không dùng thân phận của Lục Tam Bình, mạng lưới tin tức của ta so với người khác cũng mạnh gấp mười lần."

Tôn Nhất Kiêu cười ngạo nghễ nói với Tô Bằng.

Tô Bằng khẽ gật đầu, giờ mới thôi hỏi nữa, hết thảy đều đúng rồi.

Khi Tạ An cùng hắn nói rõ tình huống năm đó cũng nhắc tới trong số những kẻ tham gia hành hạ, giết người tại mật thất ở địa lao năm đó có một người mang mặt nạ, không biết là kẻ nào, bây giờ nhìn lại, kẻ đó hẳn chính là đại thống lĩnh Hắc Thủy quân: Lô Khiếu Thiên.

"Thế nào, ta xem ở tuổi của ngươi không ngờ lại có nội công như thế, xem ra cũng không phải người thường, mà ta không tiện dùng nhân mạch của danh hào Lục Tam Bình thu được đi giết người, trước mắt chỉ có một mình ngươi cần cầu cạnh ta, ta đành nhờ cậy ngươi chuyện này, nếu ngươi có thể giết chết Lô Khiếu Thiên Lô Khiếu Thiên, liền giao pháp môn làm sao tu thành thân thể Thuần Dương cho ngươi."

Tôn Nhất Kiêu nhìn Tô Bằng nói.

Tô Bằng nghe xong, trong lòng suy tư.

Nếu chỉ cứu trị bệnh tình của mình trong trò chơi thật ra không ý nghĩa gì mấy... Nhưng đã biết chân tướng trò chơi lại càng làm Tô Bằng lo lắng nhiều hơn

Nếu trong trò chơi tử vong, trong hiện thực cũng sẽ chết thật... Thế thì suy nghĩ ngược lại, trong hiện thực có bệnh gì, có lẽ cũng sẽ truyền vào trong trò chơi.

Chứng bệnh của hắn có lẽ là đã tồn tại trong hiện thực nhưng không bị phát hiện, nhưng Tôn Nhất Kiêu nói lại hết sức chính xác. Nếu không chữa trị, e rằng sau ba năm, vào một ngày nào đó tỉnh dậy trong hiện thực liền sẽ đột tử trên giường.

Trong hiện thực, nếu bác sĩ không không không kiểm tra ra, vậy phỏng chừng hi vọng chữa khỏi bệnh của bản thân cũng không lớn, như vậy hi vọng cũng chỉ có thể ký thác vào ký thác vào trò chơi này.

Tô Bằng nghĩ đến thân thể cường tráng của mình rất có thể là tin tức phản hồi của trò chơi gửi đến hiện thực...

Mà Triệu Thu còn nói qua, năng lực thu được trong trò chơi có thể mang ra đời thực, vậy trong trò chơi trị lành bệnh tiềm ẩn thì liệu trong hiện thực có thể cũng hết bệnh hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Bằng không khỏi nhìn thoáng qua lồng ngực của mình, nơi đó có một độc chưởng chưởng ấn đen kịt, nếu có thể giải quyết, khả năng rất lớn sẽ đại biểu chobệnh tiềm ẩn của bản thân đã được chữa khỏi trong trò chơi, vậy trong hiện thực cũng sẽ khỏi hẳn.

Tôn Nhất Kiêu nhìn theo ánh mắt Tô Bằng, thấy Tô Bằng nhìn về phía lồng ngực mình hắn không khỏi nở nụ cười, nói:

"Ừm... Ta thiếu chút nữa quên, ngươi vẫn còn trúng độc chưởng... Có điều độc chưởng kia nếu tìm đến thầy thuốc thông thường có lẽ hoàn toàn không có biện pháp, tuy trong mắt ta chỉ là việc rất nhỏ, nếu ngươi không tin lời hứa của ta, trước tiên ta có thể trị liệu độc chưởng cho ngươi, ta hành châm xong, không đến ba ngày toàn bộ dư độc trong độc chưởng của ngươi sẽ được bài trừ."

"Thật vậy sao?"

Tô Bằng nghe xong, tinh thần chấn động, cũng hay, để Tôn Nhất Kiêu trị liệu, thử xem y thuật của hắn ra sao, thứ hai cũng là thí nghiệm một chút, xem thử trị liệu tốt thương thế trong trò chơi có phản hồi đến thực tế hay không.

"Vậy mời Tôn tiên sinh hành châm."

Tô Bằng nói...

...

Tô Bằng ở trong cổ miếu, cởi bỏ y phục trên người đến bên hông, Tôn Nhất Kiêu xuất ra kim châm tùy thân, ở bộ vị thân thể Tô Bằng đâm bảy tám mũi.

Tô Bằng cảm giác được bộ vị thân thể bị kim đâm vào có chút nhức mỏi, nhưng có một loại cảm giác sảng khoái, Tôn Nhất Kiêu kia rõ ràng dùng một loại thủ pháp đặc thù, thúc giục nội tức của bản thân hắn, Tô Bằng cảm giác tốc độ vận hành nội lực của mình so với bình thường tăng gấp đôi.

Tôn Nhất Kiêu lại đâm vài châm trên người Tô Bằng nữa, cuối cùng ở độc chưởng trên ngực Tô Bằng lại đâm thêm một châm, lập tức Tô Bằng cảm giác nội lực vận chuyển tới trước ngực mình. Từng giọt máu màu đen không ngừng chảy ra từ kim châm kia .

Cứ như vậy khoảng 20 phút, huyết châu màu đen kia nhỏ tầm hơn hai mươi giọt, ấn ký độc chưởng trước ngực Tô Bằng mờ đi rất nhiều, máu từ màu đen cũng biến thành màu đỏ nhạt, Tô Bằng mặc dù là kẻ ngoại đạo trong y thuật cũng biết được độc tố của độc chưởng trong cơ thể mình hẳn là bị bài trừ hơn phân nửa.

"Như vậy là được rồi... Còn có một chút dư độc, chẳng qua cho ngươi phương thuốc là một cao thủ, ngươi dựa theo phương thuốc trước đây, khoảng nửa tháng, dư độc liền có thể tiêu trừ."

Tôn Nhất Kiêu vừa rút kim châm trong cơ thể Tô Bằng ra vừa nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, kim châm trên người hắn toàn bộ được rút ra, Tô Bằng mặc quần áo vào, hít sâu một hơi, nói:

“Mặc dù khó khăn một chút, nhưng ta sẽ tận lực hoàn thành phó thác của Tôn tiên sinh... Chỉ là sau khi chuyện thành công, ta đi nơi nào tìm Tôn tiên sinh?"

“Ta còn có một số chuyện, không thể ở quận Giang Ninh lâu được... Nếu ngươi thật giết được Lô Khiếu Thiên, vậy phỏng chừng ngươi cũng không thể ở lại quận Giang Ninh, nếu không ngại thì đi Lương Châu tìm ta, ngươi chỉ cần Lương Châu châu phủ Nhất Xuân Đường..."

Tôn Nhất Kiêu cho Tô Bằng phương thức liên lạc, Tô Bằng ghi nhớ kĩ.

“Ngươi giết Lô Khiếu Thiên, ta tự nhiên sẽ biết ngươi đắc thủ... Mà bệnh của ngươi, không sống được quá ba năm, quá trình chữa trị yêu cầu ít nhất một năm, cho nên chúng ta ước hẹn một năm đi, trong vòng một năm ngươi hoàn thành ước định liền đi Lương Châu tìm ta, ta cũng ở đó chờ ngươi một năm, nếu đến lúc đó còn bặt vô âm tín, liền rời đi, vân du khắp chốn, còn bệnh của ngươi, nếu quá một năm không chữa trị, ta cũng không có biện pháp nào."

Tôn Nhất Kiêu nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe vậy khẽ gật đầu.

"Một năm... Hẳn là đủ rồi."

Tô Bằng âm thầm suy tư, thật ra thì hắn tính toán tệ nhất là một tháng.

Thời gian một tháng vừa vặn mình có thể trộm máy chủ, vừa vặn đủ thời gian thoát khỏi công ty... Quận Giang Ninh là đại bản doanh của công ty, nếu trộm máy chủ, bản thân nhân vật trò chơi vẫn còn lưu quận Giang Ninh, rất có thể đã bị người của công ty chém phanh thây trong trò chơi.

"Được, như vậy cũng không cân nhiều lời, Tôn mỗ cáo từ."

Tôn Nhất Kiêu chắp tay, cười nói:

“Có điều vẫn phải đa tạ lý luận y học phiên bang của ngươi, để ta có được ích lợi không nhỏ, cáo từ."

“Cáo từ."

Tô Bằng chắp tay, cáo biệt Tôn Nhất Kiêu, Tôn Nhất Kiêu đẩy cửa ngôi miếu đổ nát đi ra ngoài, lưu lại một mình Tô Bằng ở trong miếu suy tư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.