Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 430: Chương 430: Bí cảnh (1)




Mắt thấy dòng nước dần dần chảy xiết, Tô Bằng cùng với hai người Thái Tuấn Hoa đem bè gỗ chèo đến gần bên phải thạch bích.

Nương theo ánh sáng của cây đuốc, cũng thấy chỗ giống như là cảng ở phía trước kia.

Chỉ thấy một số đá ngầm từ trong thủy đạo đột nhiên nhô lên, đem thủy đạo chia làm hai phần, bên trái một phần, bên phải một phần.

Mà còn những đá ngầm kia, theo dòng nước chảy, không ngờ lại càng ngày càng nhiều, theo thủy đạo phân cách thành hai phần.

Dựa theo lời của Thái Tuấn Hoa, dòng nước bên trái thủy đạo là sẽ chảy về phía thác nước cao ngàn mét kia, mà còn thủy đạo phía bên phải thì địa thế sẽ không biến thấp xuống, ngược lại còn càng cao lên, đi theo thủy đạo phía bên phải một đoạn là có thể lên bờ.

Tô Bằng cùng với Thái Tuấn Hoa khống chế bè gỗ hướng về phía thủy đạo bên phải, sau khi tiến vào nhánh thủy đạo này, Tô Bằng rõ ràng cảm giác được tốc độ của dòng nước đã chậm lại một chút.

Như vậy càng yêu cầu hắn và Thái Tuấn Hoa phải ra chèo thêm nữa, cứ như vậy bè gỗ lại trôi hơn hai mươi phút.

Rất nhanh ba người Tô Bằng đã nhìn được bờ bên dãy núi của thủy đạo này.

Địa thế của huyệt động ở nơi này, so với những nơi khác thì thấp hơn, nhưng so với địa thế của thủy đạo bên trái thì cao hơn không ít, làm cho nước chảy có thể chảy vào thủy đạo này, nhưng lại càng ngày càng ít, đợi đến khi nước chảy vào thủy đạo này quá nhiều thì sẽ chảy ngược ra thủy đạo chính.

Mà còn ba người Tô Bằng, sau khi dùng sức chèo bè gỗ một hồi, đã đến nhánh núi không có nước này.

Chỉ thấy nhánh núi thủy đạo cuối cùng này, xem như là một hồ nước dưới đất, sau đó vào bên trong còn có một cái huyệt động, chẳng qua là cái huyệt động kia so với nơi này cao hơn không ít, khiến nước trong hồ không cách nào chảy vào.

Hai người Thái Tuấn Hoa và Tô Bằng đem bè gỗ chèo cập bờ, theo ven hồ có một con đường do đá vụn tạo thành, có thể thông lên trên huyệt động.

Thái huynh, chúng ta còn phải đem bè gỗ tự trong hang động này nhấc lên sao?

Tô Bằng nhìn thoáng qua địa thế hỏi Thái Tuấn Hoa.

Ha ha, cái này thì không cần, từ hang động này đi một hồi là đã có thể đến tới phía trên vách núi của chỗ bí cảnh. Có điều đoạn đường này không tính là xa, mang bè gỗ lên cũng không dễ đi... Lần trước ta cùng với Lương Úy là bởi vì không biết ở phía trước có thể hay không còn gặp phải đường thủy nên mới vác bè gỗ lên, lần này thì không cần nữa. Trên người chúng ta còn mang theo không ít dây thừng, đến lúc đó cùng lắm thì lại ở trong bí cảnh đốn củi bện thành một bè gỗ, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ngược lại còn so với vác bè gỗ đi qua còn dễ dàng hơn.

Nghe xong lời của hắn, Tô Bằng nhẹ gật đầu, ba người liền buông tha cho bè gỗ, có điều trước khi đi khỏi, ba người Tô Bằng vẫn là đem bè gỗ tách ra, thu về dây thừng không thấm nước để bện bè gỗ, sau đó mới từ trên loạn thạch đi đến chỗ lối ra của huyệt động.

Những loạn thạch kia tuy loạn bậy nhưng lại tạo thành một con đường mòn cao hơn mười thước để ba người trèo lên, tiến vào huyệt động thông với bí cảnh bên ngoài kia. Sau khi ba người tiến vào huyệt động, một đường đi tới không có phát hiện ra cái gì đặc biệt, đoạn đường này coi như thuận lợi.

Rốt cuộc, sau hơn hai mươi phút đồng hồ, ba người đã đi ra khỏi huyệt động.

...

A...

Lúc ba người đi ra khỏi huyệt động, Tô Bằng ngẩng đầu nhìn sao trời.

Chỉ thấy trên trời cao, bầu trời đêm như được gột rửa, sao đầy trời trăng sáng trên cao, ánh trăng chiếu rọi một mảnh ánh sáng bạc ở phía dưới.

Tô Bằng nhìn xuống dưới, chỉ thấy vị trí của mình lúc này, là một chỗ trong vách núi, phía dưới là một bồn địa giống như rừng mưa nhiệt đới, độ cao thẳng đứng có chừng hơn một ngàn mét, có một loại cảm giác như ở trên một ngọn núi.

Có chừng một hai cây số ở phía ngoài, Tô Bằng thấy được một thác nước cực lớn, nước từ trong vách núi không ngừng chảy xuống phía dưới, chảy qua những vách đá thạch bích kia, rơi xuống hồ nước sâu phía dưới, không ngừng truyền đến thanh âm cực lớn.

Chỗ phía dưới, không ngừng có tiếng chim đêm sợ hãi bay tán loạn.

Thật lớn...

Sau khi nhìn chỗ này, đây là cảm nhận ban đầu của Tô Bằng.

Bồn địa này liếc mắt một cái không nhìn thấy được điểm cuối cùng, cũng không biết rộng lớn đến cỡ nào.

Mặc dù vị trí bọn người Tô Bằng xuất hiện này, là vách đá giữa không trung, Tô Bằng cũng có thể cảm giác được nơi này cùng với những chỗ khác có sự khác biệt.

Tô Bằng cảm giác trong đầu mình truyền đến từng trận gió mát, cảm giác rõ ràng đến kỳ lạ, không cần phải nói đây cũng là bởi vì do nơi đây cao nên mật độ dưỡng khí giảm bớt.

Tề huynh, chúng ta đi xuống đi, nơi này mặc dù là vách đá, nhưng cẩn thận một chút vẫn có thể tìm được một con đường, đi xuống đi.

Thái Tuấn Hoa nói với Tô Bằng, Tô Bằng lúc này mới phục hồi lại tâm thần, nhẹ gật đầu.

Ba người men theo một con đường mòn dốc đứng do thiên nhiên tạo thành bên trong vách đá, đi xuống phía dưới.

Đường mòn này tuy rằng hiểm trở, nhưng ba người Tô Bằng đều là khinh công trác tuyệt, căn bản không phải là vấn đề lớn gì.

Đại khái khoảng hơn hai mươi phút đồng hồ, ba người đã đi tới đáy cốc.

Tô Bằng tiến vào đáy cốc của bí cảnh này, lập tức phát hiện thực vật nơi này với những chỗ khác không giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.