Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 487: Chương 487: Có muốn nhìn thấy yêu quái không? (1)




Tô Bằng ngồi trong đống loạn thạch ở chỗ cao nhất của sơn lĩnh này, một bên phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, một bên phóng xuất tinh thần, còn phải lưu ý đến người mới đến kia.

Hắn ngược lại cũng không nóng nảy nuốt nội đan đại yêu vào trong bụng, dù sao việc phun ra nuốt vào nội đan, chỉ là chuyện trong nháy mắt, cùng lắm thì bỏ đi thành quả tu luyện tối nay, cũng kịp làm rồi.

Nội đan của bản thân cũng đã có thể coi như là pháp khí công kích, Tô Bằng trải qua mấy ngày qua luyện hóa, đã có thể khống chế nội đan đi công kích, cho nên cũng không sợ hãi người mới tới trong rừng kia đột nhiên hạ sát thủ.

Trên vách đá, Tô Bằng tiếp tục đối với ánh trăng mà phun ra nuốt vào tinh hoa.

Động tĩnh trong rừng cũng càng lúc càng lớn, đã có thể nghe thấy được.

Thanh âm chạy trốn cũng coi như tương đối nhẹ nhàng, không tính là đặc biệt lớn, nhưng đối phường hình như mỗi bước đi đều có một thứ gì đó rớt xuống đất, phát ra thanh âm nặng nề bịch...bịch..., cực kỳ dày cộm nặng nề.

Chỉ nghe thanh âm nặng nề của đồ vật gì đó rơi trên mặt đất, thậm chí sẽ làm người ta hoài nghi không phải là quái vật một chân gì đó đang đi tới chứ?

Tô Bằng cũng rất tò mò, đi lên xem đến tột cùng là ai.

Thanh âm trong rừng càng ngày càng gần, rốt cuộc thanh âm kia đã qua khỏi khu rừng, từ trong rừng đi ra.

Tô Bằng tuy rằng lúc này nghiêng người ngồi ở trong đống loạn thạch ở vách đá, nhưng dùng khóe mắt cũng thấy được người đi ra từ trong rừng, chỉ thấy người này thế nhưng lại có hình dáng khuôn mặt hết sức kỳ lạ.

Người đang đi tới này, cực kỳ khôi ngô, thân cao chừng hơn hai thước, cánh tay thật dài, diện mạo thoạt nhìn rất là uy vỹ, chẳng qua là lông tóc của người này đặc biệt nặng, người bình thường tóc mai hai bên mép tóc đa số đều mọc ở dưới lỗ tai, mà còn dưới lỗ tai người này, thậm chí cả cằm cùng với má đều là lông. Mà bộ lông này không phải là râu quai nón bình thường, mà đặc biệt dày.

Mà bộ lông khắp thân thể người này cũng đặc biệt dày, từ đầu đến chân đều có thể thấy bộ lông được nuôi khắp, hơn nữa bộ lông này còn là màu rám nắng phát ra ánh sáng màu vàng, có chút lộn xộn, nhưng cũng không dơ bẩn, ngược lại còn lộ ra vẻ hết sức uy vũ.

Trên đầu người này đội một vòng kim cô, mặc dù nhiều ít khiến người ta nhớ tới Kim Cô Thần Sử mà Tô Bằng gặp qua ở trong bí cảnh, nhưng người mang kim cô trên đầu này cũng không lộ vẻ tà khí như Kim Cô Thần Sử kia. Ngược lại còn có vẻ quang minh chính đại, có điểm giống như tăng nhân tu hành. Tô Bằng nhìn bộ dạng kia, cũng có chút giống như là đầu đà khổ hạnh đầu đội kim cô trong miếu.

Y phục hắn mặc trên người, cũng không quá giống với người bình thường. Người bình thường mặc quần áo, cũng đều là quần áo tương đối nhiều lớp, trên người người này lại chỉ mang một bộ áo giáp. Áo giáp rất là cũ nát, nhưng có thể nhìn ra tính chất vốn rất là không tệ, thậm chí có thể thấy được vài chỗ may bằng kim tuyến, áo giáp có màu hoàng kim, chẳng qua là quá nên lúc này màu vàng có chút tối. Hạ thân của hắn mặc một kiện quần giáp mỏng, bên trong mặc một cái quần màu xanh đen.

Mà thứ khiến người ta chú ý nhất, là thứ gì đó giống như cây gậy đang nắm trong tay người này, cây gậy kia rất thô rất dài, so với người này còn cao một chút, đường kính phải đến gần mười phân, nhìn dáng vẻ có vẻ là do đồng tinh khiết hoặc là kim khí màu vàng khác chế thành, là màu vàng, phía trên còn có đường vân hoa văn không rõ ý nghĩa, thứ này nói thật ra người bình thường cũng đừng nghĩ đến việc cầm lên, Tô Bằng đoán chừng nặng khoảng sáu bảy trăm cân, thay vì nói là cây gậy không bằng nói là trụ đồng hoặc là cột Đồ Đằng, nhưng người này cầm lên lại giống như không có áp lực gì.

Lúc này, người này từ trong rừng đi ra, cũng không trực tiếp đi tới bên phía Tô Bằng, chỉ đón nhìn ánh trăng, nhìn Tô Bằng đang thổ nạp nguyệt chi tinh hoa dưới ánh trăng.

Tô Bằng thấy người này tướng mạo kỳ lạ, lại sử dụng loại vũ khí vừa xem đã biết khó có thể khống chế này, biết rõ người này hẳn là người mang tuyệt nghệ, có điều người này nếu chưa từng quấy rầy mình thì Tô Bằng cũng không ngại hắn ở chỗ này, mình tiếp tục ngồi ở trong đống loạn thạch, phun ra nuốt vào nguyệt chi tinh hoa.

Nam nhân khôi ngô cao lớn có bộ lông dày rậm này cũng chẳng tới quấy rầy, chỉ là cây gậy nhìn giống như trụ đồng cầm trong tay kia đột nhiên cắm xuống mặt đất. Tô Bằng lập tức cảm giác cả vùng đất đều chấn động, cây gậy trụ đồng kia bỗng chốc bị cắm vào dưới mặt đất có chừng hai mươi ba mươi centimet, mà còn người nọ sau khi buông lỏng tay nắm côn đồng ra liền trực tiếp ngồi trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh côn đồng nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Bằng.

Tô Bằng thấy không có bị quấy rầy, vẫn như cũ làm chuyện của mình, hướng về phía ánh trăng phun ra nuốt vào nguyệt chi tinh hoa.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, trong nháy mắt Tô Bằng đã phun ra nuốt vào một nửa giờ nguyệt chi tinh hoa, mà còn nam nhân thần bí kia cũng ở chỗ này ngồi một thời gian dài, vẫn luôn quan sát Tô Bằng, chẳng qua là lấy tay vuốt bộ râu dày rậm trên mặt mình, thoáng lộ ra vẻ có chút không bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.