Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 486: Chương 486: Nghỉ đêm ở núi hoang (2)




Sau đó vào lúc Tô Bằng muốn cúp điện thoại, A Triết đột nhiên nói:

Đợi một chút, ngươi nói ngươi muốn đi đâu? Nam Trữ? Là Nam Trữ trong trò chơi, không phải Nam Trữ đại lục?

Đúng vậy, là Nam Trữ trong trò chơi, sao vậy?

Tô Bằng nghe xong cảm giác có chút kỳ quái, hỏi A Triết.

Vậy à. . .

A Triết kéo dài thanh âm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, qua một hồi, mới lên tiếng:

Thật ra ngươi không biết chứ, vị trí bốn người chúng ta, ở ngay Nam Vân Châu, cách Nam Trữ không quá xa, nếu ngươi tới, có muốn gặp thử chúng ta không? Tính ra thì chúng ta còn chưa gặp mặt ở trong trò chơi ấy.

Ồ? Các ngươi cũng ở gần Nam Trữ?

Tô Bằng nghe xong, cảm giác có điểm ngoài ý muốn, hắn chỉ nghe bọn A Triết nói qua, mấy người bọn họ tu hành ở một địa phương khá bí ẩn, nhưng còn chưa từng nghe qua, hóa ra cũng ở gần Nam Trữ.

Cũng được, hai ngày nữa chúng ta liên lạc, ta tới đó cũng cần một khoảng thời gian, đến đó các ngươi đi đón ta hoặc ta tìm ngươi cũng được.

Tô Bằng suy nghĩ một lát nói, đi gặp bọn A Triết cũng tốt, một mặt cũng đã lâu chưa gặp bọn họ, Tô Bằng vẫn rất thích mấy đứa nhóc này, một mặt khác, Tô Bằng muốn xem thử sư phụ bọn họ, nghe lời của bọn A Triết, sư phụ của bọn họ tựa hồ cũng là cao nhân ẩn sĩ, có lẽ có lai lịch đặc biệt gì đó, nhìn thử coi như mở rộng tầm mắt.

Bên A Triết đáp ứng, Tô Bằng liền cúp điện thoại, đi ngủ.

. . .

Một đêm im lặng, ngày hôm sau, Tô Bằng hơn tám giờ login, trong tiểu lâu phía sau Huyền Hồ đường sử dụng kim châm thay đổi tướng mạo. Lại khôi phục thành khuôn mặt ở cùng bọn Thái Tuấn Hoa Lương Úy, sau đó liền chuẩn bị ra khỏi thành.

Thớt ngựa Thái Tuấn Hoa mua coi như thần tuấn, Tô Bằng liền cỡi con ngựa này, một đường đi về phía nam.

Hắn không biết là, mình lần này rời khỏi Lâm Y, lại khiến hắn tránh được không ít tai họa. . .

. . .

Trên đường đi, Tô Bằng cũng không cố tăng tốc. Trên người hắn mang lương khô đầy đủ, trên đường không đặc biệt vội vàng phải đặt chân ở thành thị hoặc là thôn trấn, chỉ tùy ý đi tới, thậm chí cố ý ở rừng hoang vào buổi tối, để tiếp tục luyện hóa nội đan đại yêu bản thân, dù sao trong đêm hắn chỉ cần buộc kỹ ngựa, tự log out là được.

Cứ như vậy, đi bốn năm ngày, Tô Bằng đã chạy hơn nửa lộ trình, địa giới lúc này là Kiền Châu, nơi đây nhiều núi, tổng thể là địa hình lòng chảo, núi tùng trùng điệp, không phải dễ đi, Tô Bằng dắt ngựa, theo một đường nhỏ hỏi được từ chỗ thợ săn trên núi, đi vào trong núi rừng, cứ đi mãi cho tới nửa đêm.

Tô Bằng lúc này nương ánh trăng nhìn lại, ở đây núi non bao quanh, vị trí của mình, vừa lúc ở gần đỉnh núi, chỉ là trên núi này có rất nhiều tảng đá lớn, cũng có rừng hoang, thoạt nhìn có chút hiểm trở.

Tô Bằng ngược lại không quá quan tâm, loại địa hình này đối với khinh công hắn bây giờ mà nói, cơ bản như giẫm trên đất bằng.

Có điều Tô Bằng đêm nay, cũng chẳng định đi tiếp, mà ở chỗ dốc sắp tiếp cận đỉnh núi cao nhất, buộc ngựa lại, sau đó tự đi tới loạn thạch trên ngọn núi, tìm một khối đá xanh lớn, ngồi trên đó.

Tô Bằng khoanh chân xong, mắt nhìn về phía ánh trăng, sau đó mở to miệng, phát ra một luồng sáng hình cầu màu sắc rực rỡ, quang đoàn kia đón ánh trăng, vầng sáng càng lúc càng lớn, đường kính hơn một thước, nổi trên không trung, ở trong ánh trăng tản ra từng đợt quang mang giống như hô hấp.

Đây là thành quả mấy ngày nay của Tô Bằng, hắn đã đem nội đan đại yêu luyện hóa ở trong cơ thể mình, có thể ** thổ nạp, không cần lần nào cũng Âm Thần Xuất Khiếu.

Lúc này Tô Bằng, ngồi ở trên vách núi, hướng về phía ánh trăng, nội đan không ngừng thoát ra không trung, theo ánh trăng hô hấp, hắn tất hô hấp thổ nạp với nội đan, hấp thu tinh hoa ánh trăng truyền đến trong nội đan, bắt đầu tu hành.

Cứ như vậy thời gian trôi qua từng giây, đảo mắt đã qua một lúc.

Mấy ngày nay Tô Bằng thí nghiệm, phát hiện nếu được, hoàn toàn có thể vẫn thổ nạp được vào ban đêm, tu luyện đủ sáu canh giờ, nhưng làm vậy hắn lo lắng có chút hăng quá hoá dở, cho nên chỉ tu hành nhiều nhất ba canh giờ, mới ngừng lại.

Hắn giống một số tinh quái tu hành ở trong núi sâu, nếu phàm nhân nhìn thấy hắn, cũng sẽ nghĩ như thế, sẽ hoài nghi hắn là một yêu quái tu hành biến thành, chứ không nghĩ là thân phận nhân loại.

Chỉ là hôm nay, Tô Bằng vừa mới thổ nạp chưa đến một giờ, đột nhiên đã cảm giác có chút không đúng.

Vấn đề cũng không phải do hắn tu hành, mà là hắn cảm giác, trong rừng tựa hồ có một người, đang lấy một loại quân tốc, nhanh chóng di động về phía bên này.

Linh giác của Tô Bằng vốn cũng không quá nhạy cảm, chỉ là mấy ngày này mỗi ngày đều tu luyện, vào lúc hấp thụ tinh hoa ánh trăng, cảm quan trở nên cực kỳ siêu thoát, gần như có thể cảm giác hết thảy quanh đó dưới ánh trăng.

Lúc này, hắn cũng cảm giác, thứ tới trong rừng, hẳn không phải động vật, mà là một cá nhân.

Trong lòng Tô Bằng có chút do dự, nhưng lại không ngừng thổ nạp, bởi vì hấp thu tinh hoa ánh trăng, ít nhất phải tiến hành một canh giờ, nếu không thời gian quá ngắn, không đạt tới hiệu quả tu luyện, luyện hóa với nội đan cũng không đủ, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên dừng lại.

Tô Bằng cũng không sợ người tới, với võ công của hắn, cao thủ bình thường trên giang hồ đã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, tới một hai người giang hồ, thật sự không coi vào đâu.

Đối với việc mình hấp thụ nội đan như thế, có thể hù người tới hay không, Tô Bằng cũng không lo lắng, người dám vào lúc nửa đêm, đi một mình ở vùng núi hoang vu, hẳn cũng không phải phàm nhân, thế giới này truyền thuyết quỷ hồ tinh quái có nhiều như vậy, rất nhiều người bình thường đều không sợ yêu quái, người kia lại có gì đáng sợ.

Cho nên Tô Bằng cũng không ngừng hấp thụ nội đan, ngược lại có chút tò mò, muốn xem thử, đến tột cùng là ai, vào lúc nửa đêm vào ngọn núi hoang này. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.