Chính giữa gian phòng này rõ ràng là trung tâm điều khiển chính, là một quan tài thủy tinh cực lớn.
Ba người Tô Bằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cho dù bây giờ xuất hiện ở trước mặt ba người, là một Thú Nhân hình dáng cực kỳ to lớn, trên đầu có bảy tám cái vòi giống như con mực, thân thể là màu xanh ngồi ở chỗ nầy, bọn họ cũng sẽ không giật mình.
Đương nhiên, Tô Bằng cũng không cho rằng trong nơi này sẽ xuất hiện cảnh tượng khác hẳn như vậy, bởi vì lúc trước bọn họ từng đi qua những gian phòng kia, tất cả bố trí và đồ đạc trong phòng, đều giống như cho người thường sử dụng.
“Tề huynh?”
Thấy Tô Bằng nhìn quan tài thủy tinh rực rỡ trong phòng giống như đang thất thần, Thái Tuấn Hoa nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn đi đến một bên, cất lệnh bài năm góc kia vào, lệnh bài kia giống như là một chiếc chìa khóa, hoặc là giống như một tấm thẻ, tin tức chứa đựng bên trong bên trong không phải bình thường, nếu không một đường sử dụng lệnh bài này cũng sẽ không thông suốt thuận lợi như vậy.
Lấy lệnh bài xuống, Tô Bằng dẫn đầu, đi đến gian phòng có quan tài thủy tinh kia.
Ba người đều đi vào căn phòng điều khiển mấu chốt có quan tài thủy tinh kia, sau khi người cuối cùng đi vào phòng, cửa phòng lại tự động đóng sập lại.
Có điều ba người Tô Bằng cũng không hoảng hốt, trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cửa phòng này không phải là muốn vây khốn bọn người Tô Bằng, mà là giống như dạng cửa tàu điện ngầm, tự động đóng cửa mà thôi.
Cửa phòng căn phòng mấu chốt đóng sập cửa lại, đèn trong phòng cũng rực sáng lên, khiến ba người Tô Bằng có thể nhìn rõ ràng bố trí trong căn phòng này.
Quan sát bốn phía xung quanh, chỉ thấy trong phòng, tồn tại bảy tám thứ giống như ống thủy tinh, những cái ống thủy tinh này vô cùng to lớn, giống như là có thể chứa được một người ở bên trong, có chút giống trong bộ phim kinh dị tên gọi là Resident Evil Tô Bằng từng xem, nhân vật phản diện trong công ty Umbrella cũng chứa những dụng cụ đựng cơ thể người dùng để thí nghiệm.
Bỏ qua những cái ống thủy tinh này, Tô Bằng đi tới quan tài thủy tinh chính diện.
Nhìn thấy người trong quan tài thủy tinh, Tô Bằng không khỏi kinh ngạc hô một tiếng.
Dựa theo Tô Bằng suy nghĩ, người trong quan tài thủy tinh này, có lẽ chính là chủ nhân cung điện dưới lòng đất này. Nếu người ở bên trong là một người mặc trang phục như khoa học viễn tưởng hoặc là người ngoài hành tinh, cũng sẽ không khiến Tô Bằng ngạc nhiên, nhưng mà lúc này người ở bên trong quan tài thủy tinh này, lại là một lão già tuổi tác đại khái khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, thân hình như tùng như hạc, khuôn mặt khỏe mạnh.
Lão già này bộ râu cũng không xem như quá ngắn, nhìn vẻ như được cắt tỉa tỉ mỉ. Trên đầu là bộ dạng búi tóc cổ xưa cho dù trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi cũng không xem như rất thịnh hành, cắm một cây trâm gỗ to, quần áo mặc trên người kiểu dáng lại rất cũ, có chút hơi khác với trang phục hiện hành trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi bây giờ, nhưng Tô Bằng cũng không phân biệt ra được cụ thể là khác biệt ở chỗ nào.
Lúc này, lão già kia nhắm mắt lại, nằm trong quan tài thủy tinh, giống như là đang nằm ngủ, sắc mặt còn vô cùng hồng hào, giống như đang trong trạng thái hôn mê.
“Thái huynh, đây là chuyên nghề của ngươi, ngươi xem thử đây là người nào?”
Tô Bằng quay đầu lại, nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa nghe vậy gật đầu, đi tới, cẩn thận quan sát lão già trong quan tài thủy tinh kia, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
“Từ quần áo và phục sức của người này, cùng với tạo hình búi tóc xem ra thì, có lẽ hắn là người trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, sống vào thời đại khoảng ba nghìn sáu trăm năm trước, lúc đó ở thế giới Tử Vong Luân Hồi có một triều đại tên là 'Việt', phục sức và quần áo hắn mặc, có lẽ chính là người của thời đại kia.”
“Sau đó căn cứ đặc trưng mặt mũi của hắn, có lẽ là người khu vực Trung Nguyên, người khu vực này, cũng không tìm được người phương nam có phần trán trước sau nhô ra như vậy, cũng không giống người phương bắc sống mũi thẳng như vậy, khung xương cao lớn như thế, gương mặt cũng không rộng. Cho nên ta cảm thấy hắn có lẽ là người Trung Nguyên.”
“Vậy thì lạ thật.”
Tô Bằng nói hắn nhìn thoáng qua người trong quan tài thủy tinh, nói với Thái Tuấn Hoa:
“Thế giới trò chơi Tử Vong Luân Hồi là thế giới cổ đại, ngoại trừ người trong giang hồ, có rất ít người di dân, nếu hắn là người Trung Nguyên, vị trí chúng ta đứng lúc này, lại là hướngTây Bắc, khoảng cách mấy ngàn dặm, làm sao hắn đến được đây? Hơn nữa làm sao tiến vào trong bí cảnh này, lại càng nằm trong quan tài thủy tinh kia?”
Lương Úy ở bên cạnh, cũng gật đầu nói:
“Ta ta quan sát người trong quan tài thủy tinh này, thân thể của hắn một chút dấu hiệu hô hấp cũng không có, ta cảm thấy hắn có lẽ đã từng chết rồi, nhưng trình độ kỹ thuật của quan tài thủy tinh này, lại nằm ngoài trình độ khoa học trong hiện thực chúng ta, có thể duy trì con người ở trạng thái chớp mắt tử vong thời gian dài như vậy... Thời gian dài mà ta nói, dùng đơn vị ngàn năm để tính.”
Thái Tuấn Hoa gật đầu đồng ý, nói:
“Từ vị trí đặt quan tài thủy tinh này xem ra, người trong quan tài, có lẽ chính là chủ nhân cung điện dưới lòng đất này, cho dù không phải, cũng có thể là người vô cùng quan trọng của chủ nhân cung điện dưới lòng đất này, chúng ta xem thử, có thể tìm được đầu mối gì hay không.”
Tô Bằng gật đầu, cung điện dưới mặt đất này, cũng không âm u khủng bố giống như trong những cuốn tiểu thuyết trộm mộ mà mình từng xem qua, ngược lại hết sức thích hợp để sinh sống, khiến Tô Bằng không khỏi nhớ tới những căn cứ trung tâm từng nghe thấy nhưng chưa được thấy qua trong hiện thực.
Ba người tìm kiếm trong phòng, rất nhanh, một thứ giống như đài điều khiển cực lớn, xuất hiện ở trước mặt ba người Tô Bằng.
Đài điều khiển này, là một phiến đá trên cột đá, phiến đá này nghiêng về phía trước bên trên cột đá, hơn nữa không cao, khoảng chừng một mét bốn năm gì đó, vừa vặn bọn người Tô Bằng đưa tay liền có thể chạm tới được, bên trên phiến đá, cũng phác họa hình ảnh giống tranh vẽ, mặc dù không giống tranh vẽ trên thạch bích bên ngoài, nhưng cũng có thể nhìn ra là một hệ thống.