Lệnh bài hình ngũ giác trong tay Tô Bằng, lúc thả xuống chỗ lõm xuống đó, Tô Bằng cũng cảm giác được một loại lực hấp dẫn rất mạnh mẽ, đem lệnh bài trong tay mình hấp dẫn hướng về phía vách tường có tranh vẽ tượng hình đó.
Tô Bằng có chút hơi buông tay, lệnh bài trong tay tự động bay đến ở chỗ lõm xuống kia, dính ở bên trong.
Lập tức, ba người Tô Bằng nghe được từng tiếng 'ầm ầm' vang lên, giống như là có cơ quan khổng lồ đã khởi động, kiến trúc Kim Tự Tháp đứng chổng ngược này bắt đầu sinh ra đủ loại dị động.
Ba người Tô Bằng vì cẩn thận lui về phía sau mấy bước, chờ đợi cơ quan này hoàn thành.
Thanh âm của cơ quan vang lên chừng ba đến năm phút đồng hồ rồi mới dần dần dừng lại, chỉ thấy trên vách tường có tranh vẽ tượng hình, đột nhiên giống như là phi thuyền ngoài hành tinh trong phim ảnh khoa học viễn tưởng, trên vách tường xuất hiện một đoạn khe hở, cuối cùng tạo thành một lối đi bằng bậc thang, thông vào bên trong.
Thái Tuấn Hoa nhìn thoáng qua Tô Bằng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh dị, bởi vì hắn phát hiện trong thông đạo, thậm chí có ánh sáng.
Phải biết rằng, di tích trong này có ít nhất mấy ngàn năm không có bị ai động đến, dựa theo đạo lý mà nói, là không nên có sự tồn tại của ánh sáng, nhưng mà bên trong lại vẫn có ánh sáng, hơn nữa, lúc mở ra lối đi thông với bên trong kia, thậm chí có một trận gió mát thổi ra ngoài, chứng tỏ bên trong có thông gió, có thể cho sinh vật còn sống đi vào.
Tô Bằng khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua bên trong, từ trên người lấy ra một que diêm, đốt lửa ném vào.
Que diêm rơi vào bên trong lối đi, thiêu đốt ở trên bậc thang, không có bộ dạng sẽ bị dập tắt.
“Ít nhất lượng dưỡng khí cũng đủ rồi.
Tô Bằng nhìn que diêm vẫn còn đang cháy, mở miệng nói.
Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy cũng gật đầu, lúc khảo cổ, việc cần phải làm trước hết nhất chính là hút khí thải, độc khí trong huyệt mộ, để bài xuất trước đã, nếu không thì không có cách gì để tiến hành công việc tiếp theo.
“Chúng ta đi xuống chứ?
Thái Tuấn Hoa hỏi Tô Bằng, Tô Bằng khẽ gật đầu.
Trên người hắn những vật khác không nhiều lắm, nhưng que diêm các loại thì không thiếu, dù sao mấy thứ này tương đối hữu dụng, hơn nữa lại không giống như là bật lửa, que diêm dùng mấy lần sẽ vứt bỏ.
Ba người nương theo ánh sáng của cái cung điện dưới mặt đất này đi tới, trước khi Tô Bằng tiến vào, nhìn thoáng qua lệnh bài ngũ giác được gắn vào trên vách tường của cung điện dưới mặt đất này.
Lệnh bài ngũ giác kia khiến người ta lấy làm kỳ lạ, mới vừa rồi vốn là bị mắc ở trong vách tường, nhưng mà lúc này lại bắn ra ngoài, thế nhưng lại không rơi trên mặt đất, mà là bị một loại lực đạo đặc biệt giống như là lực nam châm làm nó duy trì trên không trung, treo bất động ở trong không trung.
Tô Bằng đưa tay bắt lấy một chút, lệnh bài kia bị Tô Bằng nắm trong tay, không có lực lượng đặc thù nào bảo vệ, Tô Bằng liền thu vào lại trong ngực, về sau chưa chắc đã không có chỗ hữu dụng.
Ba người đi vào bên trong cung điện dưới mặt đất này, chỉ là ba người vừa mới đi vào bên trong, đột nhiên vách đá vốn đã biến thành bậc thang để xuống phía dưới, lại có thạch bích di động lại đây, chặn lại đường lui của ba người.
Ba người Tô Bằng cả kinh. Đường lui bị đóng, vậy thì đại biểu cho đã không có đường cũ để lui về, nơi đây lại là địa vực bị phong bế, trong lòng khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Tô Bằng quay đầu lại dùng Vô Phong Kiếm đâm vào vách tường mấy nhát. Mới phát hiện, thạch bích này không biết là làm bằng cái gì, thế nhưng lại so với hợp kim dùng để làm phi thuyền vũ trụ trên địa cầu còn chắc chắn hơn mấy lần, không cách nào đâm thủng được.
Mà lúc này, chung quanh ba người Tô Bằng đột nhiên có thanh âm không ngừng truyền đến, thông lộ dưới mặt đất này, thế nhưng lại thoáng cái đã biến thành một con đường tràn ngập ánh sáng, nối thẳng xuống phía dưới.
Tô Bằng lúc này mới phát hiện, hóa ra bên trong cung điện dưới mặt đất này, lại quả thật giống như là cung điện, hết sức tráng lệ, đỉnh cũng không phải là bằng thạch bích, mà là một loại kim khí gì đó, hoặc như là thủy tinh, phát ra ánh sáng.
Toàn bộ không gian dưới mặt đất, có một loại cảm giác rất khoa học viễn tưởng thời tương lai, lại có sự trang trí mang đến một loại phong vị phương Đông cổ đại.
“Nơi này thật đúng là kỳ lạ...
Tô Bằng nhìn hoàn cảnh chung quanh, tấm tắc nói.
Hắn cũng không lo lắng nơi này hết sức nguy hiểm, nếu ba người bọn họ đã tiến vào nơi này, không có cơ quan nỏ tiễn, khí độc, nước độc, đá lăn..., vậy đã nói lên nơi này hẳn là cũng không phải là chỗ huyệt mộ tràn đầy nguy hiểm...
Theo Tô Bằng nhìn thấy, nơi này hẳn là tương tự như cung điện thời cổ đại, thoạt nhìn xem ra coi như rất hiếu khách, dù sao ba người bọn hắn là thông qua lệnh bài ngũ giác để làm thủ tục tiến vào chính đáng, chứ không phải là sử dụng thủ đoạn cưỡng chế.
“Tề huynh, nơi này tựa hồ đối với chúng ta cũng không có ác ý... Hơn nữa ta xem cấu tạo của nơi này, cũng không giống loại huyệt mộ nào mà ta đã biết cả, ngược lại giống như... Giống như là khoang thuyền trên địa cầu các loại. Chúng ta đi xuống phía dưới tìm được trung tâm của cung điện dưới mặt đất này, nói không chừng có thể phát hiện được thứ gì đó có giá trị.
Thái Tuấn Hoa cũng phát hiện nơi đây không có ác ý, mới vừa rồi bị thạch bích bên ngoài phong bế, nếu như nói là muốn vây khốn ba người Tô Bằng, không bằng là nói giống như sau khi lên xe hơi thì cửa xe tự động đóng lại vậy... Cũng không phải là muốn vây hãm bọn người Tô Bằng ở chỗ này.
Tô Bằng khẽ gật đầu, cung điện dưới mặt đất này hình như có hệ thống thông gió của mình, đi ở bên trong cũng không nóng bức, ngược lại còn cảm thấy hô hấp thông thuận, chất lượng không khí so với bên ngoài hình như còn tốt hơn một chút.
“Đi, đi xuống xem một chút, xem nơi này đến tột cùng là chốn nào.
Tô Bằng nói, nói xong đi tuốt ở đàng trước, xuống phía dưới thăm dò.
Ba người xuống phía dưới thăm dò, Tô Bằng nhặt lên que diêm vừa rồi mới bị ném xuống, phát hiện gạch nơi này không có bị lửa đốt đen tí nào cả, biết nơi này chẳng những thông gió hơn nữa còn có thể phòng cháy, xem ra tính an toàn rất cao.
Tô Bằng dẫn dắt hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy đi xuống phía dưới, dọc theo đường đi cũng không phát hiện bất cứ điều dị thường nào, ngược lại còn tìm được mấy phòng chức năng. Bên trong cũng là trang trí theo kiểu phương Đông, xem ra giống như là rất có phong cách cổ xưa, ít nhất phong cách so với trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi còn xưa cũ hơn rất nhiều, nhưng quả thật đều là đồ vật của phương Đông.
Mà những vật trang trí đó cũng không biết nhờ nguyên nhân gì lại có thể ngàn năm bất diệt. Cung điện dưới mặt đất này cũng không biết tồn tại đã bao lâu, những phòng công năng kia lại trông như mới.
“Phòng ăn, phòng vận động, phòng họp, tắm rửa...
Thái Tuấn Hoa vừa đi qua những gian phòng này, vừa mở miệng lẩm bẩm. Những gian phòng kia, đều thể hiện tính công năng rất rõ ràng, có thể làm cho người ta phân biệt dễ dàng.
Chẳng hạn như phòng vận động kia, bên trong còn có tượng người cùng với cọc gỗ không biết là luyện tập Vịnh Xuân Quyền hay là quyền pháp gì khác, đều bày biện ở đó, nhìn qua còn rất mới.
“Tề huynh, bây giờ cho dù ngươi nói, một đường đi xuống này của chúng ta, gặp phải một người sống ở chỗ này ngồi ở trên ghế thái sư nghênh đón chúng ta thì ta cũng tin.
Thái Tuấn Hoa đi sau lưng Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng cũng gật đầu, càng đi hắn càng phát hiện ra, sự trang trí ở nơi này đặc biệt giống như là một số tàu biển chở khách chạy định kỳ loại lớn... Hoặc là, cái thứ xuất hiện ở trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Phi thuyền vũ trụ!
Hơn nữa có một chuyện kỳ quái là, ba người này cùng nhau đi tới, rõ ràng phát hiện kiến trúc của cung điện dưới mặt đất này, so với phía trên thoạt nhìn càng lớn một chút, như vậy tính toán xem, cung điện này đến tột cùng to chừng nào, Tô Bằng trong lúc nhất thời tính không ra được, nhưng tuyệt đối so với phía trên lớn hơn rất nhiều.
Có điều ba người một đường đi xuống phía dưới, rốt cuộc đã đi tới một nơi giống như là chỗ trung tâm.
Sau khi đi qua một gian phòng giống như là phòng họp, xuất hiện ở trước mặt ba người Tô Bằng, lại là một tường đá.
Ở trên tường đá, phần lớn là bị phong bế, chỉ lưu lại một vách tường có bức tranh tượng hình, còn có một hình ngũ giác bị lõm xuống.
Tô Bằng cùng với Thái Tuấn Hoa nhìn nhau, đều nhẹ gật đầu, Tô Bằng từ trong lòng ngực lấy ra lệnh bài ngũ giác, đặt xuống chỗ lõm trên vách tường.
Lập tức, bức tranh tượng hình trên vách tường phát ra hào quang lập lòe.
Không bao lâu sau, chỉ thấy vách tường có bức tranh tượng hình này, thế nhưng lại có một cảm giác hết sức khoa học viễn tưởng, từ trung gian tách ra hai bên.
Một gian phòng tuyệt đối là phòng trung tâm, xuất hiện ở trong tầm mắt ba người Tô Bằng.
Chỉ thấy ở chỗ trung tâm của gian phòng này, có một quan tài thủy tinh cực lớn đang đặt ở trong đó...