Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 505: Chương 505: Hào đoạt (2)




Nghĩ tới đây, Lý Ngọc Quỳnh chắp chắp tay với Đỗ Thu, nói:

Đỗ đại hiệp, chúng ta hôm nay chỉ là gặp ngẫu nhiên, không muốn gây sự, chỉ có điều, Đỗ đại hiệp trong giang hồ danh vọng rất tốt, mà Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng này lại có tiếng xấu trong giang hồ, Đỗ đại hiệp ở cùng người này, sẽ dễ dơ thanh danh, Lý mỗ chỉ nói đến đây thôi.

Đỗ Thu cảm thấy khó chịu, hắn không kiên nhẫn phất phất tay, nói:

Lời đồn giang hồ, há có thể tin? Đỗ Thu ta kết giao bằng hữu luôn dựa vào bản tâm, không nhọc quan tâm.

Lý Ngọc Quỳnh nghe xong lời của Đỗ Thu, biết mình hôm nay không cách nào kết giao người này, chắp tay, liền ly khai.

Vào chính lúc này, đột nhiên cửa khách sạn, chạy vào một người, người này chạy có chút vội vàng, thiếu chút nữa làm ngã tiểu nhị canh cửa.

Có điều người này tựa hồ hết sức sốt ruột, cũng chẳng xin lỗi, chỉ quét một vòng trong lầu, thấy Đỗ Thu, trên mặt lập tức lộ ra biểu lộ như trút được gánh nặng, bước nhanh tới bàn Đỗ Thu.

Hắn cũng nhìn thấy Tô Bằng cùng Lý Ngọc Quỳnh, chỉ thoáng gật đầu, nhưng hắn lại biết Đỗ Thu, đi đến bên tai Đỗ Thu thì thầm.

Lại có việc này?

Đỗ Thu nghe xong, thoáng nhíu mày, vươn người đứng lên, nói với Tô Bằng:

Tô lão đệ, hôm nay sợ là không thể cùng ngươi nâng ly, kim chủ trong thành Dương Đức của ta xảy ra chút phiền toái, ta phải đi xem thử.

Tô Bằng đã ăn uống gần xong, nghe Đỗ Thu nói như thế, nói:

Đỗ huynh, đã có chuyện, không ngại ta và ngươi cùng đi xem, đúng lúc ta cũng rảnh rỗi, có lẽ có thể giúp đỡ chút.

Đỗ Thu nghe xong, cũng không kiêu ngạo, nói:

Như thế cũng tốt, Tô lão đệ cũng là người trong giang hồ, cùng ta đi xem, sau đó về cùng uống rượu.

Tô Bằng gật đầu, hai người đề binh khí, cũng không lại để ý bọn người Lý Ngọc Quỳnh, theo người tìm Đỗ Thu đi ra khách điếm.

Bọn người Lý Ngọc Quỳnh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mấy người còn lại đều nhìn về Lý Ngọc Quỳnh, Lý Ngọc Quỳnh nghĩ một lát, nói:

Hẳn là bọn họ đắc tội người nào, rất có thể sẽ động thủ, không bằng chúng ta cũng đi qua, xem Tô Bằng kia đến tột cùng có bản lãnh gì.

Hắn vốn chính là tâm phúc của những thiếu hiệp này, nghe xong hắn nói, mấy thiếu hiệp Thục Sơn phái đều gật đầu, dù sao xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, trước quan sát thử cũng không sao, nếu võ công Tô Bằng không bằng mạnh như trong truyền thuyết, lại dám động thủ trong thành Dương Đức, mấy người liền có lý do ra tay với hắn, kiếm chút danh vọng.

Vì vậy bốn thiếu hiệp hiệp muội này, cũng ném bạc tính tiền cơm, ra ngoài theo.

. . .

Đỗ Thu vừa ra bên ngoài, vừa nói với Tô Bằng nguyên do của chuyện.

Kim chủ Đỗ Thu, dừng ở thành Dương Đức, là vì đã có hẹn với người ta, có người sẽ giao hàng cho kim chủ hắn ở thành Dương Đức, vật phẩm giao hàng là một khối điền hoàng thạch cực phẩm cùng mấy khối kê huyết thạch hàm lượng rất cao.

Không biết có phải là thế giới khác biệt không, lượng sản xuất điền hoàng thạch trong thế giới luân hồi tử vong không cao, giá so với thế giới Tô Bằng còn đắt gấp mười lần trở lên, lại có phần được người truy sủng, rất nhiều người đều thích điền hoàng thạch làm con dấu, mà sản lượng điền hoàng thạch quá thấp, có tiền mà không mua được.

Kim chủ Đỗ Thu hôm nay giao khối điền hoàng thạch này, lại là cực phẩm trong đó, cho dù thể tích hàm lượng, cũng không có gì bắt bẻ, cho dù là phân cách hay là bán cả khối, đều gần giá trị bốn năm ngàn lượng hoàng kim.

Chỗ kim chủ kia hẹn người mua gặp, vốn là một gian đơn đại tửu lâm của một nhà bản địa, vốn không có vấn đề gì, nhưng trong quá trình giao hàng, lại có một cậu ấm trong thành Dương Đức, trong lúc vô tình nghe được chuyện giao dịch.

Cậu ấm kia, nhắc tới trước kia Tô Bằng còn từng gặp qua cha ruột của hắn, chính là người ngồi đại kiệu tám người khiêng, ác nô mở đường, người em vợ đương gia Thiên Phủ hội.

Đương gia Thiên Phủ hội không con nối dòng, cũng không có huynh đệ tỷ muội, em vợ kia thấy thế, liền đem con trai nhà mình làm con thừa tự cho đương gia Thiên Phủ hội, trở thành con trai của người kia.

Người làm con thừa tự, chính là cậu ấm mà kim chủ Đỗ Thu gặp phải ở trong tửu lâu.

Người này trong lúc vô tình nghe nói có người giao dịch điền hoàng thạch, liền ỷ mình mang theo hộ vệ võ công cao cường, xông vào phòng kế, thấy được khối đá kia.

Người này thấy cái mình thích là thèm, lúc này nói đừng cho mấy người này đi, hắn sẽ bỏ tiền mua khối đá này, đưa cho đương gia Thiên Phủ hội làm con dấu hội trưởng để sử dụng.

Kim chủ kia cùng chủ hàng đã giao kim phiếu, người chủ kia thấy tình hình không ổn, chuồn đi trước, lưu lại một mình kim chủ Đỗ Thu.

Kim chủ kia mua vật này, vốn chính là muốn buôn bán, nếu đối phương ra giá tàm tạm, tất nhiên không phải không thể bán.

Chỉ là cậu ấm kia ra giá ở mức khiến không ai có thể tiếp nhận, điền hoàng thạch cực phẩm giá trị năm sáu ngàn lượng hoàng kim, đối phương không ngờ xuất ra. . .

Xuất ra hai mươi lượng hoàng kim.

Kim chủ Đỗ Thu tất nhiên không cách nào tiếp nhận, muốn ly khai, tuy nhiên bị cậu ấm kia dẫn người ngăn cản, hai bên giằng co, sợ là sắp động thủ.

Cậu ấm kia thấy kim chủ Đỗ Thu không chịu đi vào khuôn khổ, liền tìm người triệu tập cao thủ tới đây, kim chủ thấy tình thế không ổn, cũng phái người tới khách sạn, tìm Đỗ Thu.

Tô Bằng nghe xong, trong lòng hiểu rõ, chỉ là ở cùng giang hồ tầm thường một thời gian, cảm thấy thiên hạ thật sự không phải quá thái bình, kẻ ngang ngược quá nhiều, chuyện lừa gạt tầng tầng lớp lớp, cái gọi là người giang hồ chính đạo, một bộ phận thu nhập rất lớn, chính là làm chuyện giải quyết cho người khác.

Nếu Đỗ Thu đã chấp nhận thuê, tất nhiên sẽ không thể nhìn kim chủ xảy ra chuyện, chỉ là Tô Bằng cũng không quá rõ, nếu đối phương kiêu ngạo như thế, danh hiệu của Đỗ Thu có thể giải quyết chuyện này không.

Nếu không đồng ý, tất nhiên không thể yên, vẫn cần động thủ, mới có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ có điều thành Dương Đức là sân nhà đối phương, Kim chủ Đỗ Thu, có thể không đòi được chỗ tốt gì.

Bản thân Tô Bằng ngược lại không sao cả, cùng lắm thì giúp Đỗ Thu đánh một trận, dù sao mình cũng cô độc, cho dù động thủ giết người, chỉ cần kịp thời rời khỏi đây, đối phương cũng không thể làm gì mình.

Cho nên Tô Bằng liền ôm tâm tính xem náo nhiệt, nói không chừng còn trợ quyền miễn phí một lần, đi cùng Đỗ Thu.

. . .

Tửu lâu mà Kim chủ Đỗ Thu cùng thiếu gia kia giằng co, cách Nhất Phẩm Cư không xa, ba người đi chưa đến mười phút, đã thấy được.

Chỉ thấy ở trên con phố kia, có một tửu lâu tên Thục Trung Túy Tiên lâu, tửu lâu kia có chút khí thế, chênh lệch rất nhiều với Nhất Phẩm Cư vừa rồi.

Mà lúc này ở dưới tửu lâu, đã tụ tập cả đám người xem náo nhiệt, chính giữa trong đó, hai nhóm người đang giằng co.

Ba người Tô Bằng đi qua, tách đám người ra chen đi vào, lập tức thấy quang cảnh bên trong.

Chỉ thấy hai bên, một phương do một thương nhân mặc trang phục màu vàng, dáng người khôi ngô cầm đầu, một phương khác, thì lại lấy một công tử thiếu niên cẩm y ngọc đái, chừng hai mươi tuổi làm trung tâm.

Đỗ Thu mang theo Tô Bằng, đi tới trước mặt thương nhân phục sức màu vàng này.

Thương nhân khôi ngô phục sức màu vàng kia thấy Đỗ Thu, lập tức mừng rỡ, nói:

Đỗ đại hiệp chủ trì công đạo cho ta!

Đỗ Thu gật đầu, xoay người nhìn về phía đối diện, Tô Bằng cũng nhìn về phía này.

Đồ con rùa, tìm người giúp liền khiến ngươi trở mình được à? Lão tử xem thử ngươi là một cao thủ phương nào!

Thanh niên áo gấm đối diện, liền chửi tiếng lóng bản địa. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.