Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 504: Chương 504: Hào đoạt (1)




Cái gì? Huyết Thủ ma kiếm?

Nghe xong lời của Lý Ngọc Quỳnh, bọn thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái của một bàn này, đều cả kinh.

Thậm chí, đã có một thiếu hiệp cùng một hiệp muội, đưa tay nắm chặt chuôi binh khí của mình, bầu không khí thoáng cái có vẻ giương cung bạt kiếm, giống như lập tức sẽ động thủ.

Tô Bằng thấy, nụ cười trên mặt trở thành lạnh nhạt, nói:

Ta chính là Tô Bằng, nhưng không phải là Huyết Thủ ma kiếm gì, có lẽ trên giang hồ có người xưng hô như thế, có điều ta không nhận.

Mấy thiếu hiệp nghe xong lời của Tô Bằng, lại không có vẻ thoải mái, mà mặt đầy đề phòng, kinh nghi bất định nhìn Tô Bằng.

Vẫn là Lý Ngọc Quỳnh kia, công phu trấn định mạnh một chút, hỏi Tô Bằng:

Ngươi không phải Huyết Thủ ma kiếm sao? Ta lại hỏi ngươi, từng giết bình dân ở trấn Phù Lăng Lương Châu, bị đệ tử hạch tâm Đại Không Tự Thích Duy Tín cùng Phạm Thanh Âm của Từ Hàng Tĩnh Trai Phạm tiên tử liên thủ truy kích, cuối cùng sử dụng thủ đoạn hèn hạ đả thương hai người bọn họ, có phải ngươi.

Đoạn nói chuyện này có chút không khách khí, Tô Bằng nghe xong, nụ cười trên mặt cũng chuyển nhạt, thản nhiên nói:

Chuyện ở trấn Phù Lăng là hiểu lầm thôi, về phần Thích Duy Tín cùng Phạm Thanh Âm, ta quả thật từng luận bàn với bọn họ, có điều ta dùng hai địch một, lại thắng đường đường chính chính, sao biến thành sử dụng thủ đoạn hèn hạ thủ thắng?

Không thể nào! Phạm tiên tử cùng Thích Duy Tín đại sư là đệ tử kiệt xuất trong môn phái thiên hạ, tuổi ngươi cũng không lớn hơn chúng ta là bao, làm sao thắng được?

Tô Bằng nói như thế, lập tức có người cảm thấy bất mãn, mở miệng nói.

Tô Bằng nhìn lướt qua, người nói chuyện là nữ hiệp duy nhất của Thục Sơn Kiếm Phái, nghe khẩu khí của nàng, người này tựa hồ xem Phạm Thanh Âm cùng Thích Duy Tín thành thần tượng, coi như là một nhân vật cấp fans, lúc này là vì thần tượng của mình mà bất bình.

Thật ra thiếu hiệp hiệp muội như vậy còn dính không sâu lắm vào giang hồ. Quả thật có một bộ phận lớn xem Phạm Thanh Âm thành thần tượng để sùng bái, Phạm Thanh Âm xuất thân từ Từ Hàng Tĩnh Trai thần bí cao quý trong giang hồ, bản thân liền so với những môn đại phái này cao hơn nửa cấp, cộng thêm nhân sinh thánh khiết xinh đẹp, làm việc cũng rất không tồi, vừa vào giang hồ, đã có được truy phủng, thành danh cực kỳ nhanh chóng. Ngay cả Giang công tử đứng thứ hai của Thập Đại Kiếm giang hồ đều nguyện ý vì nàng, càng không nói đến những thiếu hiệp còn chưa tính là chính thức bước vào giang hồ này, đều xem là thần tượng.

Những thiếu hiệp Thục Sơn kiếm phái này, vừa rồi ở trên bàn rượu của mình, còn đang thảo luận chuyện này, bọn họ phần lớn cho rằng Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng kia là sử dụng thủ đoạn hèn hạ thắng Thích Duy Tín cùng Phạm Thanh Âm, nếu không Đại Không Tự cùng Từ Hàng Tĩnh Trai, đều là môn phái mũi nhọn trong giang hồ, hai người lại là nhân tài kiệt xuất thế hệ mới, Tô Bằng kia là lai lịch gì, lại đả thương hai người phảng phất ở trên mây kia?

Hơn nữa ở trong ấn tượng của bọn họ, Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng, hẳn là một người ba bốn mươi tuổi, diện mục âm trầm đáng ghét, tính cách hung ác nham hiểm cực đoan, ấn tượng trong lòng vốn không tốt, lúc này nghe Tô Bằng tự giới thiệu, trong lúc nhất thời không thể thay đổi ấn tượng được.

Hiệp muội này nói như thế, một sư huynh ở bên cạnh nàng, không khỏi kéo nàng xuống. Bởi vì trong đồn đãi, Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng vốn chính là một nhân vật võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, sư huynh hiệp muội này sợ là sư muội mình đắc tội người này, trêu chọc phiền toái vô ích.

Mà vào lúc này, Đỗ Thu ở một bên nghe xong mấy người nói chuyện, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

Mấy vị, Tô Bằng là bằng hữu của ta, mấy vị nếu không hài lòng với bằng hữu của ta, ta liền không giữ mấy vị, chúng ta nên tự ăn đi.

Tô Bằng nghe xong, trong lòng âm thầm đồng ý, tính cách Đỗ Thu theo lời phó tử Dịch Kha quả nhiên như thế, người này bình thường tính cách rất hiền hoà, nhưng đó là lúc không gặp chuyện, trên thực tế tính cách người này ngoài tròn trong vuông, tính tình ở chỗ sâu, rất có nguyên tắc, chuyện không sao cả thì rất hiền hoà, nhưng thời điểm mấu chốt lại nghiêm túc, tuyệt đối không phải nhân vật ba phải.

Lúc này Đỗ Thu nói như thế, chính là nói rõ lập trường, sẽ ở cạnh mình.

Tô Bằng mặc dù cũng không thèm để ý lời của mấy đệ tử Thục Sơn, nhưng Đỗ Thu nói chuyện, quả thật khiến lòng Tô Bằng ấm áp.

Lý Ngọc Quỳnh lúc này, lại có chút rối rắm.

Mấy thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái bọn họ lúc tự tụ lại, cũng đã từng thảo luận, thiếu hiệp mà, tâm tư luôn cao ngạo, bọn họ luôn cảm giác không ít người trên giang hồ võ công cao bằng đồn đãi.

Người như Phạm Thanh Âm Thích Duy Tín, trời sinh đã mang theo hào quang, bọn họ cũng liền tán thành địa vị đối phương, nhưng giống như Huyết Thủ ma kiếm, xuất thân không rõ, thoạt nhìn không phải là đệ tử đại môn phái gì, cho nên trong lòng những thiếu hiệp này đều xem Tô Bằng thấp hơn một bậc, chỉ cảm thấy, người này là sử dụng thủ đoạn hèn hạ, mới có thể thắng Phạm tiên tử cùng cao tăng Đại Không Tự.

Cho nên trong ngôn ngữ những người này, đều hận không gặp được Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng, so đấu một phen, thật ra bên trong cũng có ít tâm tư, nếu thua, Phạm tiên tử đều thua ở trong tay người này, mình thua không tính dọa người, nếu thắng, vậy không phải gián tiếp chứng minh mình so với đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai càng mạnh? Vậy trên giang hồ liền dương danh, thiếu hiệp nào tâm không hướng tới chứ?

Chỉ là lúc này nhìn thấy Tô Bằng, Lý Ngọc Quỳnh lại có hơi do dự, không biết có nên ra tay khiêu chiến không, thứ nhất hắn thấy Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng này tựa hồ không giống lời đồng, khí độ bất phàm, người có thể nói ra thi từ như vậy, nhất định là sâu không lường được, dùng ở mặt võ đạo, có lẽ thực sự có bản lĩnh, mặt khác hắn tựa hồ cùng một trong Tứ tuyệt kiếm - Nhất Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu quan hệ rất tốt, đều nói xem thực lực một cá nhân, phải xem bên cạnh hắn đều là ai, Đỗ Thu chính là chính tông của đại môn phái, người mà chưởng môn Lữ Lương phái đều phải gọi là sư thúc, người này giao hảo với Đỗ Thu, vậy võ công chẳng lẽ cũng là cấp bậc này?

Lý Ngọc Quỳnh bình thường tâm tư cũng hơi nhiều, lúc này vừa không muốn tuyệt giao tình với một trong Tứ tuyệt kiếm Đỗ Thu, cũng không muốn mất đi thời cơ dương danh lần này, cộng thêm không nắm chắc võ công của Tô Bằng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không biết phản ứng sao.

Tâm tính Lý Ngọc Quỳnh, liền giống lúc chơi game online, gặp phải một lớp quái vật cấp ss, lớp ss này cho không ít kinh nghiệm, danh vọng càng nhiều, nói không chừng còn có thể trở nên hot, nhưng mà quái vật kia thân là lớp ss, lại còn chưa bị khai hoang, thực lực không biết, mình lo lắng tử vong trừng phạt, hơn nữa lớp ss này tựa hồ còn quan hệ không phải cạn với npc quan trọng, giết lớp ss rồi, nói không chừng ảnh hưởng độ thiện cảm của npc, Lý thiếu hiệp chần chờ giữa giết hay không giết, cho nên rối rắm vô cùng.

Nếu Tô Bằng biết tâm tình của hắn, nhất định sẽ tự giễu. Mình đã lưu lạc trở thành lớp ss kiếm danh vọng trong mắt người khác rồi sao? Có điều nhắc tới, mình trước kia ở quận Giang Ninh một thời gian ngắn, cũng bị xem là tiểu quái cấp pháo hôi, bây giờ bị người khác coi là nhân vật độ khó cấp ss, coi như đã thăng cấp.

Nhẫn nhịn sau nửa ngày, Lý Ngọc Quỳnh cuối cùng vẫn lựa chọn không ra tay, bởi vì hắn cuối cùng suy tính, nếu bọn người mình ra tay với Tô Bằng, lại không luận võ công bản thân Tô Bằng như thế nào, vậy Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu rất có thể ra tay. Thanh danh Đỗ Thu trên giang hồ chính là chiến tích thật cộng lại, bọn họ cũng không phải là đối thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.