Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 503: Chương 503: Các thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái




Chợt nghe trong tay Tô Bằng gõ bàn rượu, trong miệng ngân nga hát vang:

“Thiên hạ phong vân có bọn ta. Giang hồ chốn ấy mới kinh qua. Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo. Một trận cuồng say vẫn hơn là. Kiếm bạt ngựa phi hồn quỷ sợ. Xương trắng thành non chim chóc xa. Mọi sự trên đời như nước chảy. Giang hồ thân tại biết đâu mà?”

Bài Tô Bằng đang hát lúc này đây, chính là bài thơ vị đại tài tử Hoàng Triêm viết vì Đông Phương Bất Bại được phổ nhạc trong phim điện ảnh kia, mang theo nhịp điệu rất mạnh, lại thêm giọng nói vốn đầy từ tính của hắn, lại hơi tăng thêm nội lực, lực xuyên thấu âm thanh rất mạnh, lập tức khiến khách điếm đang ồn ào huyên náo bỗng chốc yên tĩnh lại.

Thế giới Tử Vong Luân Hồi vốn chính là thế giới võ hiệp, cuộc sống của con người trong thế giới này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với giang hồ, bài thơ này thê lương thẳng thắn, đúng là diễn tả hết cuộc đời của người giang hồ, tửu khách trong lầu một, không ít đều là người trong giang hồ, sau khi nghe chỉ cảm thấy trong lòng khuếch tán một loại cảm xúc bi thương khó hiểu, thật làm cho người khác không biết nên nói như thế nào.

Chẳng những là đám khách giang hồ này, cho dù là những người dáng vẻ thương nhân kia, trong lòng cũng đều mang theo ưu tư, bọn họ mặc dù không phải là người trong giang hồ, thế nhưng dám đi lại đường dài trong cái thế giới này, chắc chắn phải có chút giao tình với người trong giang hồ, cho nên cũng có thể hiểu được ý cảnh của bài thơ này, trong lúc nhất thời, người người đều chợt nghĩ đến bản thân, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.

Chính bởi như vậy, cho nên trong tầng một của căn khách điếm này, bất chợt nhất thời trở nên yên lặng khác thường, không có người nói chuyện.

Sau nửa ngày, mới có người phản ứng lại, nhất thời lại nghe thấy âm thanh không ít người cảm thán.

Đỗ Thu vừa mới trong nháy mắt, cũng lâm vào trong ý cảnh của bài thơ Tô Bằng. Sau một hồi lâu sau, mới thở dài một tiếng, nói:

“Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo. Một trận cuồng say vẫn hơn là! Chỉ dựa vào một câu này thôi, ta cũng phải cùng Tô lão đệ ngươi không say không về!”

Tô Bằng mỉm cười, nâng bát rượu lên, lúc vừa muốn uống cạn, lại bị người quấy rầy.

“Hai vị bằng hữu mời.”

Lúc Tô Bằng và Đỗ Thu vừa muốn uống rượu, một thanh niên kiếm thủ ăn mặc vô cùng bắt mắt, cầm theo một thanh bảo kiếm tinh xảo, xem ra xuất thân dường như là không phải tầm thường, đi qua, nói với Đỗ Thu.

Đỗ Thu lúc này còn đang đắm chìm trong ý cảnh của bài thơ Tô Bằng hát,không hề để ý đến người này, chỉ đem rượu trong bát uống cạn một hơi, người trẻ tuổi kia chủ yếu là nói chuyện với Tô Bằng, Tô Bằng trước tiên khoan uống bát rượu này. Nhìn thoáng qua người thanh niên đến trước mắt quấy rầy mình kia nói:

“Có chuyện gì sao?”

“Tại hạ Lý Ngọc Quỳnh, là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái, cùng vài vị bằng hữu đến thành Dương Đức làm việc. Vừa mới nghe bằng hữu ngâm bài thơ này, cảm giác rung động đến tâm can, vô cùng có hàm ý, cho nên mới không mời mà tới. Muốn mời hai vị bằng hữu cùng nhau uống rượu, thỏa thích bàn chuyện nhân sinh.”

Tô Bằng nhìn thoáng qua bên kia, chỉ thấy quả nhiên còn có một bàn người, có hai nam một nữ, đều đang nhìn về phía bên này. Mấy người kia trang phục cũng không khác mấy so với Lý Ngọc Quỳnh này, có lẽ sư huynh đệ đồng môn.

Thục Sơn Kiếm Phái Tô Bằng cũng đã được nghe nói. Tên của kiếm phái này cùng tên với một môn phái tiên kiếm nào đó, nhưng không phải là tạo ra tiên kiếm, chỉ là một đại môn phái ở Thục châu mà thôi, địa vị ở Thục châu, tương đương với phái Thanh Thành ở quận Giang Ninh, nghe nói đương gia của Thiên Phủ hội thế lực lớn nhất của nơi này, chính là đệ tử Thục Sơn phái.

Chỉ có điều, khống chế của Thục Sơn phái với thành Dương Đức, không có khống chế nghiêm ngặt như phái Thanh Thành mà thôi.

Tô Bằng nghe thế, nhìn thoáng qua Đỗ Thu, Đỗ Thu lúc này đã hồi phục tinh thần, tính cách hắn rất tốt, khẽ cười nói:

“Không sao, ta là người rất thích náo nhiệt, vậy để bằng hữu của ngươi qua đây đi.”

Lý Ngọc Quỳnh nghe thế mừng rỡ, kêu gọi bằng hữu của hắn, đi qua đây ngồi cùng một bàn.

Mấy người qua đây, cũng tự báo danh tính lai lịch, quả nhiên không ngoài dự đoán, đều là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái, lần này là xuống núi làm việc, trước đó đã làm xong xuôi, chuẩn bị đi dạo một vòng trong thành Dương Đức, lại gặp phải Tô Bằng và Đỗ Thu.

Mấy người này, nhắc tới thật ra thân phận tương tự như Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp Tô Bằng đã sớm gặp được trong chuyến du hành ở Đằng châu, chỉ là người này càng hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, mà mấy người trẻ tuổi kia, mặc dù cũng đều có sự kiêu ngạo của đại môn phái, nhưng cách đối đãi cùng người khác cao minh hơn Hoắc Tư Kiệt kia rất nhiều, có thể là do kinh nghiệm.

Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm khái, mình và Hoắc Tư Kiệt cũng là nghiệt duyên, nếu không phải Hoắc thiếu hiệp vừa mới xuống núi, tuổi trẻ khí thịnh, rèn luyện thêm vài năm như vậy, gặp mặt lần nữa, nói không chừng cũng giống như mấy người này trở thành bằng hữu, chứ không phải kẻ địch rồi.

Có điều suy nghĩ nhiều vô ích, Tô Bằng nâng bát lớn, tự mình lại uống thêm một chén rượu.

Một chén rượu uống xong, đặt bát xuống, Tô Bằng đang nghe thấy Lý Ngọc Quỳnh kia nói với Đỗ Thu:

“Còn chưa thỉnh giáo danh tính của hai vị, nhìn khí độ của hai vị, đương nhiên không phải là hạng người vô danh trên giang hồ, mong được thỉnh giáo tên tuổi của hai vị bằng hữu.”

Đỗ Thu không sao cả, hắn cho tới bây giờ đi không đổi danh ngồi không đổi họ, chỉ nói là:

“Ta tên là Đỗ Thu, người Lương Châu.”

Nghe Đỗ Thu nói như vậy, đoàn người Lý Ngọc Quỳnh lập tức thay đổi thái độ, Lý Ngọc Quỳnh giống như hết sức ngạc nhiên, nói:

“Chẳng lẽ là một trong tứ tuyệt kiếm Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu?”

Đỗ Thu vốn chính là tính cách mặc kệ, chưa bao giờ sẽ vì danh hào bản thân mà cảm thấy kiêu ngạo, cũng sẽ không tận lực giấu diếm, chỉ là bình thường gật đầu.

“Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Trên giang hồ nghe nói danh hào tiền bối, thật sự là như sấm bên tai, ta đã ngưỡng mộ đã lâu lắm rồi!”

Lý Ngọc Quỳnh xác định là Đỗ Thu, lại từ trên ghế nhỏm dậy, lần nữa chắp tay nói với Đỗ Thu.

Tô Bằng thấy sắc mặt đoàn người Lý Ngọc Quỳnh và động tác bản thân Lý Ngọc Quỳnh, Tô Bằng không khỏi cười một chút, Lý Ngọc Quỳnh này, vừa rồi có lẽ thật là bởi vì thi từ nhận thấy, cho nên mới đi đến bàn đây để kết giao, chỉ là người này sau khi nghe thấy ngoại hiệu của Đỗ Thu, phản ứng cũng có chút cố ý, vừa rồi hắn vẫn là vì mình mà đi đến đây, còn giờ rõ ràng tinh thần đều tập trung lên hết trên người Đỗ Thu, rất có cảm giác “Trà, dâng trà, dâng trà thượng hạng”.

Có điều cũng không thể nói đúng hay không, giang hồ thiếu hiệp mà, nếu có thể kết giao nhân vật thành danh, giúp đỡ nhau một chút, tốc độ nổi danh cũng sẽ nhanh hơn một chút, không thể trách người ta, chỉ là ít nhiều khiến người ta có cảm giác dùng sức quá nhiều, dùng quan sát của Tô Bằng đối với Đỗ Thu, hắn có lẽ sẽ không quá thích loại người này.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt Đỗ Thu, dường như vẫn còn giữ nguyên, nhưng đã giảm đi sự vui vẻ.

Lý Ngọc Quỳnh cùng đám người kia, như sao vây quanh ánh trăng trò chuyện cả nửa ngày với Đỗ Thu, mới nhớ tới bên này còn có một Tô Bằng.

Lý Ngọc Quỳnh lúc mới đến đây, chính là đến vì Tô Bằng, lúc này chợt nghe thấy bản thân được ngồi cùng bàn với một trong giang hồ tứ tuyệt kiếm, bỗng có cảm giác “Woa! Cuối cùng cũng được gặp minh tinh sống rồi!”, nói thêm vài câu, mới chợt nhớ tới, bản thân dường như đã bỏ quên Tô Bằng ở một bên.

Hắn xoay đầu lại, dự định hỏi Tô Bằng có địa vị gì, lại nhìn thấy Tô Bằng mang theo sắc thái suy nghĩ nhìn mình, lập tức cảm giác tâm tư của mình đã bị đối phương khám phá, không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Có điều hắn tốt xấu gì cũng rèn luyện một phen trong giang hồ, hơi ho khan một tiếng che dấu xấu hổ, sau đó hỏi:

“Vị huynh đài này lại là nhân vật nào trong giang hồ? Xem tuổi tác, chẳng lẽ là nhân vật trong giang hồ thập đại kiếm hoặc là thập tiểu kiếm chăng?”

“Ha ha, vị huynh đệ này của ta so với thập đại kiếm còn lợi hại hơn nhiều, ít nhất người đứng hàng hai trong thập đại kiếm đều từng bại dưới tay của hắn.”

Đỗ Thu nghe vậy, ha ha cười, hắn cũng nhìn ra tính cách của bọn người Lý Ngọc Quỳnh, cho nên nói một câu, là sợ Tô Bằng bị lãng quên.

Tô Bằng mỉm cười, nói:

“Ta tên là Tô Bằng, người Giang Ninh.”

“Tô Bằng, Tô Bằng...”

Lý Ngọc Quỳnh trong miệng thốt lên hai lần tên Tô Bằng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thanh âm kinh hãi hô lên:

“Ngươi là Huyết Thủ ma kiếm Tô Bằng?!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.