Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 502: Chương 502: Tửu quốc anh hùng (2)




Người trên giang hồ nghe nói tin tức này, không ít người đến Đỗ gia, quả nhiên, Đỗ Thu bán sạch tất cả gia tài, đại khái có mấy vạn lượng hoàng kim, toàn bộ dùng để mua rượu ngon, đặt ở trong Đỗ gia, rừng thịt có hay không không biết, nhưng hồ uj thì nhất định là có.

Lúc đó, Đỗ gia mỗi ngày đều tụ tập ba trăm năm trăm khách, người giang hồ cho dù hắc đạo bạch đạo chính đạo tà đạo, tất cả đều không phân chia thân phận, đều dùng thân phận tửu quốc anh hùng đi đến Đỗ gia, mỗi ngày thỏa thích uống rượu.

Đỗ Thu ban ngày uống rượu, say rượu thì múa kiếm luyện kiếm, luyện kiếm mệt thì đi lăn ra ngủ, tỉnh lại thì cứ tiếp tục uống rượu, thịnh yến này kéo dài liên tục hơn hai năm liền. Rượu của cả Lương Châu gần như đều bị hắn mua hết.

Khách giang hồ tới tham gia đại hội tửu quốc, không khỏi tràn ngập thiện cảm với Đỗ Thu, có ít người sẽ cùng Đỗ Thu tỷ thí võ công, có ít người sẽ dạy một vài bí quyết cho Đỗ Thu, có ít người sẽ lấy ra một vài sơn hào hải vị làm món nhắm, có vài người sẽ kể kiến thức giang hồ cho Đỗ Thu, hai năm như thế, Triệu Thu cho dù võ công, nhân duyên, hay là kiến thức, đều có thực lực thành tích người khác mười năm hai mươi năm mới có.

Thể chất bản thân Đỗ Thu, bởi vì băng tằm thay đổi, chẳng những sẽ không bị rượu làm tổn hại, ngược lại nội lực càng uống rượu càng lợi hại, hàn băng càng phát ra thuần khiết. Thậm chí có thể một kiếm gọt vò rượu, vò rượu bị gọt thành thành hai mảnh, nhưng một giọt rượu cũng không chảy ra, trong nháy mắt đã bị hiệu quả hàn băng đóng băng lại.

Sau hai năm, đến khi Đỗ Thu rốt cuộc tiêu hết một lượng vàng cuối cùng trên người, hắn cao giọng hát vang, cười lớn ra khỏi cửa, chính thức bước chân vào giang hồ, chưa tới bốn năm, trên giang hồ liền xuất hiện danh hiệu Đoạn Thủy kiếm.

Hắn lúc này đã hoàn toàn luyện hóa sức lực băng tằm, mặc dù là một dòng suối nhỏ, một kiếm hắn chém xuống, cũng có thể khiến cho dòng suối nhất thời đóng băng. Chém nước cắt nước không phải chỉ là nói xuống, thật sự có thể làm được.

Chỉ là hắn mặc dù đã không cần uống rượu luyện hóa băng tằm, nhưng cũng không rời khỏi được thứ trong chén này.

Phó Tử Dịch Tô Bằng đã từng gặp gỡ, cũng rất là tôn sùng tính cách nhân phẩm của Đỗ Thu, cùng với võ công của hắn, cho nên Tô Bằng đối với câu chuyện về Đỗ Thu, hiết biết cũng khá cặn kẽ.

Đỗ Thu lúc này nghe Tô Bằng nói thế nói:

“Ồ? Ngươi quen biết Phó đại ca sao? Ta lần trước gặp được hắn, vẫn là bốn năm trước, khi đó hắn vừa mới thoái ẩn giang hồ, nghe nói là bởi vì yêu thương một cô gái... Những năm gần đây Phó đại ca vẫn luôn không hành tẩu trên giang hồ nữa, e rằng một mực quyến luyến ôn hương noãn ngọc rồi, ta vô cùng hâm mộ hắn, chỉ là với tính cách của ta, sợ rằng cũng chẳng có nữ nhân nào yêu mến, cũng không cách nào chân tình yêu một cô gái như thế được.”

Tô Bằng nghe thế, cười nói với Đỗ Thu:

“Nhân sinh trên đời, làm sao có thể thập toàn thập mỹ? Trời cao nếu như đã để Đỗ huynh yêu thích mỹ tửu như vậy, lại cho Đỗ huynh tửu lượng như biển lớn, hơn nữa cho Đỗ huynh võ công cao cường, đã đối với Đỗ huynh không tệ rồi, cần gì cưỡng cầu thứ cầu người khác có chứ?”

Đỗ Thu nghe thế, hai mắt tỏa sáng, nói:

“Nói hay lắm! Ta đời này không yêu thích cái khác, chỉ thích uống rượu, đặc biệt là thích có bằng hữu cùng chung chí hướng cùng nhau uống rượu, nếu như có một ngày có thể chết chìm trong biển rượu, chỉ cảm thấy kiếp nàng cũng đáng lắm, xem như chết có ý nghĩa. Hôm nay gặp được Tô lão đệ, ta cảm giác vô cùng hợp ý, nghe được luận điệu này của ngươi, càng cảm thấy mình không nhìn lầm người, trời xanh đã để cho ta thích uống rượu, để ta có thể uống rượu, để ta có được võ công cao cường, vậy thì ta nên biết đủ, còn có cái gì không thỏa mãn nữa đây?”

Đúng lúc, vào lúc này, tiểu nhị đem một vò rượu cũ lâu năm còn niêm phong bưng lên trên bàn hai người, hơn nữa dọn lên thêm vài món gà món vịt, cũng có hai bát lớn, Đỗ Thu túm lấy vò rượu, rót đầy bát cho mình và Tô Bằng, sau đó giơ bát to lên, nói:

“Tô lão đệ, hiếm thấy có thể gặp được bạn rượu cùng chung chí hướng, cùng ta cạn chén này!”

Tô Bằng gật đầu, hai người nâng chén, cụng nhau một cái, sau đó một hơi cạn sạch.

Đỗ Thu tâm tình rất tốt, thấy Tô Bằng uống sảng khoái như thế, cười ha ha, lại đầy một chén, cùng Tô Bằng uống.

Tô Bằng đối với rượu, thế nào cũng được, hắn không kiêng rượu, cũng không phải đặc biệt yêu thích, nhưng tửu lượng lại không tồi, ở trong hiện thực tửu lượng chính là trình độ mười người địch một, tới thế giới Tử Vong Luân Hồi này rồi, một là nơi này độ rượu không quá cao, ngoài ra có nội lực hộ thể, tất nhiên không sợ chỉ mấy hũ rượu đơn thuần.

Không chỉ Tô Bằng, đại bộ phận người tu hành nội công cao thâm, đều không sợ uống rượu, thậm chí một lần uống hết ba bốn mươi cân, thân thể nhìn như người bình thường không cách nào dung nạp lượng rượu này, cũng không cần dùng toilet một lần.

Bởi vì nội lực đã tăng cường thân thể trên mức độ nào đó, có thể gia tăng sự trao đổi chất gấp trăm lần, khiến lượng nước có thể chứa trong cơ thể, trong giang hồ có ghi chép, tuyệt thế cao thủ nội gia nào đó, một lần vô cùng muốn ăn, không ngờ một hơi ăn hết ba con trâu, thời gian còn không quá một hai canh giờ, chính là sự trao đổi chất cùng hệ tiêu hoá tăng tốc gấp trăm lần, đem những món này biến thành năng lượng chứa đựng trong thân thể.

Mặc dù hình thể sẽ không thay đổi mà béo lên, nhưng mật độ sẽ gia tăng rất nhiều, nghe nói cao thủ ngoại công tu hành đến cực điểm, hình thể gần như có thể đạt tới sức nặng gấp năm lần người thường, đây là mật độ thân thể khác biệt, cao thủ nội công, tất nhiên sẽ không thua cao thủ ngoại công, chỉ là vận hành nội lực, lại càng thêm thần kỳ mà thôi.

Tô Bằng nếu chăm chú uống rượu, sử dụng nội công ăn gian, tương đương có thể uống gần trăm cân, vài bát rượu này chỉ là chút lòng thành mà thôi.

Cứ như vậy, hắn và Đỗ Thu cạn liền mấy chén, một vò rượu này cũng sắp nhìn thấy đáy, khiến tiểu nhị đứng bên nhìn líu lưỡi không thôi.

“Tiểu nhị, tiếp tục mang rượu lên!”

Đỗ Thu uống tới thích thú, trong miệng hô, Tô Bằng thế nào cũng được, nếu đối phương có đã có lòng, hắn có thể tiếp tục bồi đối phương đến cùng.

Lúc tiểu nhị mang rượu lên, Đỗ Thu nói với Tô Bằng:

“Mỗi khi uống rượu, ta đều muốn ngưỡng cổ hát lớn, đáng tiếc gia phụ trước kia chỉ chú trọng tu vi võ đạo của ta, không hề để ta được mấy ngày đi học, trong bụng không có chữ nghĩa nào, cho nên mỗi lần đều chỉ có thể múa kiếm trợ hứng, Tô lão đệ xem ra có lẽ đã đọc không ít kinh thư, không biết có thi từ ca phú nào không, có thể trợ hứng cho ta ngươi không?”

Tô Bằng nghe thế, mỉm cười, mở miệng nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.