Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 501: Chương 501: Tửu quốc anh hùng (1)




Nghe Tô Bằng nói vậy, Đỗ Thu cũng không che dấu, nói:

“Ta quả thật từ Lương Châu tới, chủ yếu là một năm trước, ta tiêu tốn một ngàn lượng hoàng kim mua được một hầm rượu vượt quá trăm năm cùng với rượu giấu bên trong, ta thỏa thuê uống một năm, nhưng mà lúc bước ra thì lại phát hiện trên người mình đã không còn bao nhiêu tiền tài, chỉ có thể tìm một vài chuyện để làm kiếm tiền mua rượu, đúng lúc Lương Châu có một đại thương nhân cực kỳ giàu có, muốn vận chuyển một lô châu báu đến quận Nam Trữ châu Nam Vân, cần một cao thủ bảo vệ, ta bèn tiếp nhận việc làm ăn này, ông chủ ra giá năm trăm lượng hoàng kim, chỉ cần ta đem lô châu báu này an toàn vận chuyển đến Nam Trữ, bây giờ ta đang trong quá trình vận chuyển hàng hóa đây.”

“Chỉ là ông chủ ở phụ cận thành Dương Đức, còn có công việc khác cần phải làm, chậm trễ một hồi, đám châu báu còn có những hộ vệ khác ngày đêm bảo vệ, ta cảm thấy ở cùng với những người kia có chút nhàm chán, bèn đi vào trong thành Dương Đức giải buồn một phen, lại không nghĩ rằng nhìn thấy gia đinh ác bá kia, ta cảm thấy những kẻ này thật quá đáng, dự định dạy dỗ cho bọn chúng một trận, nhưng thật không ngờ rằng, Tô lão đệ cũng cùng đồng loạt ra tay với ta, sau đó ta trở lại khách điếm này, mới ngồi xuống thì gặp phải ngươi đi vào, bèn mời ngươi đến đây.”

Đỗ Thu nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe thế, gật đầu nói:

“Thì ra là thế, thì ra lần này Đỗ huynh đang áp tiêu.”

Đỗ Thu gật đầu, loại chuyện này trên giang hồ rất thông thường, những cao thủ không thuộc về hắc đạo kia, rất dễ dàng nhận được những nhiệm vụ thù lao hậu hĩnh như vậy, mặc dù thù lao của Đỗ Thu lần này chỉ có năm trăm lượng hoàng kim, dường như còn ít hơn rất nhiều so với lúc Tô Bằng huyết đấu, nhưng trên thực tế áp tải không nhất định gặp phải cướp tiêu.

Với tên tuổi giang hồ tứ tuyệt kiếm của Đỗ Thu, cũng đủ làm cho bọn đạo chích khiếp sợ, năm trăm lượng hoàng kim mặc dù lãng phí chút ít sức lực, nhưng lợi nhuận tương đối dễ dàng, so với tính nguy hiểm trong huyết đấu Tô Bằng tham gia thì không cùng một đẳng cấp.

“Ha ha, ta từng gặp gỡ một vị tứ tuyệt kiếm khác Dịch Kiếm thuật Phó Tử Dịch, cùng hắn kết giao bằng hữu, từng nghe thấy hắn nhắc đến Đỗ huynh, hắn vô cùng ngưỡng mộ võ công và nhân phẩm của Đỗ huynh, cũng có nhắc đến Đỗ huynh dường như rất thích vật trong chén này, hôm nay gặp mặt, quả nhiên như thế.”

Tô Bằng cười nói với Đỗ Thu.

Hắn đây cũng không phải khen tặng, lúc ấy mình đấu kiếm với Phó Tử Dịch ở hồ Phàn Dương, Phó Tử Dịch đúng là đã nói, trong giang hồ tứ tuyệt kiếm, xét về tính cách nhân duyên tốt nhất, có thể chính là vị Trảm Thủy kiếm Đỗ Thu này.

Nói đến Đỗ Thu này, trên giang hồ còn có lưu truyền một câu chuyện lý thú ít ai biết đến.

Truyền thuyết nhà Đỗ Thu vốn là phú hào Lương Châu, nhưng lại chỉ có tiền tài, không có vũ lực, nhìn giống như miếng thịt béo không có sức mạnh bảo vệ chính mình, ai cũng muốn nhào tới cắn một nhát, đến đời phụ thân hắn, bị cường hào lân cận lừa lọc vơ vét tài sản rất nhiều, Đỗ gia rút kinh nghiệm xương máu, bỏ ra một số tiền lớn, từ nhỏ đã bồi dưỡng cho Đỗ Thu.

Sư phụ vỡ lòng trên con đường võ học của Đỗ Thu, là một vị cao nhân phái Lữ Lương trên giang hồ, chỉ là vị cao nhân thích vui chơi hưởng lạc, bản thân ở phái Lữ Lương thân phận cực cao, nhưng lại không muốn nhìn sắc mặt của đám đồ tử đồ tôn trong môn phái. Nói đó là một đám chỉ biết lợi hại của người thường, còn mình lại giả làm đạo sĩ, vân du giang hồ.

Khi hắn đi đến Lương Châu, đúng lúc trên người không còn đủ tiền, nghe ngóng lân cận, biết được Đỗ gia là phú hộ nổi tiếng, vị tiền bối này chay mặn không kiêng, dự định đầu trộm đuôi cướp một hồi, đến Đỗ gia thuận tiện lấy một chút tiền tài làm lộ phí đi đường, Đỗ gia làm sao chống chọi được lão nhân gia người ta, kết quả đã bị lão tiền bối mò vào trong Đỗ gia.

Hộ viện, võ sư, còn có vài võ sư võ đạo dạy dỗ cho tiểu Đỗ Thu trong nhà Đỗ gia, cũng không phát hiện tung tích của lão nhân này, nhưng trong lúc hắn ăn trộm, lại bị Đỗ Thu năm tuổi nhìn thấy.

Đỗ Thu khi còn bé cũng quyết đoán, không ngờ không hề hô một tiếng, tự mình rút kiếm sắt không có mũi nhọn mình thường sử dụng lúc luyện kiếm, tự mình bắt trộm.

Lão tiền bối kia thấy loại kiếm pháp mà Đỗ Thu sử dụng, giống như khuôn mẫu, không khỏi sinh lòng trêu đùa, không dùng nội lực, chỉ dùng một nhánh cây làm kiếm, đấu kiếm cùng với Đỗ Thu.

Trận đấu kiếm này, khiến cho lão tiền bối giật mình, kẻ trước mắt này ngộ tính kinh người.

Đỗ Thu vốn chỉ biết vài đường kiếm pháp thông thường mà võ sư vỡ lòng dạy cho hắn, còn lão tiền bối này sử dụng lại là tuyệt kỹ phái Lữ Lương, chỉ là không sử dụng nội lực, chỉ dùng chiêu số.

Đỗ Thu kia đánh mấy lần, phát hiện kiếm pháp của mình không bằng đối phương, thậm chí có chút hăng máu, học theo kiếm pháp của lão tiền bối, kết quả không đến một thời ba khắc, kiếm pháp phái Lữ Lương của lão tiền bối, đã bị Đỗ Thu học được bảy tám phần.

Lão tiền bối lập tức bị ngộ tính của tiểu Đỗ Thu làm chấn động, thử sức mấy lần với Đỗ Thu, biến hóa kiếm pháp mấy lần, tuy nhiên cũng bị Đỗ Thu học được.

Lúc này lão tiền bối nổi lên lòng mến tài, không làm trộm nữa, xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, lão tiền bối thay đổi một thân trang phục, đi vào Đỗ gia, tự giới thiệu, nói là muốn làm lão sư dạy võ cho Đỗ Thu, với thân phận lai lịch của hắn, Đỗ gia tất nhiên ngàn chịu vạn chịu, những lão sư dạy võ vốn được mời đến trước kia, sau khi nghe thấy lão nhân gia người ta báo danh hiệu, lập tức vác tay nải bỏ đi, không dám tranh đoạt với hắn.

Cứ như vậy, lão tiền bối này liền trở thành sư phụ của Đỗ Thu, chuyện trước đó làm trộm lại chợt phát hiện lương tài mỹ ngọc, cũng bởi vì sau một lần say rượu lỡ lời nói ra, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng trên giang hồ.

Bản thân Đỗ Thu bởi vì nguyên nhân của lão tiền bối, thân phận trong giang hồ cực cao, cho dù là chưởng môn phái Lữ Lương bây giờ nhìn thấy Đỗ Thu, cũng phải cung kính gọi một tiếng sư thúc.

Một thân võ công của hắn có được tuyệt học phái Lữ Lương, hơn nữa hắn vào lúc thiếu niên, tình cờ nuốt phải một con băng tằm ngàn năm, nội lực trở nên mang theo kình lực hàn băng, so với nội lực của chính phái Lữ Lương còn lợi hại hơn năm phần, nhưng lại xuất hiện tật xấu, phải thường xuyên uống rượu, mới có thể giảm bớt hàn khí băng tằm trong cơ thể, từ nay về sau hắn bèn thích thứ trong chén này.

Bản thân Đỗ Thu bẩm sinh hiền hòa, không thích vì lợi ích tính toán chi li, sau khi phụ thân hắn qua đời, Đỗ Thu không muốn trông coi gia tài, trong nhà hắn là tam đại đơn truyền, tất cả tài sản đều là hắn kế thừa, lúc này hắn bán sạch tất cả gia sản, sau đó trên giang hồ tung ra tin tức, hễ là bằng hữu giang hồ đến Đỗ gia tìm hắn, tuy rằng mặc kệ tiền bạc, nhưng lại có rượu ngon uống hoài không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.