Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 500: Chương 500: Trảm thủy kiếm (2)




Chào mừng khách quan!

Tô Bằng vừa đi đến cửa, đã thấy hai tiểu nhị đứng thẳng bên cửa, giống như là chuyên môn đón đưa tân khách lui tới, giống như là tiểu thư tiếp khách thời hiện đại. Lúc này thấy Tô Bằng đi tới, một người mang theo khuôn mặt tươi cười đi lên giúp Tô Bằng dắt ngựa, một tiểu nhị khác thì dẫn Tô Bằng tiến vào khách điếm.

Sau khi tiến vào khách điếm, Tô Bằng phát hiện khách điếm này so với khách điếm bình thường xa hoa hơn một chút. Tầng một của khách điếm không hề hỗn loạn giống như tửu lâu bình thường, bàn ghế chẳng những không cũ kỹ mà còn được sơn một lớp sơn đỏ, lau chùi đến không nhiễm một hạt bụi, khách nhân bên trong cũng dường như có chút thân phận, không phải là thương nhân thì cũng là giang hồ hào khách có chút địa vị giang hồ, không hề giống với đại đa số khuân xe hoặc là nhân sĩ tầng lớp thấp ở các khách điểm nhỏ bình thường.

Chẳng qua là tầng này xem ra người có chút nhiều,, tuy rằng mỗi cái bàn đều còn có chỗ trống, nhưng không còn cái bàn trống nào.

“Khách quan, ngươi là ăn cơm hay là ở trọ? Nếu như là ăn cơm thì hiện tại khách khá đông, có thể phiền ngươi chờ một chút, hoặc là phải cùng người khác ngồi một bàn. Nếu như là ở trọ thì sẽ có sư phụ làm thức ăn mang đến tận phòng cho ngươi.

Tiểu nhị thấy Tô Bằng quét nhìn khách điếm hơi khẽ nhíu mày, đoán được ý liền nói với Tô Bằng.

“Ở trọ trước đi, cho một gian phòng hảo hạng.

Tô Bằng nói với tiểu nhị, tiểu nhị cười gật đầu, dẫn Tô Bằng đi tới quầy hàng.

“Một gian phòng hảo hạng!

Tiểu nhị trong miệng xướng lên, trong quầy có một tiên sinh dường như làm nhiệm vụ thu chi gật đầu, nói:

“Phòng chữ Thiên (天) Giáp Lục còn có một phòng hảo hạng. Ở trọ cần phải giao trước mười lượng bạc trắng, phòng hảo hạng năm lượng một ngày.

Tô Bằng nghe xong, khẽ cau mày, nói:

“Mắc như vậy?

“Ha ha, khách quan có chỗ không biết, Nhất Phẩm Cư của chúng ta là khách điếm số một số hai trong thành Dương Đức này, trong phòng toàn bộ đều được bày trí xa hoa, năm lượng bạc trắng không tính là quá đắt, hơn nữa phòng chữ Thiên cũng rất lớn, tầm mắt tốt lắm. Nếu khách quan cảm thấy quá đắt còn có phòng chữ Địa (地) cùng với phòng chữ Nhân (人), phòng chữ Địa một ngày ba lượng bạc, phòng chữ Nhân một ngày một lượng bạc.

Tô Bằng tất nhiên không để ý đến mấy lượng bạc này, chẳng qua là cảm giác nơi này thu phí so với những chỗ khác cao hơn rất nhiều. Nghe tiên sinh thu chi giải thích như thế, Tô Bằng cũng bình thường trở lại. Tiện tay ném ra hai nguyên bảo nhỏ trị giá hai lượng hoàng kim, coi như là tiền thế chấp.

Đặt phòng xong, Tô Bằng vừa định lên lầu nghỉ ngơi, chợt nghe một giọng nói vang lên:

“Thật sự là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vị bằng hữu kia nếu không có bàn thì không ngại đến nơi đây, chúng ta uống một chén cùng nói chuyện thế nào?

Tô Bằng nghe những lời này, hình như là nói với mình, liền quay đầu lại, thấy cái bàn vị trí gần cửa sổ có một vị tiên sinh khoangr ba mươi tuổi mặc trường sam màu lam nhạt, nói chuyện với mình.

Nhìn người này, Tô Bằng không khỏi nở nụ cười, chính là nam nhân dùng quả hạch đào đánh vào ngựa của gia đinh bá đạo kia mà mình vừa mới gặp trên phố.

Tô Bằng thấy xung quanh người này cũng không có người khác, liền mỉm cười, chắp tay nói:

“Cung kính không bằng tuân mệnh.

Nói xong, Tô Bằng liền đi tới trước bàn.

“Tiểu nhị, ngoại trừ mấy món ta mới kêu ra, cho thêm mấy món thức ăn đặc sắc ở đây của các ngươi, ngoài ra cho thêm một vò Lão Tửu.

Người nọ mỉm cười gật đầu với Tô Bằng, sau đó căn dặn với tiểu nhị.

“Khách quan... Ngươi xác định là muốn một vò, chứ không phải là một bình chứ?

Tiểu nhị nghe xong, có chút chần chờ hỏi, rượu ủ trong hầm của bọn họ cũng đều là hai mươi cân một vò, người bình thường uống hết nửa cân đã không chịu nổi rồi, mà giờ đậy chỉ có hai người này, lại muốn cả một vò.

“Một vò.

Người giang hồ quần áo lam nhạt không có tức giận, chỉ là hờ hững lặp lại một lần.

Được rồi, nhị vị nếu uống không được, có thể giữ lại ở quầy hàng, điếm chúng ta sẽ bảo quản cho hai vị.

Tiểu nhị nói, nói xong đi xuống chuẩn bị thức ăn.

Tiểu nhị rời đi, người giang hồ trường sam lam nhạt liền hướng về phía Tô Bằng khẽ mỉm cười, nói:

“Chê cười rồi, ta không có yêu thích gì khác, chỉ có tham uống rượu. Còn chưa có giới thiệu, ta gọi là Đỗ Thu, bằng hữu ngươi xưng hô như thế nào?

Tô Bằng nghe xong tên của đối phương, trong lòng vừa động nhưng cũng không biểu lộ ra, chỉ là trả lời bình thường:

“Ta gọi là Tô Bằng, người quận Giang Ninh.

Tô Bằng sau khi đi ra khỏi Lâm Y, dọc theo đường đi đều là rừng núi hoang vắng, cũng chẳng cố ý thay đổi gương mặt, bây giờ diện mạo vốn có của hắn.

Tô Bằng sau khi tự báo danh tính, bỗng nhiên trên bàn rượu lúc này trầm mặc một hồi, sau đó Đỗ Thu mới hỏi Tô Bằng:

“Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng?

Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu?

Tô Bằng đồng thời hỏi Đỗ Thu.

Hai người cơ hồ là đồng thời nói, sau khi nói ra, hai người không khỏi đều đồng thời sững sờ, sau đó cười ha ha.

“Thật sự là trùng hợp, không ngờ chỉ là muốn dạy dỗ ác nô nhà giàu có một chút lại gặp phải Đỗ Thu của giang hồ tứ tuyệt kiếm.

Tô Bằng cười, nói với Đỗ Thu.

Đỗ Thu nghe xong, cũng mang theo nụ cười mỉm, lắc đầu nói:

“Quả nhiên giang hồ đồn đãi không thể tin, trên giang hồ đem Tô Bằng của quận Giang Ninh, miêu tả thành ma đầu võ công trác tuyệt nhưng lòng dạ độc ác, mỗi bữa ăn đều muốn ăn thịt người tim người, đến nơi nào cũng phải giết mấy chục đến mấy trăm người. Hôm nay mới biết được đây là lời đồn đãi, võ công trác tuyệt thì thật sự, nhưng mà có ai thấy một ma đầu nào sẽ bởi vì nhìn thấy một cái tiểu cô nương bị khi dễ mà ra tay dạy dỗ kẻ ác độc chứ, nếu là ngươi động thủ giết hai người kia thì mới phù hợp với hình tượng mà giang hồ đồn đãi cho ngươi.

“Trên giang hồ nghe sai đồn bậy thôi.

Tô Bằng nghe xong khoát khoát tay cười nói:

“Nếu dựa theo tin đồn trên giang hồ, ta phải là thân cao chín thước, ác quỷ tóc đỏ răng nanh, trên thực tế ta tuy rằng cũng không đến mức thư sinh mặt trắng nhưng cũng không dọa người như vậy chứ?

“Ha ha ha...

Đỗ Thu nghe xong, không khỏi cười ha ha, nói:

“Tô lão đệ tuấn tú lịch sự, ngược lại là những người đó đã xỉ nhục ngươi.

Tô Bằng cũng mỉm cười, sau đó nhìn thoáng qua Đỗ thu, nói:

“Ta nhớ Đỗ huynh cũng hẳn là hoạt động ở phụ cận Lương Châu, sao lại đến Thục Châu này, là có chuyện gì hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.