Ba người Tô Bằng, từ chỗ hang động tương đối cao so với mực nước biển, vòng một vòng cung, từ bên cạnh đi qua phương hướng của đám người kia.
Trong bóng đêm, đường đi trong rừng cũng không phải hết sức dễ đi, có điều khinh công ba người đều cao cường, dựa vào ánh trăng ánh sao lấm tấm trên bầu trời, ba người Tô Bằng nhanh chóng băng băng trên đường.
Nhất là Tô Bằng, sau khi có thêm được áo choàng thần, Tô Bằng cảm giác mình có thể cảm nhận được bất cứ sinh vật nào có hơi thở trong phạm vi ba mươi trượng, hắn cảm thấy trong khu rừng này, cũng không phải không có một con mãnh thú nào, chỉ là sau khi cảm ứng được khí tức của áo choàng này, dường như đều có chút hoảng hốt tránh xa ba người bọn họ.
Cho nên ba người trên đường đi không hề có bất kỳ thứ nào cản đường, nhanh chóng đi đến được vị trí mong muốn.
Lúc này ba người đã ở trong rừng, nương theo ánh sao, Tô Bằng nhìn về phía trước, là một khe rãnh tự nhiên.
Địa hình ở trước người mấy người Tô Bằng này, là một khe rãnh, đường đi trong rừng ở nơi này bị phân thành hai tầng đứt gãy, địa hình bởi do đứt gãy cho nên một bên thì cao hơn bảy tám mét, một bên khác lại thấp hơn rất nhiều, muốn tiếp tục đi về phía trước, hoặc là vòng qua khe rãnh này, hoặc là thi triển khinh công vượt qua nó.
Trong rừng lúc này, truyền đến ánh lửa yếu ớt lấm chấm, hai nhóm người kia, cách không xa khe rãnh này, đại khái khoảng chừng vài trăm mét, gần như có thể ở trong rừng nhìn thấy cây đuốc của bọn họ.
Tô Bằng thoáng nhìn địa thế, thấp giọng nói với Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy ở sau lưng nói:
“Hai vị, chúng ta ở nơi này đợi được rồi, hoàn cảnh nơi này đặc biệt, lại có rất nhiều nơi có thể ẩn thân, hơn nữa nếu như những người Chân Thần giáo phía trước kia phát hiện người bám theo sau bọn họ, lựa chọn nơi này làm địa điểm phục kích, quả thực là một lựa chọn tốt.”
Thái Tuấn Hoa gật đầu, lúc Tô Bằng nói, chỉ dùng nội lực biến thanh âm thành một đường tuyến, cũng không phát ra tiếng động rất lớn ở trong rừng.
Vì vậy ba người bèn ở khu vực lân cận khe rãnh, tìm một bụi cây, ẩn thân trong đó.
Bởi vì có áo choàng của Tô Bằng, côn trùng rắn độc và mãnh thú cũng sẽ không tới gần, trong bụi cây, cũng là một nơi ẩn thân bí mật rất tốt.
Ba người ẩn núp bên trong, cũng không lâu lắm, liền nhìn thấy ánh đuốc trong rừng.
Những người dường như là người của Chân Thần giáo kia, đội hình là ba người ở phía trước mở đường, sau đó phía sau có một đám người tạo thành một đoàn, từ trong rừng rậm đi tới.
Tô Bằng ẩn thân ở trong bụi cỏ, quan sát thấy những người Chân Thần giáo kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đếm.
“Một, hai, ba...”
Tô Bằng đếm thử, xuất hiện trong tầm mắt của mình, chỉ có mười người, tổng cộng có bảy ngọn đuốc.
Ba người mở đường phía trước, có một người không cầm đuốc, có lẽ là bởi vì để ứng phó tình huống bất thình lình, mặt khác đội ngũ phía sau, có một nam nhân trên đầu đội kim cô, cũng không cầm đuốc.
Tô Bằng đoán chừng nam nhân trên đầu đội kim cô kia, từ vị trí của người này ở trong đội ngũ xem ra, hắn đứng ở chính giữa đội ngũ, có lẽ là nhân vật dẫn đầu trong chuyến đi lần này.
Nhìn một chút, Tô Bằng phát hiện, thân thể người này cao gầy, trên mặt lại là sắc vàng kỳ lạ, trên mặt giống như là đắp một tầng phấn vàng, trên lưng người này, mang theo một loại binh khí dài giống như cái xẻng lưỡi liềm. Nhưng Tô Bằng tập trung thị lực, cẩn thận quan sát, lại phát hiện binh khí dài giống như cái xẻng lưỡi liềm này cũng không bình thường, bên trên dường như còn có văn tự đặc thù gì đó.
Tô Bằng nấp trong lùm cây khẽ nhíu mày, văn tự đặc thù này, dường như hắn có chút ấn tượng, giống như ban đầu chiến đấu kịch liệt với trang chủ Cổ Kiếm bên trong Cổ Kiếm sơn trang. Văn tự khắc trên người Cổ Kiếm cũng giống như vậy.
Chỉ là không đợi đến Tô Bằng nghĩ lại, mười người đã chạy tới gần bên khe rãnh.
“Thần Sử đại nhân, địa hình phía trước, dường như rất có lợi đối với chúng ta.”
Đi đến khe rãnh này, một nam nhân trong đám mười người này, đi đến trước mặt nam nhân đầu đội kim cô, nói.
Nam nhân mặt vàng đội kim cô thoáng xem xét địa hình, gật đầu nói:
“Không sai, muốn từ nơi này tiếp tục đi về phía trước, hoặc là đi vòng qua, hoặc là phải thi triển khinh công miễn cưỡng vượt qua nơi này, nếu như là hắn, nếu như từ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nhánh kỳ binh, tất nhiên sẽ làm cho đối phương hoảng sợ.”
“Thần Sử đại nhân, trong chúng ta đã có hai người có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm và khinh công rất tốt, ẩn nấp ở phía sau, chính là đợi đội ngũ đi theo chúng ta đuổi đến đây, từ trong bóng tối tiến hành một đòn trí mạng đối với bọn chúng, không bằng chúng ta ở đây...”
Người bên cạnh Thần Sử kim cô, đề nghị lần nữa.
“Như thế rất tốt, chúng ta ở chỗ này phục kích bọn họ, xem thử người vẫn luôn đuổi theo chúng ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Thần Sử kim cô cười lạnh nói.
Thần Sử có lệnh, những người khác tất nhiên đều không dám không nhận mệnh.
Lập tức có người, lấy ra cương đao tùy thân, buộc vào trong dây thừng, muốn dốc nội lực ném qua trên vách đá tương đối cao của khe rãnh.
Cương đao có thêm nội lực đâm vào trong vách đá, người kia kéo dây thừng, thi triển khinh công nhảy đến trên cương đao cắm vào một nửa trên vách đá, sau đó mượn lực một chút, lần nữa nhảy lên mặt đất tương đối cao.
Sau đó hắn dùng dây thừng kéo cương đao ra ngoài, lại quẳng dây thừng xuống bên dưới, kéo đám người Chân Thần giáo phía dưới lên trên.
Cuối cùng người được kéo lên trên khe rãnh, có năm người, Thần Sử kim cô cũng nhảy lên.
Có điều lúc này hắn lại phất tay, để cho thuộc hạ dừng tiếp tục kéo người lên lại, sau đó nói với bên dưới:
“Các ngươi ở bên dưới dập tắt đuốc đi, tìm địa điểm ẩn thân, đến lúc đó chúng ta cao thấp giao công, tất nhiên khiến đối phương đại loạn.”
Người bên dưới tất nhiên không dám có dị nghị gì, bèn tìm kiếm chỗ ẩn thân ở xung quanh.
Ba người Tô Bằng ở trong bụi cây, nhìn thấy năm người Chân Thần giáo còn lại, chia ra ẩn nấp hoặc mai phục ở đằng sau đại thụ hoặc là nham thạch gần đó, chờ đợi phục kích người phía sau vẫn luôn đuổi theo bọn họ.
Một trong số người Chân Thần giáo đó, thậm chí đi tới trước mặt bụi cây ba người Tô Bằng ẩn thân, có điều hắn chần chừ do dự chốc lát trước bụi cây, người này có không ít kinh nghiệm rừng rậm, biết trong bụi cây này, rất dễ có côn trùng rắn độc nhất, hắn sợ trong đêm tối cảm giác không đủ nhanh nhẹn, bị những con vật này cắn trúng, động vật thực vật trong rừng rậm này đều có chút kỳ lạ, nếu như là chủng loại kỳ độc, bản thân bị độc chết cũng là điều khó tránh.
Do dự một chút, người này vẫn là lắc đầu, thay đổi một chỗ ẩn nấp khác, quyết định ẩn thân ở phía sau đại thụ bên cạnh ba người Tô Bằng.
Người này lại không biết, do dự nhất thời, khiến hắn nhặt được một cái mạng.
Ở trong bụi cây, ba người Tô Bằng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu người này quả thật tiến vào bụi cây, bọn người Tô Bằng trước tiên sẽ giết chết hắn, trước khi hắn phát ra tiếng kêu liền kéo hắn vào trong bụi cây.
Chỉ là do dự của người kia, khiến hắn tránh được một kiếp...
Lúc này, người Chân Thần giáo, đã chuẩn bị xong, nhóm người này đều mai phục ở trên dưới trái phải khe rãnh này, chỉ chờ đối phương đến chỗ này.
Về phần ba người Tô Bằng, cũng ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị nghênh đón người đến từ phía sau.
Quả nhiên, không bao lâu, phía sau cũng sáng lên ánh sáng ngọn đuốc.
Tô Bằng gạt bụi cây che chắn, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy có khoảng chừng mười một mười hai người, đuổi đến từ phía sau Chân Thần giáo.
Đầu tiên vài nam nhân mặc trang phục màu xanh đi qua nơi đây, sau đó, Tô Bằng đột nhiên ở trong rừng rậm nguyên thủy, nhìn thấy một đôi chân trần hơi có vẻ không hợp tình hình...
Ánh mắt Tô Bằng nhìn lên, nhìn thấy người bạch y chân trần kia, không khỏi hơi sửng sốt một chút, thầm nhủ:
“Không ngờ là nàng ta?”