Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 449: Chương 449: Mai phục đắc thủ (1)




Ba người Tô Bằng nhìn thấy, coi như là người quen, chính là Thánh nữ ma giáo Lãnh Sương Nguyệt từng gặp mặt một lần ở thôn vắng trong chuyện ma quái lần trước.

Nàng ta không biết là bởi vì thi triển công pháp đặc thù gì, hay là bản thân thích vậy, có một điểm rất bắt mắt, chính là ra ngoài chưa bao giờ mang giày, luôn đi một đôi chân trần.

Nhất là nàng không biết sử dụng biện pháp gì, mặc dù đi chân trần trong rừng nguyên thủy này, cũng không nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của nàng vấy bẩn bất kỳ vết bẩn nào, giống như một đôi chân tuyệt đẹp như ngọc.

Thái Tuấn Hoa cảm giác được thân thể Tô Bằng run một cái, có chút kỳ quái nhìn Lãnh Sương Nguyệt, sau đó dùng nội lực trói buộc âm tuyến, truyền lại một câu vào trong tai Tô Bằng:

“Ngươi quen biết sao?”

Vị trí Tô Bằng không tiện quay đầu lại nói chuyện với Thái Tuấn Hoa, chỉ là khẽ gật đầu, mình và Lãnh Sương Nguyệt coi như là có duyên gặp mặt một lần, có điều hai người không có nhiệt tình niềm nở gì với nhau, ngược lại là một người hãm hại đối phương một lần, bản thân còn đoạt loan đao còn có một tấm bản đồ của Lãnh Sương Nguyệt, nghĩ chắc hẳn đối phương hiện tại trong lòng vẫn còn đang 'nhớ thương' mình.

Phía sau mười mấy người cầm đuốc kia, dần dần đi tới đây, Tô Bằng cũng dần dần phân biệt ra được những người này là những ai.

Chỉ thấy trong đội ngũ, lại thêm Lãnh Sương Nguyệt, tổng cộng có ba nữ nhân, trong đó ngoại trừ Lãnh Sương Nguyệt một thân sa y màu trắng, hai nữ nhân khác, một người khoác áo ngoài lụa mỏng màu tím, một người khoác áo ngoài màu hồng phấn, từ trên tuổi tác nhìn thấy, nữ nhân mặc áo ngoài màu tím kia chắc hẳn đã hơn ba mươi, nhưng dung mạo vẫn như cũ thoạt nhìn vô cùng tinh sảo đẹp đẽ, còn nữ nhân khoác sa y màu hồng phấn còn lại kia, có lẽ chỉ lớn hơn Lãnh Sương Nguyệt vài tuổi, cũng không nhiều lắm.

Người vây quanh bọn họ, là bảy tám nam tử ăn mặc trang phục màu xanh cùng màu đen, những nam tử này gương mặt thoạt nhìn, đều không giống như là người bình thường, ít nhiều có một chút cảm giác tà mị.

Nhìn khí chất khuôn mặt những người này, Tô Bằng lập tức nhớ tới một người, chính là nam nhân bán cho mình Huyễn Giới thạch mà mình từng gặp ở trong buổi đấu giá mình ở thành Lâm Y lần trước, khí chất trên người nam nhân kia cùng với nhóm người này nhóm người này vô cùng giống nhau.

Lãnh Sương Nguyệt cũng ở trong đám người này, đây cũng nói rõ thân phận của đám người này... Tám chín phần mười, là người trong ma giáo.

“Ma giáo, nghe bản thân bọn họ tự xưng mình, là thánh giáo hoặc là thần giáo... Còn những người Chân Thần giáo kia, chỉ nhiều hơn bọn họ một chữ Chân mà thôi, chẳng lẽ hai nhóm người này, còn có mối liên hệ gì với nhau hay sao?”

Tô Bằng trong lòng thầm suy nghĩ.

Lúc Tô Bằng quan sát suy nghĩ, Lãnh Sương Nguyệt dẫn đầu đoàn người, cũng đi đến lân cận khe rãnh.

“Thánh nữ đại nhân phía trước có một khe rãnh nhô lên rất cao, chúng ta lúc này người ở bên dưới, cho dù nhảy lên đại thụ, cũng không nhìn thấy ánh đuốc của đám người phía trước kia.”

Ở trước mặt Lãnh Sương Nguyệt, một nam nhân trẻ tuổi tay không cầm đuốc, tuổi tác thoạt nhìn rất trẻ, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn địa vị hơi cao một chút, ở bên trong đội ngũ đứng lại phía sau Lãnh Sương Nguyệt, nói.

“Sa Thiên Âu, ngươi cảm thấy chúng ta nhìn không ra điểm này sao?”

Người này vừa mở lời nói chuyện, nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt đứng bên cạnh Lãnh Sương Nguyệt kia liền có chút không khách sao quát lên với người này.

“Ha ha.”

Nam tử sắc mặt tái nhợt tên là Sa Thiên Âu kia rõ ràng lòng dạ thâm sâu, không ngờ không hề tức giận, chỉ mỉm cười, nói với nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt kia:

“Vân sư muội ngươi dường như rất có thành kiến đối với tại hạ, ta chỉ là muốn nói, hoàn cảnh nơi này khá là nhỏ bé vẫn là mong Thánh nữ cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao người chúng ta đuổi theo, vô cùng xảo quyệt, điểm này ta và Phong huynh Đinh huynh đều đã lĩnh giáo qua rồi.”

Người này, chính là người áo xanh Sa Thiên Âu từng xuất hiện ở nơi ba người Tô Bằng đã từng chiến đấu kia, lúc này ở trong đám người kia, nam tử trung niên họ Đinh, còn có nam tử cao khều giống như cây sào, có lẽ là họ Phong, rõ ràng đều xuất hiện trong đội ngũ này.

Nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt kia sau khi nghe xong, lông mày lập tức hơi nhíu lại, nàng vô cùng phản cảm với đệ tử thần giáo tên là Sa Thiên Âu này, mặc dù người của thần giáo mỗi người đều có chút lòng riêng và toan tính riêng, nhưng nữ tử áo hồng cảm giác bản thân vẫn có thể nắm bắt được, nhưng nam tử tên Sa Thiên Âu này, rốt cuộc hắn muốn làm gì, nữ tử áo hồng căn bản suy đoán không được, chỉ là biết người này tuyệt đối không phải một lòng vì thần giáo biểu hiện nhiệt tình như vậy.

“Vân nhi, hoàn cảnh nơi này không thể so với địa phương khác, người chúng ta truy đuổi, lại có chút xảo quyệt khác thường giống như những gì Tiểu Sa nói, cẩn thận một chút, vẫn hơn.”

Lúc này, nữ tử mặc trang phục màu tím, đứng bên cạnh thân Lãnh Sương Nguyệt, đột nhiên mở miệng nói chuyện, dặn dò nữ tử mặc lụa mỏng hồng phấn họ Vân kia.

Nữ tử họ Vân bĩu môi, muốn nói cái gì, chỉ là địa vị của nàng so với nữ nhân áo tím kia thấp hơn một bậc, võ công cũng không bì kịp, cho nên chỉ đành nghe lời.

Lãnh Sương Nguyệt thì lại mặt không biểu tình, chỉ là nghe người bên cạnh mình nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói:

“Sa sư đệ kinh nghiệm rừng rậm phong phú, xin mời Sa sư đệ dẫn theo mấy người, đi đến xem xét thử xem phụ cận khe rãnh này có mai phục hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.