Phong huynh vẩy vẩy vết máu vấy lên trên đoản đao, vết máu vẩy bay thành một chuỗi, để lại đoản đao sáng ngời sạch sẽ, sau đó hắn thu đao vào trong vỏ đao da hươu.
Sa Thiên Âu mỉm cười gật đầu, cúi người, nhìn thoáng qua xương sống phần cổ bị chặt đứt, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa kết liễu Vân Nhu, nói:
“Vân Nhu sư muội, ta đã sớm nhắc nhở sau lưng ngươi có người, là bản thân ngươi không chịu tin... Ngươi bây giờ có lẽ rất đau đớn phải không? Xương sống của ngươi bị gãy, hạ thể cũng có thể không khống chế được, ha ha ha, ta thật sự không nỡ nhìn tiếp, Vân Nhu sư muội bình thường bộ dáng băng thanh ngọc khiết không ngờ có một ngày không khống chế được đại tiện tiểu tiện của mình, bỏ đi, sư huynh ta lòng từ bi, tiễn ngươi lên đường vậy.”
Nói xong, Sa Thiên Âu không thèm nhìn ánh mắt pha lẫn sợ hãi cùng phẫn hận oán độc của Vân Nhu, một chưởng vỗ vào trên đầu của nàng, ánh mắt Vân Nhu lập tức mất đi hào quang, hoàn toàn cắt đứt sinh mạng.
Ba người Tô Bằng ở trong bụi cây nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi đều nhíu mày, Sa Thiên Âu này thủ đoạn tầm thường cũng thôi đi, nhưng mà trước khi người ta chết, cũng không chịu buông tha, còn muốn sỉ nhục đùa bỡn một phen mới xuống tay, khiến một đồng môn sư muội chết trong cảm giác khuất nhục, có thể nhìn thấy tâm lý người này âm tàn độc địa cỡ nào.
Sa Thiên Âu một chưởng đánh chết Vân Nhu, mới đứng dậy, nói với Phong huynh:
“Phong huynh, đa tạ ngươi giúp ta một tay.”
“Hừ, nếu không phải ngươi thông báo loan đao kia ở trong tay ngươi, hơn nữa bằng lòng hứa cùng chung hưởng chia sẻ bí mật của loan đao, ta cũng sẽ không mạo hiểm giúp ngươi.”
Nam tử như cây trúc kia nói, sau đó hắn xem xét trong rừng rậm, nói:
“Thánh nữ cùng Anh Cô có lẽ cũng không có gặp nạn, vẫn còn ở trong rừng này, ngươi cũng đừng có nán lại đây thêm, mau chóng tìm cách rời khỏi bí cảnh này đi, có điều sau khi ra ngoài, đừng quên giao hẹn giữa ta và ngươi.”
Sa Thiên Âu nghe vậy gật đầu, nói:
“Phong huynh yên tâm.”
“Yên tâm ngươi mới lạ.”
Nam tử họ Phong cao như trúc kia hừ lạnh một tiếng, có điều cũng không nói gì thêm nữa, thi triển thân pháp chạy vào trong rừng.
Sa Thiên Âu vẫn luôn giữ nụ cười, mãi đến khi nam tử như trúc chui vào trong rừng rậm tối đen, sắc mặt hắn mới dần dần trở nên lạnh băng, hừ lạnh một tiếng, nói:
“Hừ, ngươi cho là mình thanh cao cỡ nào, còn không phải giống như ta là vì thứ giấu trong di tích này đó sao.”
Nói xong, hắn đứng lên lạnh lùng nhìn phương hướng nam tử cao như trúc bỏ đi, sau đó tự mình chọn một phương hướng, thi triển thân pháp, rất nhanh rời khỏi.
Khi thân ảnh Sa Thiên Âu biến mất trong rừng, ba người Tô Bằng, mới từ nơi ẩn nấp bước ra.
“Tề huynh, vừa rồi ta hỏi ngươi, có phải muốn ra tay giết người này hay không, tại sao Tề huynh không đồng ý?”
Thái Tuấn Hoa nhìn phương hướng Sa Thiên Âu rời đi, hỏi Tô Bằng, Thái Tuấn Hoa tính cách bản thân khá là chính trực, cho nên nhìn thấy hành vi của Sa Thiên Âu này có chút cảm thấy không thoải mái, vừa rồi thi triển công pháp truyền âm nhập mật, hỏi dò Tô Bằng có giết chết người này hay không, nhưng bị Tô Bằng cự tuyệt.
“Thái huynh, ta tự có suy nghĩ của mình, trong ma môn không phải là một nắm cát vụn, đối với chúng ta càng có lợi hơn sao, cho nên, cứ để bọn chúng đấu tranh nội bộ với nhau, vừa vặn tiêu hao tinh lực bọn chúng, ta muốn ở bên cạnh Lãnh Sương Nguyệt có một tên bụng dạ khó lường như vậy, cũng đủ để nàng ta lãnh đủ rồi.”
Tô Bằng lắc đầu, nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa suy nghĩ một lát, cảm giác có lý, liền gật đầu, chỉ là nói:
“Tuy rằng nói vậy, nhưng ta vẫn là nhìn người này cảm thấy thật chướng mắt.”
“Trước mắt cứ để hắn đắc ý thế đi, ta xem tính cách người này, không phải là người cứ mãi ở dưới người khác, về sau nếu như có cơ hội trèo lên trên, người này nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào, chỉ cần lăn lộn trong giang hồ, sớm muộn vẫn có thể gặp được người này, lúc đó chúng ta giết hắn cũng không muộn.”
Thái Tuấn Hoa nghe thế, nhẹ gật đầu, lại thâm sâu nhìn phương hướng Sa Thiên Âu bỏ đi, mới từ bỏ suy nghĩ muốn đuổi theo giết người này.
Ba người cũng không chần chừ ở lại nơi này lâu thêm, Thái Tuấn Hoa mang theo Tô Bằng cùng Lương Úy, chạy về nơi có thể ra khỏi bí cảnh này.
Ba người Tô Bằng ở trong rừng qua lại khoảng chừng ba mươi phút, đột nhiên phía trước rộng mở thoáng đãng.
Tô Bằng nhìn lại, chỉ thấy ba người đã đi ra cánh rừng, ở phía trước, là một vùng rừng núi, một dòng suối nhỏ chảy róc rách, phía tây là một cánh rừng, ban đêm có thể nhìn thấy lá rụng lác đác trong rừng, dòng suối nhỏ róc rách thỉnh thoảng có con cá mập mạp nhảy lên khỏi mặt nước, cảnh tượng hết sức sinh động.
“Tề huynh, men theo dòng suối nhỏ này, ngay sau đó dòng suối nhỏ sẽ chuyển tiếp đột ngột, đổ vào trong một sơn động, chúng ta chế tạo bè gỗ trước tiên đã, đợi tạo xong bè gỗ, thì cứ theo khe suối này mà đi thẳng về phía trước, đến trong sơn động kia, lại đi thêm một khoảng cách nữa, lại là một mạch nước ngầm, theo dòng nước này, có thể trở về nơi chúng ta đến.”
Thái Tuấn Hoa nhìn dòng suối, nói với Tô Bằng.
“Như thế tốt lắm, chúng ta bây giờ động thủ đi.”
Tô Bằng gật đầu, nói với hai người Thái Lương.
Trong rừng cây bên cạnh dóng suối, rất ít cổ thụ ngàn năm, sinh trưởng cũng đặc biệt tươi tốt, nhưng đều không mấy cao to, binh khí trong tay ba người Tô Bằng đều là bảo kiếm, sử dụng thêm chút nội lực, thì đã có thể một kiếm chặt ngã một gốc cây nhỏ, nhanh chóng có đủ gỗ để kết thành bè gỗ.
Trên người ba người, đều có dây thừng không thấm nước, chế tạo bè gỗ, cũng không khó khăn, ba người đều là tay chân lanh lẹ, không đến ba mươi phút, đã chế tạo xong một bè gỗ mới tinh.
Ngay khi ba người chuẩn bị nâng bè gỗ, xuôi theo dòng suối này, đột nhiên lúc đó, ba người đồng thời nhíu mày, xoay người quay đầu lại.
Chợt thấy, trong rừng rậm sau lưng ba người, bóng dáng áo tím, dường như đang đánh nhau cùng người nào đó, đang xông về hướng này...