Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 460: Chương 460: Thăng cấp Bán Thức Kiếm Pháp! (1)




Thân ảnh màu tím trong rừng không ngừng chuyển đồng về hướng của ba người Tô Bằng, nương theo ánh trăng, ba người Tô Bằng nhanh chóng nhận ra, bóng dáng màu tím kia, chính là người đàn bà xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi đi cùng với Lãnh Sương Nguyệt, tên là Anh Cô kia.

Lúc này truy đuổi nàng, chính là vài thành viên trong Chân Thần giáo, chỉ là Thần Sử đầu đội kim cô và nam nhân trọc đầu kia cũng không có trong đó, cho nên nữ tử áo tím này vẫn có thể chống đỡ được.

Bốn năm người Chân Thần giáo truy đuổi theo nàng, cũng không nóng vội lập tức làm gì nàng, chỉ là một mực bám dính lấy nữ nhân áo tím này, không cho nàng chạy thoát khỏi vòng vây mấy người này, nhưng dường như cũng không vội muốn giết chết nàng.

Tô Bằng nhìn thấy những người này như thế, trong lòng lập tức hiểu rõ, trên người nữ tử áo tím này có thể là có thương tích, thành viên Chân Thần giáo truy đuổi nàng có lẽ đang đợi thương thế nàng phát tác, hoặc là chính là chờ đợi hai Thần Sử thực lực rõ ràng càng mạnh mẽ hơn đến kết liễu nữ tử này.

Nữ nhân áo tím kia cũng biết tâm tư đối phương, không biết làm sao lại không thoát khỏi được kẻ địch, đang đau khổ đối địch, đột nhiên dư quang khóe mắt liếc tới ba người Tô Bằng đang hì hục chế tạo bè gỗ bên cạnh dòng suối nhỏ cách đó không xa, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh nhìn nghi hoặc, có điều một khắc sau, lại trở thành ánh mắt quyết đoán.

Chỉ thấy hai tay nàng nắm chặt hai thanh khoái đao, đột nhiên giống như là liều mạng liên tục ra chiêu, bức lui mấy người đang bao vây tấn công nàng, sau đó thân hình đột nhiên gia tốc, vọt tới bên chỗ ba người Tô Bằng.

Tô Bằng trông thấy, không khỏi thầm kêu một tiếng, phụ nhân áo tím này đúng là quỷ quyệt, không ngờ muốn lợi dụng ba người bên mình để giải vây, nhưng bè gỗ đã ở đây, cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, đành phải rút kiếm đề phòng.

Vài thuộc hạ Chân Thần giáo truy đuổi theo nữ nhân áo tím, lúc này cũng nhìn thấy ba người Tô Bằng, dưới chân không khỏi có chút chần chờ, có điều cuối cùng vẫn là truy đuổi đến cùng.

Nữ nhân áo tím kia, thi triển thân pháp, chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ, đứng chéo một khoảng cách ở phía sau ba người Tô Bằng, thì bắt đầu dừng lại. Nàng dùng mu bàn tay cánh tay cầm đao của mình ấn vào phần bụng, dường như đang điều tức thương thế của mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào những người Chân Thần giáo kia.

Những người truy kích của Chân Thần giáo này, đứng ở đối diện ba người Tô Bằng, từ góc độ của bọn hắn xem ra, ba người Tô Bằng, giống như là cùng một phe với nữ nhân áo tím kia.

Thế cục thoáng cái trở nên giằng co.

Tô Bằng thoáng nhìn thấy thế cục giằng co hiện nay, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng nữ nhân áo tím này thật xảo quyệt, vị trí nàng đứng rất khéo léo, nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm giác mình là đồng đảng của nàng.

Khẽ thở dài một tiếng, Tô Bằng ngẩng đầu, nói với những tên Chân Thần giáo kia:

“Các vị không phải là muốn làm việc sao? Vậy thì xin cứ tự nhiên đi, ba người chúng ta sẽ không xuất thủ phá hỏng việc của các vị.”

Người Chân Thần giáo nghe thấy lời này, đưa mắt nhìn lẫn nhau, một người dẫn đầu trong đó nói:

“Bằng hữu, cho dù ngươi có quan hệ với nữ nhân này hay không, ngươi cho rằng lúc này ở đây, ngươi xuất hiện ở nơi này, chúng ta sẽ tin tưởng các ngươi sao?”

“Ha ha, người ta không nhận nhân tình của ngươi đâu.”

Nữ nhân áo tím kia, tức thời cười một tiếng, nói với Tô Bằng, ánh mắt lưu chuyển, giống như Tô Bằng là hảo hữu lâu năm của nàng.

Thái Tuấn Hoa nghe thế, cũng lắc đầu, lúc này nơi đây, lập trường của bản thân mình đã không còn quan trọng nữa. Đối với người Chân Thần giáo mà nói, có lẽ giết hết tất cả mọi người nơi đây trừ bọn họ ra, mới là nguyên tắc hành động của bọn họ.

“Nếu như vậy... vậy thì không còn cách nào khác. Vị phu nhân bên kia, không bằng cùng chúng ta ra tay, giải quyết đám người này, sao hả? Dường như người mạnh nhất trong bọn họ còn chưa đến nơi này, chúng ta có phần thắng rất lớn.”

Tô Bằng nghe mấy người Chân Thần giáo nói chuyện, than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn phụ nhân áo tím kia.

“Tùy ngươi thôi.”

Phụ nhân áo tím nghe thế, đảo mắt nhìn Tô Bằng, nàng cũng phỏng đoán tâm tư của đám người thần bí không rõ lai lịch này, trong bí cảnh, lúc này với những người thực lực mạnh nhất của Chân Thần giáo kia, và những người có lai lịch thần bí này, dường như không phải cùng một bọn với đám người Chân Thần giáo đó, người mạnh nhất Chân Thần giáo lúc này không có mặt ở đây, vừa vặn có thể áp chế một chút, chỉ là bản thân chắc chắn cũng phải ra tay, bằng không những người lai lịch thần bí này không cần phải để bản thân tọa sơn quan hổ đấu.

Trong lòng Tô Bằng mặc dù cũng tồn tại ý nghĩ này, nhưng không phải quá mãnh liệt, chuyện bây giờ hắn muốn làm nhất chính là cùng Thái Tuấn Hoa và Lương Úy ngồi trên bè gỗ rời khỏi nơi này, để cho người của ma giáo cùng Chân Thần giáo ở nơi này chó cắn chó, đáng tiếc không như mong muốn, phụ nhân áo tím kia vì muốn trốn khỏi đuổi giết, không ngờ chạy trốn tới nơi này, nếu như không giết chết mấy người này, bản thân ba người cũng không có cách nào bình yên rời khỏi đây.

Về phần Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, đã sớm rút ra binh khí, nhìn những người Chân Thần giáo này, giống như cảm giác hai vợ chồng đối với ma giáo, nhưng sau khi nghe Tô Bằng miêu tả cách làm gần như nhổ cỏ tận gốc không chừa lại một ai của đám người Chân Thần giáo kia, có chút phản cảm với Chân Thần giáo, lúc này không ngại tiễn đám người Chân Thần giáo này đến Tây Thiên một đoạn.

“Ba vị nếu bằng lòng ra tay, nô gia không thể không bồi theo, vậy để cho nô gia ra tay trước đi!”

Phụ nhân áo tím trong mấy hơi thở, dường như đã khôi phục nội thương rất nhiều, chỉ thấy hai tay nàng nắm lấy hai thanh đoản đao không dài, nhoáng người xông vào trong đám người Chân Thần giáo kia, tấn công chớp nhoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.