Sau khi uống hết một ngụm rượu này, Tô Bằng cảm giác nội lực của mình, còn cả linh lực trong cơ thể, đều giống như triều tịch tuôn ra, toàn thân liền giống như hải triều, sinh ra một hồi từng trận cuộn sóng.
Nội lực cùng linh lực cuộn sóng, cọ rửa kinh mạch linh mạch toàn thân Tô Bằng, toàn thân của hắn trải qua rèn luyện như vậy, không ngờ ở mặt nội lực cùng linh lực, đều tăng lên một tầng.
Bên tai Tô Bằng liên tục vang lên thanh âm 'Đinh, đinh', Tô Bằng bị 'Đinh' có chút choáng váng, cộng thêm rượu này mà có hơi mạnh, không ngờ khiến Tô Bằng trong lúc nhất thời có chút mắt hoa.
Hắn lòng mang đại sướng, mở miệng lại uống một hớp lớn, sau đó miệng nói:
Rượu ngon!
Đương nhiên là rượu ngon.
Tôn Ngộ nhìn hình dạng của hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
Đây là ta dùng thời gian trăm năm, dùng nhật nguyệt tinh hoa cùng các loại sản vật trân quý trong núi sâu chế riêng mà thành, lại mang theo trên thân thể ba trăm năm, mới có rượu ủ bốn trăm năm, rượu thế gian tầm thường, đặt trăm năm đều là vật báu vô giá, rượu của ta trước sau tốn thời gian bốn trăm năm, lại do thiên tài địa bảo tinh hoa nhật nguyệt gây thành, không phải rượu ngon mới là lạ.
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn vốn đang định uống một ngụm, nhưng cảm giác độ rượu quá lớn, sau khi mình uống hai hớp cũng có chút say, liền lắc đầu, đậy nắp lại, ném cho Tôn Ngộ.
Tôn Ngộ tiếp nhận hồ lô rượu, cũng nhổ nút lọ uống một ngụm, mặc dù trên mặt lộ ra biểu lộ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không tiếp tục mê rượu, lại để hồ lô rượu kia vào bên hông, sau đó thu vào.
Tô Bằng lúc này, mới nhìn thử nhắc nhở thị giác bản thân, xem vừa rồi đến tột cùng là cái gì tăng lên.
Nhìn thử, Tô Bằng phát hiện, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của mình, không ngờ nhảy liền hai cấp, trực tiếp thăng cấp đến cấp mười đầy cấp.
Hơn nữa, nhắc nhở thị giác hiển thị, giá trị nguyên khí của bản thân lại tăng tám mươi điểm, đã thăng cấp đến một trăm sáu mươi điểm.
Giá trị nguyên khí của ngươi là một trăm sáu mươi điểm, vào cảnh giới huyền diệu (cảnh giới nhập vi), sau khi võ công tu hành đến trình độ nhất định, có thể ở cảnh giới huyền diệu điều khiển thân thể của mình cùng công kích, đạt đến một cấp võ đạo hoàn toàn mới.
Cấp đặc hiệu: Uy lực võ công gia tăng 10%. Năng lực phòng ngự gia tăng 10%, khi tập trung ý niệm sẽ vào trạng thái tỉ mỉ, cung cấp thêm công lực cùng lực phòng ngự thân pháp.
Đây là nhắc nhở của nguyên khí cảnh giới.
Mà một phương diện khác, tâm pháp Dung Nham Kính Hồcủa Tô Bằng sau khi tăng đến cấp mười, xuất hiện một chiêu Tất sát.
Áo Nghĩa sau cấp mười của Dung Nham Kính Hồ: Dung nham tâm hỏa ngục, lúc thi triển Áo Nghĩa, ở chung quanh thân thể người sử dụng xuất hiện lồng giam nhiệt độ cao. Nhiệt độ cao nhất có thể đạt tới hai trăm độ, ở trong phạm vi ảnh hưởng của dung nham tâm hỏa ngục, kẻ địch không ngừng bị sát thương nóng rực, đồng thời nội lực, thân pháp bị áp chế, mà người sử dụng thì sẽ vì nhiệt độ đề cao nội lực càng thêm phát triển, gia tăng 30% tổng giá trị nội lực. Gia tăng hiệu quả khôi phục nội lực 30%, tăng cường hiệu quả quán chú nội lực 30%.
Tô Bằng nhìn thử, trong lòng cảm giác thoải mái, mấy ngày nay sau khi mình luyện hóa nội đan cũng không sốt ruột trực tiếp thăng cấp nội lực, mà là tính toán đợi sau khi kinh nghiệm thực chiến luyện hóa toàn bộ lại cùng kế hoạch, nhưng không ngờ bản thân hôm nay sau khi uống rượu ngon của đối phương, không ngờ trực tiếp tăng lên hai cấp, khiến Tô Bằng tiết kiệm mấy vạn kinh nghiệm thi triển.
Mà một phương diện khác, Tô Bằng ở mặt pháp thuật, mặc dù cũng không thăng cấp, lại lấy được một thứ cộng thêm, chính là cảnh giới công pháp linh lực mặc dù không tăng, lại tăng 10% tổng lượng linh lực, khiến lúc Tô Bằng thi triển pháp thuật có thể kiên trì lâu hơn, cũng là thu hoạch bất ngờ.
Tô Bằng cảm giác chỗ tốt của rượu ngon với bản thân, chắp tay nói với Tôn Ngộ:
Đa tạ Tôn Đại Thánh!
Còn có thứ cho ngươi.
Tôn Ngộ khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng:
Ngươi có vàng hoặc bạc không? Phải khối lớn, hoặc là đại nguyên bảo cũng được.
Tô Bằng nghe xong, hơi sững sờ, có điều lập tức gật đầu, từ trên người lấy ra một thỏi vàng, nói:
Đây là thỏi vàng một cân, không biết đại thánh đủ dùng không?
Không phải ta dùng.
Tôn Ngộ nói, có điều vẫn nắm lấy thỏi vàng từ trên tay Tô Bằng, tay bóp nhẹ hai cái, liền biến thành một quả cầu vàng.
Tô Bằng cũng không cảm giác kinh ngạc, loại trình độ này mình cũng có thể làm được, dùng nội lực quán chú liền có thể đem kim loại mềm như vàng thay đổi hình dạng.
Có điều hắn cũng tò mò, Tôn Ngộ đây là muốn làm gì?
Ở trong ánh mắt hiếu kỳ của Tô Bằng, Tôn Ngộ ném quả cầu vàng này xuống đất, sau đó dùng côn đồng của mình đập nhẹ trên mặt đất.
Sức nặng côn đồng nặng hơn trong tưởng tượng của Tô Bằng xa, cú đập này khiến quả cầu vàng trên mặt đất bị nện thành một bánh vàng.
Tôn Ngộ từ trên mặt đất cầm bánh vàng lên, thổi thổi tro bụi trên đó, đưa cho Tô Bằng, nói:
Thứ này cho ngươi, trên đó có dấu vũ khí của ta, ngươi mang trên người, gần đây thiên hạ không quá thái bình, rất nhiều yêu tộc không biết nơi nào đến đang hành động, ta nghĩ mấy đại thánh khác cũng sẽ hoạt động mạnh ở thiên hạ, nếu ngươi gặp phải bọn họ, liền đưa bánh vàng này cho bọn họ xem, bọn họ tất nhận ra là dấu vết tín vật của ta, mặc dù chúng ta đã lâu không liên lạc, nhưng nể mặt ta bọn họ sẽ không làm khó ngươi.
Tô Bằng nghe xong, trịnh trọng gật đầu, mặc dù thực lực mình coi như không tệ, nhưng mà năm tháng những yêu vương đại thánh này tu hành không biết gấp bao nhiêu lần bản thân, thực lực nhất định là mạnh hơn mình, bản thân có nhân tình này, sau khi nếu gặp phải chuyện, có lẽ có thứ trợ giúp.
Tốt lắm, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, hôm nay chúng ta liền chia tay ở đây, con người của ta chú ý duyên phận, chúng ta tách ra từ đây, sau này hữu duyên gặp lại.
Tôn Ngộ dựng côn đồng trên đất, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
Đa tạ Tôn Đại Thánh tặng rượu, chúng ta tạm cáo biệt, sau này còn gặp lại.
Sau này còn gặp lại.
Tôn Ngộ gật đầu, sau đó hô một tiếng:
Đi đây!
Nói xong, miệng hắn mang theo gào thét, thi triển thân pháp, xách côn đồng lao về phương xa.
Tô Bằng thấy, chắp chắp tay với hướng Tôn Ngộ đi, đưa mắt nhìn hắn biến mất ở trong bóng đêm, sau đó nhìn rõ hướng mình lúc đến, Tô Bằng liền thi triển thân pháp, đi tới hướng mình đã từng tới.
. . .
Một canh giờ sau, Tô Bằng chạy về địa phương bản thân ban đầu gặp Tôn Ngộ.
Con tuấn mã của Tô Bằng, còn buộc ở trên cây trong rừng, lúc này đang ngủ, Tô Bằng nhìn sắc trời, cũng đã ba giờ sáng.
Hôm nay thu hoạch rất nhiều, chẳng những gặp được Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ, còn được hắn tặng rượu, nội lực tăng lên tới cấp 10, cứ vậy, kiếm pháp cùng nội lực của ta, đều đã tu luyện tới đầy cấp.
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Nhìn ánh trăng sáng chói trong tinh không, lại nhìn trước mắt loạn thạch chồng chất, trong lòng Tô Bằng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Bán Thức kiếm pháp của ta đã tăng đến đầy cấp mấy ngày, vẫn chưa thí nghiệm uy lực tất sát, không bằng hôm nay liền thử chút Tất sát, đến tột cùng là loại uy lực nào!