Viêm Tử Huyền một bên hôn sâu, bàn tay kìm lòng không nổi ở trên thân thể của nàng mà duy chuyển, thậm chí kéo nhẹ mở vạt áo trước ngực của nàng.
Khi bàn tay hắn đang muốn tham nhập vạt áo của nàng thi Tô Ninh Nguyệt thẹn thùng bắt lấy tay hắn, muốn ngăn lại hành động của hắn, nhưng Viêm Tử Huyền làm sao có thể dừng tay đây?
Hắn không chỉ có thể dễ dàng kiềm chế nàng, thậm chí bàn tay còn cầm đôi cổ tay mảnh khảnh cua nàng, đem hai tay của nàng giơ lên cao.
Cái này, nàng hoàn toàn không có cách nào chống cự.
“Ngươi chính là thích khi dễ người khác a……”
Tô Ninh Nguyệt hai gò má nóng đỏ kháng nghị, nhưng này tiếng nói kiều mi, nghe qua căn bản không giống như là chỉ trích, ngược lại như là giống như làm nũng.
Viêm Tử Huyền khóe miệng nhướng lên nói “Đúng, ta chính là thích khi dễ nàng, cũng chỉ khi dễ mình nàng.”
Hắn không chỉ thừa nhận, còn dùng hành động thực tế để chứng minh hắn quả thật thực thích khi dễ nàng.
Tay hắn tham tiến vào vạt áo của nàng, chạm đến nơi đẫy đà miềm mại của nàng, suồng sã âu yếm tứ phía nơi mềm mại mê người kia. . . . . .
Viêm Tử Huyền đem người trong lòng ôm càng chặc hơn, sau đó cũng nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn cùng nàng rơi vào mộng đẹp……