Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Chương 9: Chương 9






Edit: Tử Ly

Beta: A Tử

Nếu đã xác định tâm ý của nhau, Tô Ninh Nguyệt liền không hề suy đoán nỗi lòng bên trong, mà Viêm Tử Huyền thường thường cuối xuống hôn trộm nàng, nhắm vào khuôn mặt hồng hồng của nàng.

Ban ngày, bọn họ vui vẻ du sơn ngoạn thủy, ban đêm, bọn họ tận tình triền miên, rốt cục khi bọn họ trở lại kinh thành, đã qua giờ Tuất.

Một bước tiến vào Viêm gia, phát hiện phòng trong tương đối náo nhiệt, nguyên lai vợ chồng Viêm thị đang tiếp khách.

Nhìn thấy nhi tử trở về, bên người còn theo một cô nương xinh đẹp ôn nhu như nước , vợ chồng viêm thị ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy đi tới.

“Đây nhất định chính là Ninh nguyệt phải không?” Viêm Hữu Đình mở miệng hỏi, giọng điệu có chút kích động.

Nhìn con gái của bạn cũ, hồi tưởng lại tình cảnh năm đó hai nhà thân thiện lui tới, còn nghĩ không gặp lại được bạn già, vợ chồng Viêm thị cũng không nhịn mà thổn thức.

Tô Ninh Nguyệt nhiều năm không thấy vợ chồng Viêm thị, cũng không khỏi nhớ lại phụ mẫu đã chết đi làm cho nàng kích động, hốc mắt thậm chí còn hơi hơi phiếm hồng.

“Bá phụ, bá mẫu.” Nàng mở miệng khẽ gọi, tiếng nói có chút nghẹn ngào.

Nhìn bộ dáng nàng sầu não ảm đạm, Viêm mẫu Diệp Thái Nghê cực kỳ đau lòng, lập tức tiến lên cho nàng một cái ôm tràn ngập thương tiếc .

“Hài tử đáng thương, sau này ngươi an tâm sống ngay tại nhà chúng ta đi, ta và Viêm bá phụ ngươi sẽ chiếu cố tốt cho ngươi.”

“Tạ ơn bá phụ, bá mẫu.”

“Hài tử ngốc, trăm ngàn đừng có khách khí như vậy, chúng ta đối đãi với ngươi như người trong nhà, ngươi cũng đừng như vậy khách khí, biết không?” Diệp Thái Nghê nói.

Tô Trữ Nguyệt gật gật đầu, Viêm bá phụ cùng bá mẫu thân thiết quan tâm, làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nàng cùng Viêm Tử Huyền trao đổi một cái ánh mắt, mà cái ánh mắt ôn nhu kia càng làm cho nàng ấm lòng, bên môi cũng hiện lên một chút mỉm cười.

“Các con dùng cơm chưa? Có đói bụng không?” Viêm Hữu Đình hỏi.

“Chúng con trên đường đã ăn rồi.” Viêm Tử Huyền mở miệng trả lời. Hắn không nỡ làm cho Tiểu Nguyệt Nhi của hắn chịu đói, bởi vậy vừa mới qua giờ Dậu đã dùng qua bữa tối.

“Vậy là tốt rồi, Ninh Nguyệt, bá phụ giúp ngươi giới thiệu , hai vị này là bạn tốt của bá phụ , ngươi liền gọi bọn họ Lục bá phụ, Lục bá mẫu đi!”

“Lục bá phụ, Lục bá mẫu.” Tô Ninh Nguyệt hướng một đôi vợ chồng trung niên khác hành lễ.

Lục thị vợ chồng cười nhìn nàng, liên tục gật đầu nói: “Khá lắm cô nương nhu thuận lại xinh đẹp.”

“Cám ơn Lục bá phụ, Lục bá mẫu khen ngợi.”

“Còn có, vị cô nương kia danh gọi Lục Khỉ Hồng, so với ngươi lớn hơn một tuổi, ngươi có thể kêu nàng một tiếng Hồng tỷ.” Viêm Hữu Đình vừa cười chỉ chỉ một vị cô nương bên cạnh .”Nhưng là tiếp qua không lâu, ngươi nên sửa miệng kêu nàng một tiếng ‘ tẩu tử ’ .”

“Tẩu tử?”

Xưng hô thế này, làm cho Tô Ninh Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Viêm bá phụ cùng bá mẫu chỉ có một con trai độc nhất, chính là Viêm Tử Huyền, mà Viêm bá phụ nói nàng không lâu sau sẽ kêu vị Lục cô nương này là “Tẩu tử” , chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ nói. . . . . .

“Hai nhà chúng ta chính là đang vui vẻ nói chuyện, muốn cho Tử Huyền cùng Khỉ Hồng thành thân!” Diệp Thái Nghê cười nói.

“Thành. . . . . . Thành thân? !” Tô Ninh Nguyệt lòng dạ bỗng nhiên níu chặt, nàng quả thực không thể tin được Viêm Tử Huyền nhưng lại muốn cùng cô nương khác thành thân!

Nghe thấy tin tức này, Viêm Tử Huyền trong lòng khiếp sợ không thua gì Tô Ninh Nguyệt.

Viêm, Lục hai nhà bởi vì quan hệ tốt hay lui tới, hơn nữa thật sự ở gần nhau, bởi vậy quan hệ vẫn khăn khít, mà hắn cùng với Lục Khỉ Hồng quen biết nhiều năm, không chỉ có quen thuộc tính tình lẫn nhau, hai người giao tình không tồi, nhưng là vẻn vẹn dừng ở loại tình cảm huynh muội, bằng hữu .

Hắn thích nàng, nhưng không thương nàng, mà nàng đối với hắn cũng giống như vậy , bởi vậy mặc dù biết các trưởng bối đều hi vọng bọn họ có thể kết làm vợ chồng, nhưng bọn họ thật không nghĩ tới.

Nếu hắn vô ý lấy nàng, nàng cũng không muốn gả, như vậy việc hôn sự này là không thể nào thành — hắn vẫn cho là như thế , không thể tưởng được ra một chuyến xa nhà trở về, hắn và Lục Khi Hồng thế nhưng sắp sửa đính hôn rồi?

Đây rốt cuộc sao lại thế này? Hắn cũng không nhận ra Lục Khi Hồng lại đột nhiên yêu hắn, huống hồ hắn tính lấy nữ nhân là Tô Ninh Nguyệt, trừ Tiểu Nguyệt Nhi ra, hắn cũng không tính lấy bất luận kẻ nào!

Diệp Thái Nghê lại tiếp tục cười nói: “Tử Huyền cùng Khỉ Hồng nhận thức nhiều năm, hai người cảm tình vẫn tốt lắm, các phương diện đều thật xứng đôi, thật sự là ông trời tác hợp cho nha!”

Nghe Viêm bá mẫu giọng vui vẻ nói, Tô Trữ Nguyệt chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời, trừ bỏ khiếp sợ, không có biện pháp làm ra chút phản ứng nào.

Viêm Tử Huyền muốn kết hôn với nữ nhân khác? Hắn và vị Lục cô nương kia cảm tình vẫn tốt lắm?

Tô Ninh Nguyệt thân hình cứng ngắc nhìn Lục Khỉ Hồng, chỉ thấy vị cô nương này có thân hình thướt tha uyển chuyển, dung nhan xinh đẹp vô cùng , đang mỉm cười nhìn nàng.

Nàng giống như bất chợt bị người đẩy mạnh trong hầm băng, một thoáng chốc lòng đã lạnh thấu.

Nếu Viêm Tử Huyền đã có cảm tình rất tốt với người này, vì sao còn. . . . . . Còn muốn đối với nàng. . . . . .

Hắn rốt cuộc đem nàng trở thành cái gì? Để tiêu khiển khi nhàm chán sao?

Một cỗ nước mắt nảy lên hốc mắt, nhưng nàng thực cố gắng chớp mắt, đầu ngón tay bởi vì âm thầm nắm chặc mà đâm vào lòng bàn tay non mềm , nhưng nàng không chút nào cảm giác đau, bởi vì nàng ngực đau đớn đã vượt xa quá hết thảy.

Viêm Tử Huyền cau chặt mày, cảm thấy muốn lập tức đem sự tình nói rõ ràng.

“Đợi một chút, về chuyện này, ta –”

Hắn vừa mới mở miệng, Lục Khỉ Hồng bỗng nhiên cắt đứt lời của hắn.

“Tử Huyền, lần này đi xa nhà, ngươi khẳng định mệt mỏi?” Lục Khi Hồng thản nhiên cười, hướng hắn đã đi tới, nàng xem giống như vô cùng thân thiết khoác ở tay Viêm Tử Huyền, nhưng thật ra là âm thầm dắt hắn, đưa hắn đi đến hướng bên cạnh.

Viêm Tử Huyền tuy rằng không rõ nàng trong hồ lô đang bán cái gì thuốc, nhưng là nhìn ra nàng đang có kế hoạch gì, đành phải kiềm chế ở trước mặt mọi người để hỏi rõ ràng .

Hắn cúi đầu, nhỏ giọng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy thấp giọng hỏi: “Tại sao phải đột nhiên nói đến hôn sự, đây là chuyện gì xảy ra?”

Lục Khi Hồng nhẹ giọng đáp: “Làm ơn giúp một việc, phối hợp với ta, nếu ta không giả bộ thuận theo tâm ý cha mẹ ta, làm cho bọn họ an tâm, ta liền đi không xong .”

Viêm Tử Huyền vừa nghe, kinh ngạc nhíu lông mày.

“Đi? Ngươi tính đi đến nơi đâu? Tại sao muốn đi?”

“Chuyện này nói rất dài dòng, sau này có cơ hội sẽ nói cho ngươi biết, chính là hiện tại phải ủy khuất ngươi tạm thời phối hợp một chút.” Lục Khỉ Hồng nói xong, bỗng nhiên giọng nói mang phiền não khẽ thở dài: “Ai, trên thực tế, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ trễ vài ngày mới trở về. . . . . . Hiện tại không có biện pháp tốt, có thể giả bộ không phản đối hôn sự chúng ta, nhưng lại không lập tức xác định nha?”

“Này. . . . . .”

Viêm Tử Huyền trên mặt xẹt qua một tia chần chờ cùng khó xử.

Bỏ qua một bên ,có hay không biện pháp không nói chuyện, giờ phút này hắn duy nhất ý niệm trong đầu, chính là không muốn làm cho Tiểu Nguyệt Nhi hiểu lầm hắn thật sự cùng Lục Khỉ Hồng bàn chuyện kết hôn .

Lục Khi Hồng thấy vẻ mặt hắn , lập tức nghi ngờ nói: “Ngươi mang về vị Tô cô nương kia, là người trong lòng của ngươi phải không?” Nàng sớm đã đem ánh mắt ôn nhu của hắn ngóng nhìn Tô Ninh Nguyệt .

Viêm Tử Huyền gật gật đầu, hắn cũng không muốn làm cho Tiểu Nguyệt Nhi hiểu lầm, càng không muốn làm cho nàng thương tâm nha!

“Ngươi yên tâm, ta sẽ hỗ trợ ngươi hướng nàng giải thích rõ, sẽ không phá hư tình cảm của các ngươi.” Lục Khỉ Hồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi cũng đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái ân tình ! Chính ngươi hứa hẹn quá, chỉ cần ta mở miệng, mặc kệ gấp cái gì nhất định sẽ giúp ta.”

Nghe vậy, Viêm Tử Huyền chỉ có thể ở trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ.

Hai năm trước, mẹ hắn mắt bệnh lạ, xem đại phu trong thành đều không có khởi sắc, mà Lục Khỉ Hồng nhiều năm trước kết bạn một nữ đại phu “Diệu thủ thần y”, nàng biết được tình huống sau, liền lập tức nghĩ biện pháp liên hệ nữ đại phu kia tiến đến trị liệu, cứu mẹ hắn một mạng.

Vì báo đáp phần ân tình này, lúc ấy hắn đối Lục Khi Hồng hứa hẹn qua, về sau khi cần hắn giúp, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực hồi báo.

“Muốn ta hỗ trợ cũng được, nhưng không thể để cho Tiểu Nguyệt Nhi hiểu lầm, chuyện này ta không thể gạt nàng.” Viêm Tử Huyền đưa ra điều kiện.

Hắn cũng không muốn làm cho Tô Ninh Nguyệt cho là hắn tùy ý đùa bỡn nàng ,thành người vô liêm sỉ, cho dù muốn phối hợp giả bộ cố ý đàm luận hôn sự, hắn cũng muốn làm cho Tô Ninh Nguyệt biết chân tướng sự tình.

“Được, chỉ cần nàng không hiểu lầm là tốt rồi.” Lục Khi Hồng một lời đáp ứng, bởi vì nàng cũng không muốn phá hư cảm tình của người ta .”Vậy chúng ta một lời đã định rồi?”

“Ta có thể nói không sao?” Viêm Tử Huyền đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

“Đương nhiên không thể.” Lục Khi Hồng sáng lạn cười.

Nếu thiếu nàng một cái ân tình, Viêm Tử Huyền biết mình là không thể không giúp.

Hắn hơi chút ngẫm nghĩ sau đó, mở miệng đối hai nhà trưởng bối nói: “Tiểu Nguyệt Nhi vừa mới trở về, ta nghĩ chuyện trọng yếu trước mắt là đem nàng dàn xếp tốt, về phần hôn sự ta cùng với Khỉ Hồng, mấy ngày nữa lại mở yến tiệc nói chuyện đi!”

Hắn nghĩ rằng, đợi chút mang Tiểu Nguyệt Nhi đi đến phòng nghỉ , là có thể hảo hảo hướng nàng giải thích rõ, tin tưởng chỉ cần nàng hiểu được hắn chính là phối hợp Lục Khi Hồng tạm thời diễn, hẳn là có thể bỏ qua.

Tô Trữ Nguyệt thấy bọn họ hai người “Vô cùng thân thiết” châu đầu ghé tai , giờ phút này lại nghe thấy hắn nói như vậy, thực hiển nhiên hắn cũng có ý định lấy Lục Khỉ Hồng làm vợ, sắc mặt của nàng tái đi, giống như nghe thấy được tim của mình tan nát, nước mắt ngăn không được ướt tròng mắt.

“Bá phụ, bá mẫu, Ninh Nguyệt từ Tô Châu một đường đi vào kinh thành, lúc này có chút mệt mỏi, muốn ngủ trước, xin hãy tha lỗi.” Nàng cố nén nghẹn ngào nói.

Diệp Thái Nghê gật gật đầu, vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay nàng.

“Đi đường tàu xe mệt nhọc, ngươi khẳng định mệt muốn chết rồi !”

Diệp Thái Nghê không thể không phát hiện Tô Ninh Nguyệt cảm xúc kích động, trong mắt thậm chí còn chớp động lệ quang, nhưng nàng nghĩ rằng đứa nhỏ này có thể là đang nhớ lại cha mẹ đã qua đời!

Nàng kêu nha hoàn, phân phó nói: “Đông Mai, mang Ninh Nguyệt tiểu thư tới sương phòng nghỉ ngơi, Ninh Nguyệt, con cũng đừng thương tâm, sau này chúng ta đều là người nhà của con, ta và Viêm bá phụ con sẽ thay thế phụ mẫu của con chăm sóc cho con.”

Tô Ninh Nguyệt gật gật đầu, xoay người theo nha hoàn rời đi.

Nhìn nàng cố nén xúc động, Viêm Tử Huyền lòng nhói đau, biết nàng bị đả kích không nhỏ, làm cho hắn cực kỳ đau lòng.

Ngay khi hắn vội vã muốn đi hướng Tô Ninh nguyệt giải thích rõ, Lục Kế An đối con rể tương lai cười nói: ” Tử Huyền, ngày hôm nay ngươi nên theo giúp ta hảo hảo uống mấy chén nha!”

Viêm Tử Huyền cước bộ dừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia khó xử cùng giãy dụa. Lúc này trong lòng hắn nhớ Tô Ninh Nguyệt, thế nào còn có tâm tình nâng cốc nói chuyện đây?

Đang lúc hắn muốn tìm lý do chối từ, Lục Khi Hồng kéo nhẹ dưới ống tay áo của hắn, thấp giọng năn nỉ nói: “Làm ơn đợi lát nữa lại đi giải thích, trước phối hợp một chút đi! Nếu như bị cha mẹ ta phát hiện có kỳ quái, kế hoạch ta đây sẽ thất bại.”

Viêm Tử Huyền trong lòng lâm vào xung đột, rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ tạm thời thỏa hiệp.

Ngồi vào vị trí, hắn chủ động nâng chén hướng Lục bá phụ chào, nhưng một lòng lại đã sớm bay đến bên người Tô Ninh Nguyệt .

Cứ việc chờ người Lục gia sau khi rời khỏi, là hắn có thể hướng Tô Ninh Nguyệt giải thích rõ, nhưng là cho dù làm cho nàng nhiều thương tâm nhiều hơn nữa khắc, trong lòng hắn cũng không muốn cực độ , thật sự không đành lòng làm cho nàng thương tâm khổ sở nha!

Viêm Tử Huyền vốn tưởng rằng buổi tiệc sẽ chấm dứt rất nhanh , bất đắc dĩ Lục bá phụ chẳng những cùng phụ thân hắn tán gẫu, còn cùng hắn nói chuyện trời nam đất bắc.

Trong lòng hắn tuy rằng lo lắng cho Tô Ninh Nguyệt, lo lắng nàng một mìn ở trong phòng thương tâm khóc, nhưng là ngại từ cấp bậc lễ nghĩa cũng không nên bỏ lại khách nhân nên rời đi trước, đành phải như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than dường như kiềm chế cảm xúc muốn rời đi.

Thật vất vả đợi cho người Lục gia rời đi, cũng đã qua nửa đêm.

Viêm Tử Huyền lập tức đi tới trước phòng Tô Ninh Nguyệt, gõ cửa.

“Tiểu Nguyệt Nhi?”

Hắn đợi một lát, không nghe thấy trong phòng truyền đến nửa điểm tiếng vang.

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đã ngủ chưa?”

Hắn lại gõ gõ cửa phòng, vẫn là không có gì đáp lại.

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đang tự giận mình sao? Trước mở cửa được không? Ta có lời muốn nói với ngươi “

Viêm Tử Huyền lại nhẫn nại đợi một lát, lại đợi không được Tô Ninh Nguyệt tiến đến mở cửa, nhịn không được khẽ đẩy cửa, phát hiện không có đóng..

Kỳ quái, là đã quên cài then sao?

Viêm Tử Huyền mang một tia nghi hoặc đi vào trong phòng, dưới ánh trăng mỏng manh, hắn phát hiện trên giường không có ai.

“Tiểu Nguyệt Nhi?”

Hắn kinh ngạc bước nhanh đến bên giường, thật sự không thấy bóng dáng Tô Ninh Nguyệt, hơn nữa nhìn giường nàng căn bản chưa có nằm qua.

“Đây là có chuyện gì?” Hắn nghi ngờ nói nhỏ.

Nàng không phải về phòng trước nghỉ ngơi sao? Lúc này không có ở trong phòng, nàng đi đâu rồi?

Hoang mang hết sức, Viêm Tử Huyền thoáng nhìn thấy góc bàn tựa hồ đặt thứ gì, hắn đốt nến trong phòng , quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên bàn đặt phong thư.

Một cỗ dự cảm bất an nảy lên trong lòng Viêm Tử Huyền, hắn cau chặt mày rậm, đi ra phía trước, vội vàng mở phong thư kia ra, chỉ thấy phía trên viết –

Bá phụ, bá mẫu:

Đa tạ các ngươi quan tâm , Ninh nguyệt sau nhiều lần cân nhắc, cảm thấy vẫn là không cần làm bá phụ, bá mẫu tăng thêm phiền toái, bởi vậy đã quyết định xuất gia đi tu, bình yên vượt qua quãng đời còn lại. Ninh Nuyệt đã hạ quyết tâm, kính xin bá phụ, bá mẫu không cần nhớ bận tâm, Ninh Nguyệt sẽ hảo hảo chiếu cố của mình.

Ninh Nguyệt

Nhìn chữ viết xinh đẹp kia, Viêm Tử Huyền chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

Cái gì không nghĩ cho hắn, cái gì mà phụ mẫu tăng thêm phiền toái, khẳng định chính là nói miệng thôi!

Hắn biết, nàng là bởi vì đau lòng, cho là hắn đùa bỡn tình cảm của nàng, cho nên mới phải tan nát cõi lòng tuyệt vọng quyết định xuất gia .

Hồi tưởng bọn họ còn tại Tô Châu , nàng cũng từng la hét muốn xuất gia, chẳng qua khi đó tức giận, nhưng mà lúc này. . . . . .

Theo nàng lặng lẽ để thư lại trốn đi, nhìn ra được nàng đã hạ quyết tâm!

“Đứa ngốc! Thật là một đứa ngốc!” Hắn nắm chặc nắm tay, đau lòng nói nhỏ, mà trừ bỏ đau lòng ở ngoài, hắn lại tự trách.

Nhìn nàng tự tay viết xuống “Xuất gia đi tu” bốn chữ, lồng ngực của hắn bỗng dưng nhấc lên một trận đau đớn kịch liệt, như là có người hung hăng xé rách tim của hắn.

“Không, ta sẽ không để cho ngươi xuất gia !”

Con ngươi đen chớp động lên quyết tâm kiên định , hắn nhất định phải đem nàng mang về !

Hắn nghĩ rằng, chưa quen cuộc sống nơi đây nàng, không có khả năng biết gần kinh thành có am ni cô, phải hỏi thăm ngừơi khác mới được.

Chỉ cần hắn có thể tìm ra người nàng hỏi sẽ không khó biết hành tung của nàng .

Vì thế, hắn lập tức trở về phòng nha hoàn Đông Mai gọi.

“Ngươi đêm nay sau khi mang Ninh Nguyệt tiểu thư đến sương phòng, nàng có nói cái gì đó, hoặc là hướng ngươi hỏi qua sự tình gì không?” Hỏi hắn.

Đông Mai cung kính đáp: “Thưa thiếu gia, nô tỳ đem tiểu thư đến sương phòng xong, tiểu thư hướng nô tỳ giấy cùng nghiên mực, bảo là muốn viết thư cho người thân ở Tô Châu báo bình an. Nô tỳ thu xếp xong, tiểu thư nói viết xong thư nàng sẽ nghỉ , cho nô tỳ lui xuống trước.”

Không hỏi đến đáp án muốn biết, Viêm Tử Huyền chưa từ bỏ ý định, lại tìm đến thủ vệ gia phó Lý tối nay phụ trách .

“Ngươi tối nay có nhìn thấy qua Ninh Nguyệt tiểu thư?” Hắn nghĩ rằng, nếu nàng phải rời khỏi Viêm gia, dù sao cũng phải phải đi qua đại môn !

Lý đồi quả nhiên khẳng định gật gật đầu.

“Hồi thiếu gia, Ninh Nguyệt tiểu thư hướng nô tài hỏi kinh thành chỗ nào có ni cô am hoặc chùa miếu, nói là nàng muốn đi dâng hương một chút .”

Viêm Tử Huyền vừa nghe, lập tức kích động kéo vạt áo Lý Khâu , quát hỏi: “Vậy là ngươi trả lời như thế nào? Ngươi nói am ni cô ở đâu? Nói mau!”

Lý Khâu bị cử động của hắn hù lắp bắp đáp: “Nô. . . . . . Nô tài nói. . . . . . Gần nhất . . . . . . Chính là ngoài thành giữa sườn núi kia. . . . . . ni cô am ‘ Tĩnh Diệu Am’. . . . . .”

“Tĩnh Diệu Am” ? Nàng nhất định là di nơi này!

“Nàng là khi nào thì rời đi ?” Viêm Tử Huyền rồi lập tức hỏi, cũng ở trong lòng tính ra khoảng cách từ Viêm gia đến”Tĩnh Diệu Am” .

Theo hắn , cứớc bộ của một tiểu cô nương, từ Viêm gia đến Tĩnh Diệu Am đi mất nữa canh giờ, hắn có thể đuổi kịp đem nàng về.

“Ách? Rời đi?” Lý Khâu ngẩn người.”Nô tài không biết Ninh Nguyệt tiểu thư đi ra ngoài khi nào.”

“Cái gì? Ngươi không phải phụ trách thủ vệ đấy sao? Làm sao có thể không biết đâu?” Bởi vì quá mức lo lắng, Viêm Tử Huyền có chút kích động .

“Này. . . . . . A! Nô tài nghĩ tới! Ninh Nguyệt tiểu thư đang hỏi việc này xong, bỗng nhiên nói phía sau phòng bếp phụ cận có chút tiếng động cổ quái, cho nên nô tài liền tiến đến xem sao, nhưng cũng không có phát hiện cái gì không bất thừờng, mà quay về đã không thấy Ninh Nguyệt tiểu thư, nô tài còn tưởng rằng Ninh Nguyệt tiểu thư trở về phòng rồi.”

Nghe xong lời nói này, Viêm Tử Huyền lập tức hiểu. Nàng nhất định là cố ý tìm lý do dời sự chú ý của Lý khâu, cũng thừa dịp này chạy ra ngoài!

“Lúc đó là khi nào?” Hắn vội vàng lại hỏi.

“Thưa thiếu gia, ước chừng một canh giờ trước!”

Đáp án này làm cho Viêm Tử Huyền sắc mặt trầm xuống.

Nguy rồi! Một canh giờ , nàng chỉ sợ đã tới “Tĩnh Diệu Am” , nếu thật như thế, vậy phiền toái rồi!

Viêm Tử Huyền nhanh như đốt, lập tức bước nhanh chạy vội tới chuồng, nhảy lên ngựa của hắn, một khắc cũng không nguyện trì hoãn mà đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.