Trò Đùa Thần Cupid

Chương 8: Chương 8




♡CHƯƠNG 8♡: MỘT BƯỚC CÁM DỖ

Tôi hét lớn, nhắm tịt mắt lại. Một giây… Hai giây… Ba giây đã trôi qua. Không khí xung quanh chợt im ắng lạ thường. Tôi từ từ mở mắt khẽ nhìn mặc cho tim đang đập những tiếng thình thịch rõ to trong lồng ngực.

– Khánh Nam…

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên trước sự hiện diện của cậu. Cậu đã cứu tôi khi đưa tay ghì chặt vai A Kha, không cho hắn tiếp tục tiến tới. Hắn rõ bực bội mà hất mạnh tay cậu ra khỏi người mình

– Mày là cái trò khỉ gì thế? Tao hôn bạn gái mình cũng không được sao? – Hắn càu nhàu

– Tôi không phải bạn gái cậu

Thừa cơ hội, tôi giựt phắt tay mình lại, đầy chán ghét nhìn hắn. Người tôi vẫn khẽ run lên cầm cập vì hoảng sợ.

– Cậu ấy bảo không phải kìa

Khoanh hai tay trước ngực, Khánh Nam nhìn hắn đầy thách thức

– Tại sao em luôn khiến anh đau lòng như thế.Tại sao phải nói dối?Anh không xứng với em hay sao?

Hắn chẳng thèm đoái hoài tới cậu, tiếp tục quay sang trêu ghẹo tôi. Tôi hoảng hốt, giật nảy người ra sau khi thấy hắn có ý định tiến gần đến. Bỗng chốc tôi thấy ánh sáng trước mắt bị che khuất, tạo nên một bóng râm lớn. Một bóng hình cao lớn xông tới chắn trước mặt tôi. Tấm lưng ấy rộng và vững chãi quá! Một cảm giác an toàn dễ chịu xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi khiến tôi ngẩn ngơ.

– Tôi nghĩ cậu mới là người nói dối. Tránh xa Ánh Nhiên ra

Cậu trừng mắt nhìn tên A Kha, như một con hổ dữ chực chờ xông tới xé xác con mồi. Một ánh mắt đe dọa khiến hắn thoáng chốc bối rối, sợ hãi. Dù vậy nhưng hắn vẫn cố kháng cự, tỏ vẻ tức giận, uất ức:

– Mày không có quyền gì xen vào việc này. Tránh ra

– Vì tao là bạn của Ánh Nhiên

Khánh Nam chắc nịch tuyên bố. Tôi kinh ngạc, hai mắt tròn xoe nhìn người trước mặt đang nhe nanh múa vuốt đe dọa kẻ thù

– Tao cảnh báo, nếu mày còn quấy rầy cậu ấy thì… coi chừng tao. Chúng ta đi.

Nói rồi cậu kéo tay tôi đi khỏi. Bàn tay của cậu ấm thật, lại to lớn. Một cảm giác an toàn dễ chịu xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Như một con mèo nhỏ, tôi ngoan ngoãn để cậu dắt đi. Bản năng muốn dựa dẫm của một người con gái trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi.

– Nếu đã sợ thì sao phải cố chạy tới chỗ A Kha tỏ vẻ mạnh mẽ làm gì?

Cậu chợt dừng lại, buông tay tôi. Thật khó hiểu khi trái tim bỗng hẫng một nhịp thất vọng. Cái cảm giác ngốc nghếch ấy khiến tôi trở nên bối rối, xấu hổ. Khuôn mặt tôi nóng phừng phừng. Tôi lại đỏ mặt.

– Ai thèm sợ hắn chứ! Tôi không muốn thành bạn gái hắn. Tôi không để hắn toại nguyện

Tôi cố lấp liếm. Đồng thời xoay mặt để tránh cậu biết tôi đang ngượng. Nhưng có lẽ như tôi không lừa được đôi mắt tinh như diều hâu kia. Cậu nhìn tôi thở dài và nở một nụ cười đầy ấm áp. Bỗng chốc cậu cúi sát mặt tôi khiến tôi giật thót tim

– Thế mà có khi nãy A Kha hành động như vậy, có người đã run lên bần bật.

“Đừng thân thiết với tên Khánh Nam”. Giọng nói Hiền Thi đột nhiên vang lớn đến điếng người trong đầu tôi. Nhanh như cắt, tôi đẩy mạnh cậu ra xa. Mồ hôi túa ra như tắm. Cơ thể tôi đang làm cái quái gì vậy? Trước hành động bất ngờ ấy, cậu ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi.

– Tôi xin lỗi. Tôi đùa hơi quá!

Cậu hơi nghiêng đầu. Lần đầu tiên cậu không dùng ngữ điệu thách thức với tôi.

– Tôi… Tôi…

“Tao đã bảo mày đừng thân thiết với Khánh Nam rồi mà”. Giọng nói của Hiền Thi tiếp tục lởn vởn, chẳng chịu buông tha cho tôi.

– Đúng ra hôm ấy tôi không nên để A Kha đến

Buổi thất hẹn. Lời đồn. ” Mày thừa biết con gái bên Khánh Nam nguy hiểm thể nào”. Lời căn dặn.

– Ngồi xuống, tôi đánh đàn cho nghe xem như đền bù

Tất cả bỗng chốc ùa đến như một lời cảnh báo tôi không được tiếp xúc với chàng trai trước mặt. Phải, tôi đã tự hứa sẽ tránh xa cậu ta. Ngẫm cho kĩ, tất cả sự việc đều do cậu mà ra. Cậu thất hẹn, không một lý do, không lời xin lỗi. Tôi phải tự biết thực chất cậu không hề xem trọng tôi. Tôi không nên vì một phút yếu đuối mà mềm lòng.

– Xin lỗi. Tôi có việc bận rồi

Tôi ngồi bật dậy, lí nhí nói và quay người đi. Nhưng rồi tay tôi bị cậu giữ chặt.

– Đừng bỏ rơi tôi. Ở lại với tôi một chút đi. Xem như cảm ơn tôi cứu cậu.

– Chính cậu là người bỏ tôi trước. Không vì cậu thì tôi sẽ chẳng gặp phải mớ rắc rối này

Tôi khó nhọc nói. Những lời này tôi rất muốn mắng cậu từ lâu. Tôi giận cậu rất nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao ngay giây phút này, cổ họng tôi lại nghẹn ứ. Từng lời phát ra cũng trở nên khó khăn. Ngay cả cánh tay bị cậu nắm cũng chẳng còn sức lực phản kháng.

– À phải! Là lỗi của tôi. Tôi không nên ích kỉ giữ cậu lại để giúp bản thân bớt cô đơn.

Cậu nhẹ nhàng buông tay tôi. Giọng nói của cậu nhẹ hẫng, bao khẩu khí thường ngày bỗng chốc tan biến hết. Tôi vẫn cúi đầu và bước đi dù bản thân cảm nhận rõ đôi chân chẳng chịu nghe lời. Chúng nặng nề, trì xuống đất tỏ ý muốn đứng yên tại chỗ.

Ngay khi tôi vừa quẹo sang một góc khuất, tiếng đàn liền vang lên. Điệu nhạc não nùng cả lòng người. Nghe thật buồn và cô độc! Nấp đằng sau gốc cây, tôi lén nhìn cậu. Tiếng đàn tựa như hoàn cảnh người. Cậu nhắm mắt và cứ thế gảy đàn. Hàng chân mày đôi khi khẽ nhíu, nhưng là cái nhíu như kìm hãm nỗi đau đớn trong lòng. Làn gió chợt ùa tới rung lên tầng lá những tiếng xào xạc. Bóng râm lớn liền nhấp nháy để những tia nắng may mắn thoát lọt qua kẽ lá chiếu rọi lên cậu. Nhưng rồi chúng cũng nhanh chóng biến mất, trả lại vẻ u tối xung quanh người con trai ấy, tựa như niềm vui chợt hiện lên chẳng bao lâu cũng vội vã tắt ngúm.

“Cậu ấy có một cô bạn gái xinh lắm. Cả hai đã quen nhau gần hai năm. Nhưng dạo gần đây gia đình cậu ấy phát hiện và ngăn cấm”. Tôi chợt nhớ lời kể của Quang Trí buổi trưa hôm ấy. Có lẽ cậu đang rất đau khổ và cô đơn. Sự phiền phức tôi đang gặp phải sao sánh được nỗi đau cậu đang mang. Tôi biết bản thân mình không nên quá thân mật với Khánh Nam nhưng bỏ đi lúc này liệu có quá tuyệt tình? Huống hồ khi nãy cậu đã cứu tôi. Tôi đứng đấy ngập ngừng một hồi lâu. Và rồi lý trí cũng chẳng thể thắng nổi trái tim vốn mềm yếu này. Ngay khi tôi ngồi lại bên cạnh cậu, tiếng đàn liền dứt. Cậu nhìn tôi đôi chút ngạc nhiên:

– Chẳng phải cậu bảo có việc bận sao?

– Hết bận rồi. Đang rãnh rỗi nên ngồi đây

Tôi quay sang chỗ khác, tránh ánh mắt đang ánh lên điều gì đấy sầu đau của cậu. Nói là thế nhưng sự thật là tôi không nỡ để cậu ngồi một mình gặm nhắm nỗi buồn,như cậu từng cầu xin tôi “giúp bản thân bớt cô đơn”.

– Bữa ấy tôi thất hẹn. Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ khiến cậu phải rơi nước mắt.

Tôi ngớ người. Vậy ra cậu theo dõi toàn bộ cuộc trò chuyện giữa tôi, Hiền Thi và anh Trí. Chắc vì thế mà cậu mới đến kịp thời cứu tôi khỏi tên A Kha. Vậy ra cậu cũng cảm thấy hối lỗi, chứ chẳng phải hoàn toàn không quan tâm.

– Lý do?

Tôi chăm chăm nhìn cậu, cố tình ép cậu nói sự thật đằng sau. Chẳng phải tôi nhiều chuyện hay nhỏ mọn. Vì tôi vốn đã biết lý do từ lâu. Chỉ đơn giản… tôi muốn cậu bộc bạch tất cả. Như thế có lẽ cậu sẽ khá khẩm hơn thay vì chôn sâu chúng trong trái tim mình. Nhưng rồi cậu lại im lặng. Không gian xung quanh trùng xuống thấy rõ.

– Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy. Tôi không ép.

– Cậu không giận tôi ư? Khi đã thất hẹn chẳng có lý do.

– Tôi nghĩ cậu không cố ý.

Tôi mỉm cười nhìn cậu. Tôi đang nói điều điên rồ gì thế? Tôi cũng chẳng biết. Tôi chỉ nói theo trái tim mình. Tôi không nỡ để người con trai đang đau buồn kia thêm tổn thương. Tôi…bỗng chốc muốn chữa lành vết thương ấy. Dẫu cho…tôi thừa biết như thế đồng nghĩa với việc tôi lại một lần nữa cãi lời Hiền Thi, lại một lần nữa đối mặt với bao nhiêu hiểm họa thị phi mà tôi luôn sợ hãi. Và quan trọng hơn, tôi mặc kệ cả cảm giác mông lung của tôi về cậu, một con người ngay từ phút đầu tiên đã luôn bí ẩn và kì quái.

– Bỗng muốn nghe cậu hát “Nhỏ ơi”. Tôi đánh nhé!

Khánh Nam nhìn tôi hồi lâu rồi lại nói một chủ đề chẳng liên quan. Rõ là cậu cố ý phá tan bầu không khí ngột ngạt hiện giờ. Tôi gật đầu và lén nhìn cậu. “Vì Khánh Nam luôn có khả năng thu hút người khác đến kì lạ”. Quang Trí đã từng bảo tôi như thế. Phải, sự bí ẩn của cậu khiến tôi rất tò mò dù xen lẫn trong đấy là chút sợ hãi. Mùi nguy hiểm luôn bao vậy xung quanh nhưng sao bản thân không thể thoát. Tôi muốn biết sau ngữ khí luôn luôn thách thức, sau đôi mắt luôn ẩn chứa nét buồn, sau những tiếng đàn luôn gảy những bài hát bất hủ sầu bi là những tâm tư gì chẳng thể bộc lộ. Một cám dỗ khó lòng cưỡng lại.

Từ bao giờ trong cuộc đời tôi lại xuất hiện hình bóng của cậu?

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.