♡CHƯƠNG 9♡: MẶT NẠ RẠN VỠ
Thời gian như dừng hẳn lại khi tiếng đàn cất lên, hòa vào giọng hát.
Chưa bao giờ tôi muốn hát và hát say mê đến thế! Có tiếng hát, chắc sẽ
khiến lòng cậu bớt cô đơn hơn. Dẫu bài hát này cũng chẳng vui vẻ gì cho
cam
– Cậu hát bài này hay thật đấy!
Cậu nhìn tôi cười nhẹ khi bài hát vừa kết thúc. Chiếc đàn guitar được dựa vào chiếc ghế đá bên cạnh để “nghỉ ngơi”. Lời khen kia khiến tôi có chút ngượng ngùng. Nhưng không thể chối bỏ xen lẫn trong đấy, lòng tôi
lại vui vui kì lạ.
– Cơ mà sao lúc nào cậu cũng gảy bài “Nhỏ ơi” cho tôi vậy?
Phải, đó là một trong những điều lạ ở cậu trong tôi. Không chỉ Khánh
Nam mà ngay cả bản thân tôi mỗi khi gặp cậu cũng chỉ muốn hát bài “Nhỏ
ơi”. Bản thân chẳng thể trả lời nên đành hỏi cậu vậy thôi. Đấy cũng là
một cách kéo dài cuộc trò chuyện
– Tôi không biết. Chỉ là…
Đang nói giữa chừng, chợt giọng cậu nhỏ dần. Hai mắt bỗng chốc mất ý
thức rồi nhắm nghiền. Cả thân người cũng vì thế lảo đảo theo. Ngay khi
tiếng nói vừa tắt cũng là lúc Khánh Nam ngã ập vào cơ thể tôi. Tôi hốt
hoảng đưa tay giữ chặt hai vai cậu trước khi cậu lăn nhào xuống đất.
– Khánh Nam! Có sao không Khánh Nam? Cậu nghe tôi nói không vậy?
Tôi cố lay thân ảnh trước mặt nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cậu
nặng quá! Hai tay tôi bắt đầu run lên trước sức nặng của một cơ thể to
lớn. “Phải đưa cậu ấy xuống phòng y tế”. Tôi nghĩ và dáo dác tìm người
xung quanh giúp đỡ. Nhưng… chẳng có lấy một ai. Góc sân gần bãi gửi xe
của học sinh giờ vắng tanh như chùa Bà Đanh. Cũng phải thôi khi bây giờ
đã là giờ lên lớp của các lớp bồi dưỡng trong khi tôi lại trốn xuống
đây. Tôi bắt đầu đâm lo lắng và hoang mang khi thời gian cứ bình thản
trôi.
– Khánh Nam! Cậu đừng hù tôi nữa. Tôi sợ rồi đấy. Tỉnh dậy đi!
Tôi níu nhẹ gấu áo của cậu. Giọng nói bỗng chốc ứ nghẹn. Đôi mắt liền cay xè. Tôi tự thấy mình bất lực. Ngay lúc này đây… tôi thật sự không
biết bản thân phải làm gì ngoài việc nước mắt đang chực chờ rơi. Ánh
Nhiên tôi…không hề mạnh mẽ…
Chợt, tay tôi bị cậu nắm chặt và siết nhẹ khiến tôi khẽ giật mình
– Cậu tỉnh rồi hả? Không sao chứ?
Tôi vội vàng hỏi thăm. Nhưng đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền. Chỉ duy có đôi môi mấp máy những tiếng thều thào không rõ chữ
– Anh mệt lắm rồi!
Và rồi cậu lại gục mê man. Một tiếng ngáy nhỏ vang lên bên tai. “Cậu
ấy đang ngủ hả trời”. Một tia sét đánh ngang người. Nước mắt ngay lập
tức thu lại hết tâm thế trượt dài trên má vì kinh ngạc. Tôi trợn tròn
mắt nhìn người con trai vô tư kia. Vậy ra nãy giờ tôi đang lo lắng cho
một con heo thích thì lăn ra ngủ giữa đường ư? Vừa giận, vừa xấu hổ, tôi hất tên ấy ra khỏi người mình. Tôi cá chắc cậu sẽ tỉnh giấc. Nhưng…
– Oái cái tên này!
Cậu vẫn say sưa ngủ mặc cho cơ thể rơi tự do vào không trung. May mà
tôi níu lại kịp trước khi cậu thật sự ngủ không bao giờ tỉnh. “Chẳng lẽ
mình phải giữ hắn như vậy đến khi hắn dậy à”. Tôi loay hoay tìm chỗ để
tên ấy có thể tiếp tục say giấc nồng nhưng mãi vẫn chẳng có. Thở dài
ngao ngán, tôi đành để đầu cậu tựa vào vai mình.
Khuôn mặt cậu khi ngủ trông sao yên bình! Đôi mi dài, sóng mũi cao
cao cùng làn da trắng, họa chăng ngủ trên vai tôi là một thiên thần?
Từng hơi thở đều đặn phả nhẹ vào cổ. Như một kích thích mạnh, tôi bỗng
rùng mình. Không gian xung quanh im ắng lạ thường, chỉ có tiếng hát xào
xạc quen thuộc của những tán cây và tiếng thình thịch rõ to của con tim
trong lồng ngực. Cơ thể tôi nóng hừng hực. Chẳng cần gương tôi cũng tự
biết khuôn mặt mình lúc này chắc còn đỏ hơn cả gấc.
– Thu Hà!
Trong mơ màng, cậu khẽ nhắc tên một người con gái. Trong giọng nói
như chất chứa điều gì đau đớn. Chưa bao giờ tôi nghe ngữ khí ấy ở
cậu.Đôi mày rậm kia cũng nhíu lại đôi phần cam chịu, kìm nén. Vậy ra đây là một phần cảm xúc thật đằng sau lớp mặt nạ của cậu ư? Trong phút vô
thần, tôi nhẹ nhàng đưa tay chạm mặt cậu. Tôi muốn đánh tan những nếp
nhăn nhó trên vùng trán kia hay cũng chính là những suy tư trong lòng
cậu.
Bỗng cậu mở mắt khiến tôi giật nảy mình. Tôi vội đưa tay xuống và quay mặt đi chỗ khác.
– Nãy giờ tôi ngủ trên vai cậu hả?
Cậu ngồi dậy, nhìn tôi chằm chằm.
– Ừ… Ừ
Tôi ấp úng trả lời như bản thân vừa làm một điều đen tối.Đã xấu hổ nay tôi chỉ muốn tìm hố nào mà chui xuống.
– Tôi bất lịch sự quá! Chắc là cậu cảm thấy không thoải mái
– Không… Không có gì
– Giờ mới thấy ngại hả? Hồi nãy còn tính làm gì mặt tôi mà
Cậu phì cười khiến tôi ngượng chín mặt. Ngại quá hóa điên, tôi nhăn mặt giận dữ tru tréo lên:
– Tưởng bở hả. Tôi tính đẩy cậu xuống đất nằm luôn đó. Dựa vào người ta gần hai tiếng chứ ít gì
– Cậu sẽ không làm vậy đâu
Ánh mắt cậu nhìn tôi hiện lên một sự tin tưởng. Tôi chợt phát hiện,
cậu mang một đôi mắt nâu rất đặc biệt. Ánh mắt ấy khiến tôi xìu hẳn, có
giận cũng chẳng thể nào giận được.
– Tôi không hiền, nhu mì như cậu nghĩ
– Tôi đâu có nghĩ vậy – Cậu bình thản nhún vai – Vì bản chất cậu vốn dịu dàng, yếu đuối mà
Tôi tự hỏi cậu có phải sở hữu siêu năng lực nhìn xuyên thấu hay
không? Tôi với cậu quen biết chẳng bao lâu nhưng cậu lại nhìn thấy tất
cả, nhìn thấy điều tôi ngày ngày vẫn luôn che giấu. Lần đầu tiên bị
người khác lật tẩy bộ mặt thật không do mình tự nguyện, trong lòng chợt
dâng chút sợ hãi.
– Đừng nghĩ một con heo lăn lóc ngủ như cậu có thể dễ dàng hiểu tôi
Lấy lại khẩu khí cao ngạo thường ngày, tôi có ý định ngồi dậy bỏ đi.
Tôi sợ rằng ngồi với cậu lâu thêm thì có khi cậu sẽ biết được tôi những
suy nghĩ linh tinh đang diễn ra trong đầu tôi mất. Nhưng ngay lập tức
cậu lại ấn đầu tôi ngồi xuống.
– Đi ra giờ này là bị giám thị “hốt” như chơi đó. Tôi không hiểu, không hiểu cô gì hết được chưa?
Cậu ta lại giở trò trêu ghẹo tôi. Thật tức chết mất! Dù vậy nhưng
không phủ nhận hành xử của cậu luôn tế nhị. Điều đó càng khiến tôi không hiểu vì sao cậu có thể vô tư ngủ giữa đường. Nhìn cậu lúc này, tôi thật không dám tin trước đây vài phút, khuôn mặt ấy lại mang vẻ đầy đau khổ, tâm tư. Mải mê suy nghĩ, tôi vô thức nhìn cậu chằm chằm.
– Mặt tôi dính bùn hả?
Câu hỏi của cậu khiến tôi choàng tỉnh. Ối trời! Sao tôi lại có thể
làm hành động xấu hổ ấy một lần nữa.Tôi vội vàng quay mặt đi không thèm
trả lời. Tôi biết rõ hành động ấy của bản thân trông lạnh lùng lắm. Ấy
vậy mà cậu ta lại phá lên cười ha hả
– Cậu hay ngại thật! Đây đâu phải lần đầu tiên cậu nhìn tôi như thế. Vả lại ngày nào tôi chẳng gặp những ánh mắt như vậy
– Thôi đánh đồng tôi giống mấy người cậu nói.
– Vâng. Tôi biết. Cậu đang thắc mắc tại sao tôi đột nhiên lăn đùng ra ngủ chứ gì?
Đấy, tôi nói cấm có sai. Cậu ta dễ dàng nghe thấy tôi đang nghĩ gì trong đầu.
– Ờ thì… – Cậu bắt đầu trả lời khi thấy tôi gật đầu – Tại tôi buồn ngủ thì ngủ thôi
– Bộ cậu là heo hả? – Tôi bất bình trước câu trả lời như không của cậu
– Ghẹo tí – Nụ cười trên môi cậu bỗng nhiên biến mất – Hơn cả tuần
nay tôi mất ngủ nghiêm trọng. Dù uống cả thuốc an thần, tôi vẫn chẳng
chợp mắt được. Đến ba, bốn giờ sáng vừa thiếp đi một lúc thì lại tỉnh.
Chẳng hiểu sao hôm nay ngồi với cậu, tôi lại thấy yên bình rồi ngủ luôn
lúc nào không hay. Một giấc ngủ ngon
– Ngon đến độ nói mớ luôn mà. Xem người ta như cái nệm không bằng
Tôi nói lí nhí, lầm bầm với bản thân mình. Thế mà cậu vẫn có thể nghe…
– Tôi nói mớ gì vậy?
– Một người nào đó tên Thu Hà. Trông cậu khi ấy đau khổ lắm.
Ngay khi câu nói vừa dứt, tôi mới phát hiện bản thân đã hỏi một điều
hết sức ngu ngốc. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhận một trái bơ to đùng thêm lần nữa. Nhưng cậu lại lấy tay che mặt, lắc đầu cười. Một nụ cười
có chút ngại ngùng như vừa bị lật tẩy một điều xấu hổ
– Ối trời! Để cậu thấy khuôn mặt ấy. Xấu hổ thật!
– Có gì phải xấu hổ. Mình buồn thì nói mình buồn thôi. Cậu giấu chúng trong lòng chỉ khiến chúng đau thêm – Tôi nói thật lòng
– Chắc cậu muốn biết Thu Hà là ai nhỉ?
– Bạn gái của cậu? Anh Trí nói tôi cậu có một người bạn gái nên tôi đoán thế
– Đúng hơn là bạn gái cũ. Chúng tôi chia tay hơn cả tuần nay rồi
– Tôi xin lỗi
– Có gì đâu. Chẳng phải chính cậu bảo tôi đừng giấu nỗi buồn sao? Thật sự… Tôi nhớ cô ấy lắm…
Mắt Khánh Nam nhìn xa xăm nơi khoảng không vô định khi thốt ra câu
nói ấy. Nhắc đến Thu Hà, giọng cậu nghe thật dịu dàng, ấm áp nhưng có
chút thoáng buồn. Nó khiến tôi chợt cũng ảm đạm theo. Tôi cảm nhận được
cậu yêu cô gái kia nhiều đến như thế nào. Một anh chàng si tình! Có vẻ
như đây mới là một phần con người thật của cậu. Phải chăng tôi đã khiến
mặt nạ thủy tinh kia đang dần rạn vỡ?
Không gian dần rơi vào trạng thái im lặng. Cả hai bỗng chẳng nói với
nhau câu nào, chỉ lặng ngắm những bóng sáng dưới tán lá nhấp nháy khi
những tia nắng ban trưa bắt đầu gay gắt hơn… Tôi cảm nhận được, khoảng
cách giữa tôi và cậu dường như vừa được kéo gần lại thêm chút nữa.
(Còn tiếp)