Trò Đùa Tình Yêu

Chương 120: Chương 120: Anh định gia nhập với cô




Cô không muốn thấy Diêu thị sụp đổ, dù cô chán ghét Diêu Yến Anh cùng Phương Linh Ngọc, Diêu thị là tâm huyết cả đời của ba cô, mà hiện giờ người cuối cùng có thể bảo vệ được Diêu thị chính là cô. Nếu Diêu thị sụp đổ, sau này cô phải ăn nói như nào với ba mẹ đây?

Nửa đời sau của cô sẽ sống ở sự hối hận tự trách bản thân.

Đào Khánh Trần đau lòng nhíu chặt đôi mắt lại, trên gương mặt vốn bình tĩnh thản nhiên, bởi vì nhìn thấy cô đau khổ tột độ mà trở nên đen nhánh như màn đêm bất tận nơi biển rộng, một sự thay đổi tinh tế của biểu cảm cũng chính là tình yêu sâu đậm của anh ta.

Anh ta rất muốn duỗi tay ôm người phụ nữ đang bất lực rơi lệ kia vào trong lồng ngực của mình ngay lập tức, nhưng bây giờ vẫn không được, thân phận của cô đã bị công khai, hai người không có cách nào vượt qua được khoảng cách đó. Anh ta chịu đựng cơn đau đớn, cố hết sức điều hoà hơi thở của mình.

“Đến tận cùng thì Diêu thị thế nào rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng của anh ta lên tới đỉnh đầu làm trong thâm tâm cô ấm lên, cô càng hết cách kiềm chế những giọt nước mắt, cứ thế mà chảy trên mặt.

Cô nghẹn ngào: “Tài chính Diêu thị đã bị cắt đứt, nếu không có tài chính rót vào thì rất nhanh sẽ bị ngân hàng niêm phong. Cổ phiếu của Diêu thị bị tuột hạn mức, bộ phận dân cổ dân điên cuồng bán tháo cổ phiếu, Diêu thị lại không có nhiều tiền mặt như vậy.”

Sắc mặt Đào Khánh Trần trở nên nghiêm trọng, tuy rằng anh ta không trực tiếp nhúng tay vào tài chính và quản lý công ty, nhưng tin tức mới về Diêu Yến Anh chưa được công bố quá một ngày, sao một công ty lớn như Diêu thị lại xảy ra biến cố đến tận cùng như vậy?

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, anh ta không tin tình hình hiện tại của Diêu thị là do sự gièm pha gây ra.

“Diêu thị cần bao nhiêu tiền? Có phải bây giờ chỉ cần rót tiền vào có thể không?”

Diêu Lan Hạ cúi đầu nằm trên tay lái, sau đó đột nhiên cô ngẩng đầu: “Viện phó, tôi còn có việc, bây giờ cần phải đi xử lý, anh đi về trước đi.”

Cô vội vàng muốn đẩy người xuống xe là do cô nghĩ ra một cách, tuy rằng nghe thì thật sự thực vô nghĩa, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.

Thứ mà Diêu thị cần bây giờ là tiền, cô có thể bán của cải và vật chất tư nhân của mình để đổi lấy tiền mặt, ra ngoài cầm cố hết những đồ vật mà mình có, có thể đổi bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu.

Mặc dù có Lưu Nguyên Hào bên cạnh nhưng cô vẫn không muốn ỷ lại nhà họ Lưu.

Sau khi cô gả cho Lưu Nguyên Hào, tất cả mọi người cho rằng cô là vì hám tiền tài địa vị nhà họ Lưu, cô sẽ chứng minh mình không phải như thế!

“Chuyện gì vậy? Tôi sẽ giúp cô. Bác sĩ Diêu, bây giờ cô không phải một mình chiến đấu, tôi và cô sẽ cùng nhau, còn có…”

Đào Khánh Trần đột nhiên muốn nói lại thôi, thứ Diêu thị đang cần là một khoản tài chính lớn. Về điểm này, Diêu Lan Hạ không cần ỷ lại Lưu Nguyên Hào, anh ta cũng có thể!

Vì thế, Đào Khánh Trần gật đầu: “Được, cô đi nhanh đi, cứ tin tôi, nhất định Diêu thị sẽ biến nguy thành an, tin tưởng tôi!”

Anh ta đè mu bàn tay của cô, lòng bàn tay ấm áp áp vào mu bàn tay cô, dường như độ ấm của làn da đã tiếp thêm năng lượng cho cô.

Nhìn xe Diêu Lan Hạ đi xa, Đào Khánh Trần gọi một cuộc điện thoại.

“Kerry, nghe đây, bây giờ trích một khoản tiền trong tài khoản cá nhân tôi…”

“Bây giờ sao?” Quả nhiên giọng nói kia có chút chần chừ.

“Đúng vậy, ngay bây giờ!”

Đào Khánh Trần vừa nói vừa ngồi trở về bên trong xe mình, anh ta ngồi ở trước tay lái. Một tay của anh đỡ tay lái, ánh mắt thì chăm chú nhìn về phương hướng Lan Hạ biến mất.

“Số tiền anh cần quá lớn, trước mười hai tiếng đồng hồ phải thông báo cho ngân hàng. Đã chọn phương thức này thì phải thông báo trước, làm sao vậy? Sao gấp thế?”

Anh ta bực tức hung hăng đấm vào tay lái, anh ta chưa từng huy động một số tiền lớn như thế, cho nên anh ta không hiểu biết quy trình liên quan, tài sản dưới danh nghĩa anh ta luôn do giám đốc quản lý tài chính kiểm soát.

Đào Khánh Trần nhìn thời gian, bây giờ là bảy giờ rưỡi chiều ở nước H, thời gian ở New York chậm hơn mười hai tiếng so với nước H…

Muốn khởi đầu tài chính, phải chờ tới sau mười hai tiếng đồng hồ, hy vọng trong mười hai tiếng đồng này Diêu thị sẽ không xảy ra bất cứ biến cố nào nữa.

“Thời gian vừa đến là phải lập tức đi làm, nhớ kỹ là phải nhanh lên đó!”

“Ok! Bây giờ tôi sẽ thông báo với ngân hàng ngay.”

Diêu Lan Hạ trở về căn phòng thuê của mình, cô lấy hộp trang sức của mình từ phía dưới đầu giường ra. Sau đó, cô ngồi xếp bằng dưới đất, nước mắt từ đôi mắt của Diêu Lan Hạ rào rạt rơi xuống.

Chỗ này là quà tặng mà ba mẹ tặng cô vào dịp sinh nhật hằng năm, vì đây là kí ức đẹp đẽ của người con gái trưởng thành. Quà tặng mà ba mẹ cho cô đều là trang sức quý báu, nhưng tuyệt đối không phải vì có một ngày muốn cô đi bán lấy tiền mặt…

Cô loạn xạ lau nước mắt trên mặt, Diêu Lan Hạ đóng nắp hộp lại: “Ba, mẹ, thực sự xin lỗi, bây giờ Diêu thị gặp nguy, con không thể bỏ mặc ngồi nhìn. Con đồng ý với hai người, chờ đến khi con có đủ năng lực, nhất định con sẽ mang về không thiếu một món. Mọi người đừng trách con nhé.”

Chạy một đường xe, Diêu Lan Hạ lái xe đến tiệm cầm đồ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diêu Lan Hạ đứng ở chỗ này, ngửa đầu nhìn bảng hiệu.

Diêu Lan Hạ mang một chiếc kính râm rất lớn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô.

“Trang sức này… Bây giờ chỉ có thể cho cô tối đa là 1 tỷ rưỡi”

“Sao có thể như vậy được? Trang sức này là hàng bản giới hạn, trị giá hơn 6 tỷ, sao ông…”

“Cô gái, đây là quy tắc tiệm cầm đồ. Chấp nhận hay không thì tùy ý cô.”

Ba đã trao quà tặng này nhân dịp cô trưởng thành năm mười tám tuổi. Năm đó cũng đã trị giá hơn 6 tỷ, bây giờ giá trị phải xa xỉ hơn chứ, tự nhiên sư tử mở miệng là chỉ còn 1 tỷ rưỡi!

Xem xét đống trang sức từ trên xuống dưới của mình, vốn dĩ có thể bán được gần 300 tỷ châu báu kim cương, tổng hợp lại còn không đáng 9 tỷ…

Diêu Lan Hạ nhìn điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời, cô cắn chặt khớp hàm.

9 tỷ, cô muốn bán hồi ức đẹp đẽ mà ba mẹ đã cho cô sao?

Không, cô làm không được.

Đi ra tiệm cầm đồ, Diêu Lan Hạ đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cô nhận ra thế giới lớn như vậy, cô giống như bị bỏ rơi vậy.

Lúc này, di động Diêu Lan Hạ vang lên.

Diêu Lan Hạ ngoài ý muốn, Lưu Nguyên Huyên đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

“Chị dâu, tôi có xem tin tức về tình hình của Diêu thị, chị thế nào rồi?”

“Tôi không sao.” Giọng nói mệt mỏi của cô đủ thấy tâm trạng cô đang không tốt.

Lưu Nguyên Huyên gãi đầu: “Xử lý những chuyện nguy cơ như này cần một khoản tiền đáng kể, nhưng mà bây giờ anh trai không có ở nhà. Chị dâu, trong tay tôi có khoản 150 tỷ tiền riêng, tôi giao toàn bộ cho chị, chị dung trước giải nguy… Ngày thường tôi cũng tiêu tiền khá quá tay, hơn nữa tiền tiêu vặt trong nhà cũng không quá nhiều.”

“Không cần đâu, cậu giữ lại đi, 150 tỷ đối Diêu thị mà nói cũng là như muối bỏ biển, hà tất gì phải đập vào trong.”

Tuy là Lưu Nguyên Huyên cũng là cậu chủ nhà họ Lưu nhưng thân phận anh ta khá đặc biệt, đến bây giờ đều không có một chút cổ phần nào. Ngày thường anh ta phung phí nên kỳ thật không tích góp được gì.

Diêu Lan Hạ không muốn để anh ta thấy tự trách, tiếp theo cô nói: “Chuyện tiền bạc tôi sẽ tự nghĩ cách, cậu chỉ là một học sinh, chỉ cần học tập là tốt rồi.”

“Chị dâu, thực sự xin lỗi, bây giờ tôi cũng chưa có cũng đủ năng lực, tuy nhiên nhất định tôi sẽ nỗ lực!”

Sự mạnh mẽ và cứng cỏi của cậu ta làm Diêu Lan Hạ có chút kinh ngạc: “Nỗ lực là được.”

“Số tiền này nhất định tôi phải đưa cho chị, coi như tôi… Cho chị mượn, sau này chị trả lại cho tôi. Đưa số thẻ ngân hàng cho tôi đi, nhanh lên.”

Cảm xúc không nói nên lời, thực sự rất phức tạp, rất kỳ lạ.

Nhưng dường như phản cảm với cậu ta cũng giảm bớt một ít.

Đương nhiên cô sẽ không đưa số thẻ cho cậu ta, cô không muốn phải nợ người của nhà họ Lưu.

Nếu cô muốn lợi dụng nhà họ Lưu, Lưu Nguyên Hào cho cô tấm thẻ kia, cô có thể quẹt cả ngàn tỷ...

Ngồi trở lại bên trong xe, Diêu Lan Hạ chống cái trán, ngoại trừ trang sức, cô còn có một thứ cuối cùng, căn nhà ba mẹ để lại dưới tên cô.

Hiện giờ mẹ con Phương Linh Ngọc đang ở trong biệt thự, năm đó là họ chuyển dời đến dưới danh nghĩa của cô nên bây giờ cô có thể bán biệt thự đi.

Đúng vậy, bán biệt thự đi! Chuyện tới bây giờ, bọn họ cũng không cần thiết lại ở trong cái căn nhà to như vậy nữa.

Cô lái xe chạy như bay, radio bên trong xe đột nhiên phơi bày gièm pha về Diêu Yến Anh nhiều hơn, không những Diêu Yến Anh mà còn có cô nữa.

“Theo người biết chuyện lộ ra, quan hệ giữa hai chị em Diêu thị vẫn luôn không hoà thuận. Lần này, em gái gặp chuyện, thân là mợ chủ nhà họ Lưu, cô cả nhà họ Diêu vẫn chưa lộ diện đến tận bây giờ, có thể thấy được hai người đang âm thầm đấu đá bên trong…”

“Diêu Lan Hạ không màng đến em gái, độc chiếm vương miện mợ chủ nhà họ Lưu, đến tột cùng là muốn nhân cơ hội cướp đi Diêu thị, đây là kế hoạch muốn diệt trừ cái đinh trong mắt từ lâu?”

Đáng chết! Cái đám phóng viên vô lương tâm này!

“Nhà họ Lưu và Diêu thị một trước một sau gặp nguy, Diêu Lan Hạ là nhân vật mang lại điềm xấu, Lưu Nguyên Hào lao tới nước Mỹ, mợ chủ nhà giàu phải làm thế nào?”

Mà trên giao diện di động, gièm pha cùng chửi rủa cô vô cùng khó coi, fan của Mai Khánh Vân đâu bỏ qua, mắng Diêu Lan Hạ là ai cũng có thể lấy làm chồng.

Thậm chí còn có người nói: “Nếu lúc trước cô ta có thể bò lên giường cậu chủ nhà họ Lưu, bây giờ cậu cả không có ở nhà, cũng có thể bò lên giường người khác ngủ một đêm, chẳng phải Diêu thị sẽ biến nguy thành an sao?”

Chết tiệt!

Diêu Lan Hạ hung hăng ném di động xuống, ngửa đầu nhìn lên biệt thự.

Đồng tử cô co rút lại một lần nữa!

Lúc này bên ngoài biệt thự trong ba tầng và ngoài ba tầng đều đầy phóng viên, mỗi người như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, chờ đợi cơ hội để hành động, có thể xé người khác nát hoàn toàn.

Cửa chính và cửa hông biệt thự còn không thể nào vào được, một khi cô tới gần thì sẽ bị các phóng viên hai bên tấn công, một mình cô không phải đối thủ bọn họ.

Lúc này, nửa nằm ở phòng ngủ Diêu Yến Anh sợ nắm chặt gối đầu: “Mẹ, làm sao bây giờ?”

Phương Linh Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi, lấy tay cầm gối cô ta ném xuống mặt đất, âm thanh loảng xoảng phát ra, bà ta chật vật phẫn nộ dậm chân: “Mày hỏi tao làm sao bây giờ hả? Mày nhìn xem chính mày gây chuyện gì! Mày… Sao mày không cẩn thận như thế hả!”

Diêu Yến Anh khóc như mưa: “Mẹ, con là bị người ta hãm hại, đêm đó chỉ là con uống quá nhiều, nhưng những chuyện sau này thật sự không biết, mẹ, con thề, con tuyệt đối không phải như truyền thông viết, mẹ, mẹ là người thân duy nhất của con, mẹ nhất định phải cứu con.”

Giọng nói mềm mại của cô ta đã khiến cho Phương Linh Ngọc đau lòng: “Được, lúc này con vừa mới làm giải phẫu, không thể khóc, sẽ làm tổn thương đến cơ thể, mẹ sẽ nghĩ cách.”

Diêu Yến Anh lau nước mắt: “Mẹ, nhất định trong tay cái con Diêu Lan Hạ hèn hạ này có tiền, dù sao chúng ta đã đòi cô ta cũng không phải một lần hai lần, cô ta xem Diêu thị còn hơn cả mạng sống của chính mình, nếu đòi tiền cô ta sẽ cho.”

“Nhất định sẽ cho sao? Sao tôi lại không biết?”

Một âm thanh mang theo giận dữ truyền tới, toàn thân của Diêu Lan Hạ đều mệt mỏi những vẫn cố đứng trước mặt của hai người, hai tay cô nắm chặt, nhìn chằm chằm về hướng Diêu Yến Anh, nói: “Hỏi tôi đòi tiền? Thật sự rất xin lỗi, không có lần sau đâu.”

Phương Linh Ngọc cười lạnh nhạt nói: “Cho nên lúc này cô nhìn Diêu thị sụp đổ à? Tôi không tin cô không đau lòng!”

Diêu Lan Hạ nhìn Diêu Yến Anh với ánh mắt hình viên đạn, khóe mắt cô khinh thường như một cây đao muốn đâm thẳng vào mặt cô ta: “Đương nhiên là tôi không thể không đau lòng, cho nên, tôi muốn bán đi số của cải riêng này để lấy tiền mặt chỉ để bảo toàn cho Diêu thị.”

Của cải riêng?

Phương Linh Ngọc liếc mắt: “Ý của cô là sao?”

Diêu Lan Hạ nhìn quanh phòng ngủ to lớn và lộng lẫy như công chúa của Diêu Yến Anh, nơi này đã từng thuộc về cô và đây cũng là căn phòng lớn nhất của biệt thự này, nhưng sau này Diêu Yến Anh làm đủ mọi cách để có thể chiếm lấy nơi này làm của riêng, lúc này đã không thể nhìn ra được bộ dáng lúc trước kia nữa.

“Tất nhiên rồi căn biệt thự này chính là tài sản cá nhân của tôi, hai ngày này tôi sẽ đem căn nhà này bán đi, thời gian này các người mau thu dọn hành lý và sau đó rời khỏi nơi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.