Cúp điện thoại, Diêu Lan Hạ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nếu như Diêu Yến Anh thật sự không mang thai, những người kia sao lại nói được như vậy?
Không có gió cũng không dậy sóng, nhất định là Diêu Yến Anh, kẻ ngốc không biết suy nghĩ này lại gây ra chuyện rồi.
Lại một lần nữa gọi đi, nhưng lần này không có ai phản hồi.
Không lẽ thật sự xảy ra chuyện sao?
Diêu Yến Anh mà rơi vào tay những kẻ có ý đồ xấu, rắc rối sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Thấp thỏm trở lại bàn ăn, bữa cơm này Diêu Lan Hạ ăn cũng không yên.
Buổi chiều trở lại bệnh viện, ba bệnh nhân do Diêu Lan Hạ phụ trách tình trạng có chút không ổn định, cô một mực ở trong phòng quan sát tình trạng bệnh nhân, hơn ba tiếng đồng hồ cũng không hề đi ra ngoài
Tình trạng của bệnh nhân cuối cùng cũng ổn định lại, Diêu Lan Hạ cổ đau nhức đi ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại di động lên, bất ngờ phát hiện trên màn hình đưa một chuỗi tin tức!
“Cuộc sống riêng tư của người thừa kế Diêu thị bị xáo trộn. Sau bữa tiệc đã có con hoang và bị phát hiện phá thai trong một bệnh viện nào đó.”
“Phá bỏ cả Diêu thị cũng không ích gì.”
“Diêu thị lại gây tai tiếng, cuộc sống bê tha của cô hai nhà họ Diêu, phá thai không chỉ một lần.”
Diêu Lan Hạ đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, hoa mắt, thiếu chút nữa ngã trên hành lang bệnh viện!
Cô dùng tay giữ chặt khung máy khử rung tim để ổn định bước chân, cắn răng mở một trong số tin ra xem.
Những từ ngữ sắc bén trong đó liệt kê cuộc sống riêng tư của Diêu Yến Anh lộn xộn và bẩn thỉu như thế nào,. cô ta dan díu với nhiều người đàn ông và thường xuyên lai vãng trong hộp đêm ra sao. Dựa vào danh tính là người thừa kế của Diêu thị, cô ta đã đi đường tắt trong giới giải trí.
Diêu Yến Anh tụ tập cá độ đua ngựa, thiếu chút nữa làm mất toàn bộ gia sản.
Diêu Yến Anh đăng những món đồ xa xỉ trên Facebook, khoe cuộc sống xa hoa của gia đình giàu có, hội bạn thân vô cùng hỗn loạn, thay đàn ông như thay áo.
Sau khi thân phận là em gái Diêu Lan Hạ được phơi bày, Diêu Yến Anh thói khoe khoang của cải càng lan tràn nhiều hơn, thậm chí còn đánh đập một cô gái dã man vì không chịu liếm giày mình.
Diêu Lan Hạ nhức đầu nhắm mắt lại, thần kinh đại não dường như bị thứ gì đó kéo mạnh, hô hấp dồn dập đến gần như muốn nghẹt thở!
Diêu Yến Anh! Cô chỉ biết cô ta táo tợn và hỗn láo sau khi ba mất chứ chưa bao giờ biết đời tư của cô ta lại như thế này
Nhìn xuống ——
“Đối tác của Diêu thị vài ngày trước bởi vì thân phận của Diêu Lan Hạ đã lấy lại lòng tin với Diêu thị. Tuy nhiên, sau khi vụ bê bối của Diêu Yến Anh bị phanh phui, các nhà đầu tư cũng yêu cầu rút vốn. Hiện tại, tòa nhà văn phòng của Diêu thị đã trở nên vô cùng hỗn loạn.”
“Bà Phương Linh Ngọc vẫn chưa đưa ra phản hồi về vấn đề này, khẳng định sự việc chỉ là tin đồn do truyền thông tung ra. Còn sự thật thì mọi người đều biết rõ.”
“Vẫn còn hai giờ nữa thị trường chứng khoán sẽ đóng cửa. Nhiều người đứng bên lề quan sát số phận của Diêu thị“.
Một cơn đau bụng dữ dội ập đến! Diêu Lan Hạ đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay ấn vào bụng không cho mình ngã xuống, nhưng mà cô đau quá! Cơn đau dữ dội lan ra cả cơ thể khiến cô không thở nổi!
Diêu Yến Anh! Cô muốn cho Diêu thị chôn theo mình sao!
“Bác sỹ Diêu? Cô sao vậy?”
Y tá đi qua nhìn thấy khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh của Diêu Lan Hạ, vội vàng đưa tay đỡ cô lên, Diêu Lan Hạ cắn răng chống đỡ: “Giúp tôi đứng lên, cám ơn.”
Y tá đỡ Diêu Lan Hạ dậy, cô chật vật chống vào gậy truyền dịch, sắc mặt trắng bệch.
Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, Diêu Lan Hạ trở lại phòng làm việc.
“Bác sỹ Diêu, sắc mặt cô sao vậy? Bị bệnh sao?” Triệu Nhật Miên thấy cô như vậy, bị dọa cho phát sợ.
Diêu Lan Hạ bị đau bụng dữ dội cố đi tới ngăn kéo tìm thuốc dạ dày, mở nắp lọ nhét mấy viên thuốc vào miệng, vốc lấy cốc nước lạnh uống nhanh thuốc vào bụng.
Dạ dày cô co rút.Kinh nghiệm nhiều năm cho cô biết rằng vì lo lắng và tức giận mà cơn đau dạ dày lại tái phát. Cả cơ thể cô run lên vì đau
“Tôi có việc cần đi ra ngoài một lúc.”
Quý Tư Vũ đi tới bàn làm việc của cô, lo lắng nhìn vẻ mặt của cô, đưa tay sờ trán, không phải là sốt. “Bác sĩ Diêu, cô phải đi khám ngay.”
Nắm lấy lọ thuốc của cô, Quý Tư Vũ càng thêm lo lắng: “Bác sĩ Diêu, cô phải đi kiểm tra sức khỏe ngay. Cô không thể chỉ uống thuốc giảm đau như vậy được!”
Diêu Lan Hạ hất tay ra, “Tôi không sao, ngồi một lát là đỡ, mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”
Bệnh nhân thúc giục, Triệu Nhật Miên bị gọi đến phòng bệnh, Quý Tư Vũ cũng phải đi khám cho bệnh nhân, không thể làm gì khác hơn là để cho Diêu Lan Hạ tự mình giảm bớt.
Chờ đau đớn tạm đỡ, Diêu Lan Hạ cầm chìa khóa xe chạy thẳng xuống hầm để xe.
Tăng tốc hết cỡ, cô đạp hết chân ga, phóng nhanh đến tòa nhà Diêu thị.
Khi xe đến bên ngoài tòa nhà, đã thấy hàng chục phóng viên đang bị chặn ngoài cổng.
Nếu tiếp tục như vậy sẽ bị các phóng viên đè bẹp, Diêu Lan Hạ quyết định trực tiếp xuống ga ra dưới tầng hầm, từ hầm B2 đi lên lầu, dùng thang máy đi thẳng đến văn phòng trên cùng.
“Diêu Lan Hạ? Sao cô lại ở đây?!”
Phương Linh Ngọc thấy Diêu Lan Hạ đứng trước của phòng làm việc, sợ đến mức ôm ngực: “Cô tới làm gì?”
“Bà nói tôi tới làm gì?” Diêu Lan Hạ cong môi mang theo chút mỉa mai và cảm giác bất lực, cô nắm chặt tay nắm cửa chống đỡ bản thân:“Phương Linh Ngọc, mẹ con bà muốn tiêu diệt Diêu thị sao? Diêu thị này mà sụp đổ thì các người chỉ còn đường uống gió tây bắc để sống
Một đám mất não!
Phương Linh Ngọc cầm lên điện thoại gọi cho ai đó, Diêu Lan Hạ sải bước đi tới, giật điện thoại ném xuống đất!
“Cô, cô muốn làm gì!”
Thấy Diêu Lan Hạ đích tức giận, Phương Linh Ngọc hoảng sợ, Diêu Lan Hạ không phải là người dễ dối phó, một khi cô nổi giận thì một là ta chết ngươi cũng phải mất mạng.
“Diêu Yến Anh đâu! Gọi cô ta ra đây!”
Khuôn mặt trang điểm đậm của Phương Linh Ngọc không thể trả lời được gì. Ánh mắt sắc bén của Diêu Lan Hạ như muốn soi sâu vào tận đáy lòng bà ta: “Cô ta ở đâu?!”
Phương Linh Ngọc nghiến răng: “Tôi không biết!”
“Không biết?!” Diêu Lan Hạ tức giận, lạnh lùng xoay người, gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Sự tức giận và bất bình của cô bao năm qua cùng với sự bao dung và độ lượng của cô theo năm tháng cũng không thể bù lại được:“Nếu Diêu thị xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho các người chôn cùng!”
Cô đập vỡ một mảnh sứ trắng, Phương Linh Ngọc trợn tròn mắt, nhưng cô là người phụ nữ của Lưu Nguyên Hào, bà ta không dám động vào.
Lo lắng, kiệt sức mà cơn đau bụng lại ập đến, Diêu Lan Hạ ngồi ở trên sô pha cười nhạo, bấu chặt ngón tay mảnh khảnh trên ghế sô pha da, nghiến răng nói: “Có bao nhiêu người thoái vốn?”
Phương Linh Ngọc sớm bị khí thế của cô làm sợ đến choáng váng, run run nửa ngày mới nói được một câu.
“Tôi đang hỏi bà đó! Trả lời đi!” Diêu Lan Hạ mỉa mai nói.
“Toàn, toàn bộ đều yêu cầu rút vốn, những người trong hội đồng quản trị… cũng đang gây áp lực.” Phương Linh Ngọc đầu lưỡi thắt lại, bà ta lờ mờ nghe thấy tiếng xương gãy của mình. Đúng vậy, nếu công ty thực sự có vấn đề, Diêu Lan Hạ chắc chắn sẽ khiến bà ta thịt nát xương tan.
Toàn bộ đều rút vốn?
Dạ dày lại cuộn lên một trận đau nhói, lần này lớn chuyện rồi, lớn chuyện thật rồi.
Diêu Lan Hạ đưa tay: “Đem danh sách cho tôi xem.”
Phương Linh Ngọc lui về sau một bước: “Cô... Muốn danh sách làm gì?”
Diêu Lan Hạ hung hăng nhìn bà ta chằm chằm: “Bà nói xem để làm gì! Một vấn đề lớn như vậy bà có thể giải quyết được sao?!”
Cô một câu chạm đến chỗ đau của bà ta, đúng vậy, không hề bịa đặt, Linh Ngọc trước khi biết đến ba của Diêu Lan Hạ chưa hề biết thế giới rộng lớn như vậy. Huống hồ là chuyện kinh doanh,
Diêu Lan Hạ nhanh chóng lướt qua danh sách, rất nhiều người trong số họ cô không biết, nhưng cô nhận ra một trong số họ, có một người từng là bạn của cha mình, và tiếng nói của ông ta khá có trọng lượng trong số các nhà đầu tư.
Khi cô đứng dậy, Diêu Lan Hạ lạnh lùng nhìn bà ta, “Cho bà một cơ hội, coi chừng con gái của bà thật tốt, đừng để cô ta gây chuyện nữa!”
Đi ra phòng làm việc, Diêu Lan Hạ đau dạ dày đến mức chân bước không ổn định, phải gắng gượng lắm mới đi được đến ga ra.
Cô phải đích thân đến thăm vị này, bất kể cái kết như thế nào...
Xe đến dưới công ty của Trần Trung Hoa, Diêu Lan Hạ có chút ủ rũ, người chú đã lâu không gặp, nếu tự nhiên xông tới quấy rầy cũng không dễ nói chuyện.
Thêm nữa… thôi vậy.
Lễ tân nhìn thấy người vào cửa là vợ của Lưu Nguyên Hào, liền trực tiếp kết nối máy với tầng cao nhất.
Lấy danh nghĩa bà Lưu, làm việc quả nhiên rất thuận lợi, thậm chí còn không cần hẹn trước.
Nhưng điều này thực tế cũng không giúp ích cho Diêu Lan Hạ nhiều lắm.
Trần Trung Hoa ngưỡng mộ lòng dũng cảm và trách nhiệm của Diêu Lan Hạ, nhưng ông ta cũng hoàn toàn mất niềm tin vào Diêu thị.
“Lan Hạ, chú biết cháu muốn cứu Diêu thị, nhưng là chú rất tiếc phải nói cho cháu biết, công ty cháu ra thương trường, lại chọn sai tướng quân, binh lính có tài giỏi đến đâu cũng không thể thắng được...”
Ông ta nhìn dáng vẻ bất lực của Diêu Lan Hạ, thành khẩn nói: “Nếu cháu thật sự muốn Diêu Thị có thể lật ngược ván cờ, trước tiên cháu chỉ có thể trở lại nắm quyền, khi đã trở thành chủ tịch Diêu Thị, chú sẽ thuyết phục những người khác đầu tư cho Diêu Thị.”
Diêu Lan Hạ lắc đầu: “Cháu đã giao hết cổ phần cho bọn họ, Diêu thị không còn là của cháu nữa.”
Chiều nay cô đã đến gặp bốn vị trưởng bối, ý kiến của họ cũng tương tự như vậy.
Khi thị trường chứng khoán đóng cửa, Diêu thị rơi xuống đáy, ở mức thấp nhất trong lịch sử.
Đây là một tình huống chưa từng có, không khác gì công bố án tử hình.
Ngồi trong xe, Diêu Lan Hạ nghĩ đến Lưu Nguyên Hào, cô rất nhớ anh, không chỉ vì tài năng lật ngược tình thế của anh, mà còn muốn anh ở bên cạnh cô khi cô bất lực nhất.
Lúc này Lưu Nguyên Hào vẫn đang trên máy bay đến Seattle, cô không liên lạc được với anh.
“Bây giờ chúng tôi sẽ phát một bản tin. Khu giải trí SKY do MBK International Group đầu tư, vốn được biết đến là công ty hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản của nước H tại Seattle đã bị chính quyền Mỹ đình chỉ do xây dựng trái phép. Các nhà chức trách Mỹ đã dừng yêu cầu thanh toán do vi phạm pháp luật trong quá trình xây dựng. Tổng giám đốc MBK Lưu Nguyên Hào đã đích thân đến Seattle để giải quyết...”
Diêu Lan Hạ ngẩn người, ngồi trong xe hồi lâu, đầu óc trống rỗng, MBK cũng xảy ra chuyện!
Anh... sẽ ra sao?
Họa vô đơn chí, giờ Lưu Nguyên Hào lo cho bản thân còn không xong, làm gì có cách để giúp cô.
Hơn nữa, so với vấn đề của MBK, thì chuyện của Diêu thị không đáng nhắc tới.
Diêu Lan Hạ phiền não ôm trán, cô còn có thể tìm ai bây giờ?
Đúng lúc này thì điện thoại reo.
Thật trùng hợp, là Đào Khánh Trần.
Người đàn ông luôn xuất hiện khi cô bất lực, giống như một vị cứu tinh.
“Bác sĩ Diêu, cô đang ở đâu? Mặc kệ cô đang ở đâu, đừng đi đâu cả, tôi sẽ tìm cô.”
Diêu Lan Hạ nhìn quảng trường, ngẩng đầu lên là màn hình lớn, tin tức vừa nãy là từ ấy phát ra: “Tôi đang ở quảng trường tòa nhà thương mại Hoàn Cầu.”
“Được, chờ tôi!”
Nói xong câu chờ tôi, thì anh ta cúp máy, Diêu Lan Hạ thật sự ngồi bất động trong xe chờ, thật ra không phải đang chờ, chỉ là cô cũng không biết phải đi đâu nữa.
Chỉ trong vòng mười phút, chiếc Mercedes-Benz S600 của Đào Khánh Trần đã đến, đỗ bên cạnh xe của cô trong bãi đỗ xe.
Cửa kính xe bị gõ, cô kinh ngạc nhìn lên và thấy anh ta.
“Viện phó, anh... sao anh đi nhanh vậy?”
Đào Khánh Trần trên mặt lấm tấm mồ hôi, đến quá vội vàng mà không kịp thay đồ, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng: “Tôi biết Diêu thị xảy ra chuyện, MBK cũng đang gặp khó khăn. Điều quan trọng là tôi nghe bác sĩ Triệu nói cô không được khỏe.”
Chuyện khác anh ta có thể không quan tâm, nhưng thân thể cô là chuyện quan trọng.
Hai mắt Diêu Lan Hạ đỏ vằn lên tia máu: “viện phó, tôi không sao, nhưng Diêu thị... Tôi không muốn nhìn nó sụp đổ.”