Trò Đùa Tình Yêu

Chương 85: Chương 85: Cơ trí như anh, vì sao ngu xuẩn như vậy




“Vậy thì ngại quá anh Lưu, phu nhân bây giờ không tiện nói chuyện, nhưng mà tôi có thể làm người tốt, cho anh xem dáng vẻ của phu nhân bây giờ.”

Người áo đen nhìn dáng vẻ chật vật của Diêu Lan Hạ chụp một tấm ảnh.

Cùng một tấm ảnh, xuất hiện trong tin nhắn của Lưu Nguyên Hào, cơ thể cao ngất của Cậu Hào mỉm cười sáng ngời, điện thoại ném lên ghế lại lần nữa rung lên.

“Tôi cho anh một giờ đồng hồ chuẩn bị tiền cho tốt, Cậu Hào…Khuyên anh đừng giở trò, chúng tôi đã dám động vào người phụ nữ của anh, thì cũng đã chuẩn bị giết con tin rồi, nếu anh dám liều mạng, thì chúng tôi chơi một trận, xem ai chịu chơi hơn.”

Nói xong, cúp điện thoại.

Cậu Hào để điện thoại di động xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng lạnh lẽo: “A Minh, đi theo tôi.”

Mười phút sau, cao ốc quốc tế MBK, văn phòng tổng giám đốc.

“Ông chủ, mợ chủ thế nào rồi…”

Anh khoát tay ngăn anh ta lại: “Bảo tài vụ trong thời gian 20 phút đổi một nghìn năm trăm tỷ thành trái phiếu trong nước, giao cho tôi.”

“Bọn cướp chỉ đòi tiền?”

Lưu Nguyên Hào chậm rãi gật đầu: “Ừ, chuẩn bị tiền cho tốt, đưa chiếc xe chống đạn cải trang đến đây.”

Trên trán Quý Đông Minh có một tầng mồ hồ: “Dạ!”

Dặn dò xong, Cậu Hào mở tủ sắt trong văn phòng, xoay mở, lấy một khẩu súng bên trong ra.

Chỉ một mình, anh cũng tuyệt đối không cho kẻ địch cơ hội.

Hai mươi phút sau, Quý Đông Minh đưa một cái rương lớn đến, bên trong toàn là trái phía, một nghìn năm trăm tỷ, nếu là tiền mặt thì phải để đầy một phòng này.

“Ông chủ, một mình anh…vậy, bọn cướp cũng sẽ không dễ thả người như vậy.” Quý Đông Minh cầm rương không chịu buông tay.

Trong lòng, ý niệm đầu tiên của anh ta là, mạng của Diêu Lan Hạ mặc dù có thể hơn một nghìn năm trăm tỷ nhưng mà ai có thể chịu nổi mệnh của Cậu Hào?

“Đặt rương xuống.”

Quý Đông Minh cắn răng: “Ông chủ, ngài chính là….tổng giám đốc của MBK, ngài chính là đại cậu chủ nhà họ Lưu…” Dậm chận một cái giới tài chính và bất động sản thủ độ đều chấn động.

Lưu Nguyên Hào im lặng đảo mắt qua anh ta: “Cô ấy không thể gặp chuyện không may, tôi cũng sẽ không có chuyện gì.”

Quý Đông Minh cắn răng, “Tôi phái người đi theo sau anh, sẽ không bị phát hiện.”

“Không được!”

Cậu Hào gần đây ngay cả chết cũng không sợ, bây giờ không dám mạo hiểm, anh không dám mạo hiểm trên người Diêu Lan Hạ.

“Ít nhất để chúng tôi biết anh an toàn…Một mình anh đi…”

“Tôi sẽ sống quay về.”

Sự kiên định và lạnh lùng của anh, làm Quý Đông Minh cảm thấy lo lắng của mình quả thật vẫn là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ông chủ, đành phải ngậm miệng.

Lưu Nguyên Hào gọi điện thoại: “Tiền đã chuẩn bị xong, tôi tự mình đến, nói cho tôi biết địa chỉ.”

“Rất tốc độ nha! Tốt.”

Lấy được địa chỉ, Lưu Nguyên Hào nhấc rương xuống lầu.

Trong căn phòng đang phá dỡ của khu ngoại thành, băng dính trên miệng Diêu Lan Hạ cuối cùng cũng bị xé ra.

“Khốn nạn! Mấy người sẽ làm gì anh ấy?!”

“Làm gì? Lát nữa cô sẽ biết.”

Diêu Lan Hạ cắn răng: “Ha ha, muốn lấy tôi uy hiếp anh ấy?”

Đúng vậy, cô nhìn ra được, bọn họ là muốn dùng cô uy hiếp anh, làm Lưu Nguyên Hào một mình đến, trở thành cá trong chậu.

Nằm mơ!

“Người đẹp, cô sẽ không phải mới phát hiện chứ? Nhưng mà, hiệu suất làm việc của Lưu Nguyên Hào thật đúng là cao, một nghìn năm trăm tỷ, không đến 20 phút đã chuẩn xong, xem ra, anh ta đúng là quan tâm cô lắm, khà khà!”

“Có cái rắm! Chúng tôi sắp ly hôn rồi, quan tâm tôi? Anh ta là muốn tự tay bóp chết mấy thứ tạp chủng mấy người, để mấy người không phải ô uế mắt anh ta!”

“Bốp!”

Diêu Lan Hạ còn chưa mắng xong, bên sườn mặt trái đã trúng một cái tát, máu chảy ra khóe miệng, đỏ như lửa.

“Ly hôn sao? Nhưng mà, cái người đàn ông sắp trở thành chồng trước này, đã đến rồi, rất nhanh, hai người có thể đoàn tụ.”

Cái gì? Lưu Nguyên Hào thật sự đến rồi!

Anh căn bản không yêu cô, không quan tâm đến cô, sao lại muốn đến!

Diêu Lan Hạ có thể chết, nhưng Lưu Nguyên Hào tuyệt đối không thể.

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số ý niệm, phát lại nhanh những chuyện trong quá khứ, từng chút từng chút, cô phát hiện mình thế mà nguyện ý đi chết vì anh.

Suy nghĩ thật đáng buồn, nhưng mà cô càng đáng buồn hơn là không thể nào phủ nhận được.

“Mấy người sẽ không có cơ hội này, trước khi anh ta đến, tôi…” Cô còn nói chưa dứt lời, cắn mạnh xuống đầu lưỡi của mình!

Nếu như thật sự phải chết một người, vậy thì là cô vậy!. Truyện Ngôn Tình

“Người phụ nữ chết tiệt!”

Người đàn ông hung hăng đá một cước vào bụng Diêu Lan Hạ, đau nhức làm cô co cả người lại, răng buông lưỡi ra, một mùi máu tươi ngập tràn trong khoang miệng, cô cắn nát đầu lưỡi, nhưng tự sát thất bại.

Mẹ nó! Cắn lưỡi tự sát sao lại khó như vậy! Không phải xác xuất thành công rất cao sao? Từ khóc độ y học mà nói, đây là có thể mà!

Bụng đau đớn làm cho người phụ nữ trên cột nửa ngày không tỉnh táo lại được, tay cô không thể động, chỉ có khép chặt mắt giảm bớt đi.

Lưu Nguyên Hào lái xe đến địa điểm thứ nhất, lại phát hiện không có một bóng người.

Bọn họ đến anh đến nơi này trước, chính là muốn xem đằng sau anh có phải có người đi theo hay không, thủ đoạn thông thường.

Điện thoại lần thứ hai vang lên.

“Anh Lưu, anh phối hợp rất tốt, bây giờ, đi thẳng mười km về phía tây, anh sẽ thấy.”

“Tôi muốn xác định an toàn của cô ấy, lần này, tôi không xem ảnh chụp!”

Trong lòng cuối cùng cũng tỏa ra ánh sáng chờ mong, Lưu Nguyên Hào hy vọng đây không phải là một âm mưu, tổn hại bao nhiêu tiền anh không để ý, anh muốn cô hoàn hảo không chút tổn thương!

“Được.”

Người đàn ông nói, quay một đoạn video Diêu Lan Hạ, người phụ nữ trên mặt trên người đầy máu mơ hồ bị trói trên cây cột mở to mắt nhìn ống kính, liều mạng lắc đầu.

Hy vọng cuối cùng chặt đứt.

Anh rõ ràng cảm giác được thế nào là tan nát cõi lòng, càng hiểu được thế nào là đau lòng.

Tất cả cõi lòng tan nát và đau lòng, đều từ một chữ yêu.

Anh rơi vào đó, mặc dù rất ghét tình cảm bị cái cái gì níu giữ, nhưng anh thật sự đã rơi vào.

Người phụ nữ ngu ngốc, đợi anh, anh đến cứu em.

Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay lái, dựa theo chỉ dẫn của bọn cướp đạp chân ga, mười km, cũng chỉ là một cái nháy mắt.

Vùng ngoại ô hoang vu, hoàn tàn vắng vẻ, nhà xưởng đằng xa nhiều năm trước đã bị bỏ đi, mà anh nhìn thấy, là một tòa nhà hai tầng bỏ hoang cách đó không xa.

Chính là nơi này…

Diêu Lan Hạ ở bên trong.

Trong phòng.

Mười mấy người đàn ông đột nhiên từ các nơi xuất hiện, lấy Diêu Lan Hạ làm trung tâm, đặt một vòng xăng….

Làm xong những chuyện này, người đàn ông dùng súng gật đầu với mấy người đàn ông kia, bọn họ hiểu ý, ẩn ấp ở những nơi khác nhau.

Sau đó, ngón tay của người đàn ông nắm lấy cái cằm của Diêu Lan Hạ: “Cô gái, lát nữa nên nói thế nào, không cần tôi dạy chứ? Nếu nói sai nữa chỉ, chúng ta đang tập kích “Bùm” không để lại gì cả…đầu của Lưu Nguyên Hào có thể nở hoa rồi.”

Diêu Lan Hạ cắn răng, nước mắt như đê vỡ, gương mặt tái nhợt, nước mắt mồ hôi giao nhau, chảy xuống khóe miệng, dung hòa với máu, nhỏ trên quần áo màu trắng của cô, nhiễm đỏ một mảng.

Tại sao anh lại muốn đến! Ba năm vắng vẻ, ba năm nhục nhã, hôm nay có thể yên tĩnh, không cần phải rối rắm nữa, đến làm gì!

Nghĩ đến đây, nước mắt cô không kiềm được, lặng lẽ run run, bả vai nức nở.

Lưu Nguyên Hào lái xe đến phá cửa phòng, bóng dáng nghiêm nghị đứng ở ngay chính giữa, Cậu Hào cả người tây trang màu đen xa hoa, trên người tản ra hơi thở của tử thần, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào lầu một trống rỗng, Cậu Hào một tay nhét vào túi, trên mặt không chút gợn sóng.

Anh không giống như là đến cứu người, mà như là đến thị sát.

Chỉ có khí thế, không ai có thể thắng Cậu Hào.

“Anh Lưu, quả nhiên là đàn ông thực thụ, mời vào trong.”

Người đàn ông áo đen cầm súng, ánh mắt nhìn vào cặp da to trong tay anh, cười lạnh.

“Tiền đã mang đến, người đâu?”

Giọng nói càng thêm lanj lùng.

“Anh đã đến rồi, tôi đương nhiên sẽ không để anh tay không mà về.”

Người đàn ông đi về phía trước, Lưu Nguyên Hào ở đằng sau, con mắt sắc bén và nhạy cảm của anh nhanh chóng quét qua tìm kiếm khắp căn phòng này.

Nhìn như là bình tĩnh, thực tế che giấu sát khí.

Sát khí, rất nồng, rất quen thuộc, giống như là cái loại đã từng trải qua nhiều năm trước.

Lưu Nguyên Hào giả vờ như không biết, người đàn ông đột nhiên dừng bước.

“Anh Lưu, đạn không có mắt, ngài phải xem chừng.”

Môi mỏng của Cậu Hào lạnh nhạt: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy!”

Người đàn ông lên lầu hai, phòng ở đơn sơ, trên bậc thang có không ít chỗ trũng, bụi đất khi đi lại tung tóa lên quần tây dài đen, quần tây Armani bị tro bụi phủ một lớp, thành màu trắng.

Chỗ rẽ cầu thàng, Lưu Nguyên Hào nhìn thấy được người phụ nữ bị trói trên cây cột…

Đau đớn trong lòng lập tức nóng lên, chật chội ép hô hấp của Cậu Hào, chỉ thiếu một chút không khống chế được, anh sẽ chảy nước mắt.

Nhưng, anh là Lưu Nguyên Hào.

Cậu Hào nhẹ buông tay, cặp da nặng nề rơi xuống đấy, làm bụi đất bay lên cuồn cuộn, bụi đất rơi xuống trên người, làm bẩn áo khoác của Cậu Hào, làm anh nhíu mày lại.

Diêu Lan Hạ nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đứng trước mặt, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt rơi, chợt cô châm chọc cười lạnh: “Ơ, đây không phải là Lưu cậu chủ sao? Anh đến đây xem náo nhiệt sao? Cứu tôi? Ha ha, tôi với anh là quan hệ thế nào? Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Xạ thủ ẩn nấp trong bóng tối, họng súng nhằm vào Lưu Nguyên Hào.

Người áo đen cười ha ha: “Người đàn ông của cô đến cứu cô, cô phản ứng thế này thì ko tốt lắm.”

“Ai mẹ nó là người đàn ông của ai! Lúc anh ta và những người phụ nữ khác lăn giường đúng là không nghĩ đến là người đàn ông của tôi.” Cô vừa nói vừa cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu Hào, giấy thỏa thuận ly hôn, định hôm nay ký sao?”

Diêu Lan Hạ vừa nói, vừa dùng ánh mắt chuyển động nhắc nhở Lưu Nguyên Hào vị trí súng bắn tỉa, với sự thông minh của Lưu Nguyên Hào, anh nhất định sẽ hiểu ý cô.

Lưu Nguyên Hào đến đây, cho dù xuất phát từ mục đích gì, cô cũng không thể để anh chết.

Cậu Hào một tay đút túi quần, ánh mắt ghét bỏ thậm chí không muốn liếc nhìn cô một cái: “Cô nghĩ rằng tôi đến đây cứu cô sao? Diêu Lan Hạ, đừng ngu ngốc nữa, tôi đến đây là muốn tự tay kết liễu cô? Ba năm nay cô làm tôi đeo nón xanh chất thành núi, còn ngây thơ cho rằng tôi sẽ cứu cô.”

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn người đàn ông áo đen: “Cảm ơn anh đã giữ lại mạng của cô ấy cho tôi, tiền cho anh, mạng của cô ấy, thuộc về tôi.”

“Ha ha ha! Lưu Nguyên Hào, anh thật sự xem chúng tôi là kẻ ngốc sao?”

Súng ngắm của người đàn ông đột nhiên nhắm vào trán của Lưu Nguyên Hào: “Hai người đều phải chết!”

Lưu Nguyên Hào đứng yên bất động: “Tôi đã vật trong tay của anh, trốn không thoát, nhưng mà trước khi tôi chết, phải tự tay giết cô ta, làm đàn ông khuất nhục không thể chịu đựng nhất, chính là phản bộ, nhân sinh của Lưu Nguyên Hào tôi tuyệt đối không cho phép phản bội.”

Nói xong, anh nhìn người đàn ông: “Cho nên mượn một viên đạn, MBK tôi hôm nay chắp tay nhường lại.”

Người đàn ông ngây người, mẹ nó, đây là tình huống gì đây!

Cậu chủ là muốn giết hai người bọn họ! Tình huống như thế này xử lý thế nào?!

Người đàn ông bấm điện thoại gọi Khang Thành Kiệt: “Cậu chủ…”

Báo cáo lại tình huống một lần, người đàn ông lập trường kiên định: “Bớt nói nhảm đi! Đứng qua đó!”

Lưu Nguyên Hào nở nụ cười: “Cậu chủ của anh cho anh ở đây làm bia ngắm, chính mình lại núp sau lưng xem náo nhiệt, xảy ra chuyện anh phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, loại chuyện này mà cũng làm?”

“Bớt nói nhảm!”

Người đàn ông này, hoàn toàn chính là một kẻ bất lực, nếu không sẽ không để anh nói nhiều như vậy mà vẫn không bắng súng.

Cậu Hào móc tấm vé giấy từ trong túi tiền ra: “Tôi đến đây không có ý định sống ra ngoài, ở đây có hai tờ giấy, một lại chuẩn đoán ung thư của tôi, một cái là giấy tờ chuyển giao cổ phần công tư MBK, chỉ cần tôi ký tên, tổng giám đốc MBK chính là anh. Thời gian của tôi không nhiều lắm, trước khi chết có thể chính tay đâm người phụ nữ phản bội tôi, không phải sợ.”

Anh đẩy họng súng đi trên trước mặt người đàn ông, đặt văn kiện lên một cái bàn đầy bụi.

“Tự anh xem đi.”

Người đàn ông không thể tin được, nhưng mà trong lòng của anh ta đang dao động rất lớn, MBK! Hấp dẫn nãy quá lớn! Thực ra là giả, anh cũng muốn thử xem, hơn nữa, điều kiện của anh đưa ra cũng không cao.

Diêu Lan Hạ mở to mắt nhìn, chuẩn đoán ung thư? Mẹ nó! Thật hay giả?

“Lưu Nguyên Hào, anh…”

“Cô câm miệng!”Là giọng nói chán ghét của Lưu Nguyên Hào.

Cô không kiểu! Lưu Nguyên Hào quá bình tĩnh! Thật sự quá bình tĩnh! Hoàn toàn là bình tĩnh muốn chết!

Người đàn ông xem hết văn kiện: “Ung Thư…” nhíu mày: “Thật sự là giấy chuyển giao cổ phần MBK…”

Bên trên có đầy đủ, đã qua công chứng.

Lưu Nguyên Hào quả thật là không ngờ đối phương sẽ lựa chọn loại phương thức này, anh cầm súng, lại không thể nào dùng được, nổ súng, bình xăng sẽ nổ!

Cậu Hào đột nhiên cười lạnh: “Tôi thay đổi ý định rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.