Lưu Nguyên Hào vừa dứt lời, Diêu Lan Hạ và người đàn ông mặc đồ đen cùng lúc sững sờ.
Điều Diêu Lan Hạ sửng sốt là ở trong lòng anh, quả nhiên MBK quan trọng hơn tính mạng của cô.
Điều người đàn ông sửng sốt là: “Hối hận rồi sao? Không nỡ rồi sao?”
Ai biết, Lưu Nguyên Hào chỉ là không thèm đếm xỉa nói: “Giết cô ta, không cần phải lãng phí một viên đạn, cho tôi mượn con dao, yên tâm, tôi tay không tấc sắt, anh cho tôi một con dao, nhiều khẩu súng chĩa vào tôi như vậy, tôi còn có thể bay sao?”
Lưu Nguyên Hào hôm nay, sự điềm nhiên trong lạnh nhạt đó, quá khiến người ta nhìn không thấu, quá... khó nắm bắt rồi.
Diêu Lan Hạ bị dọa ngay cả một câu đối lại tương ứng cũng nghĩ không ra, cô cả người dính máu bẩn nhìn người đàn ông đứng đối diện người mặc đồ đen, hoàn toàn không biết bày tỏ như nào.
Người đàn ông sững ra, thật sự sững ra rồi: “Dùng những điều này, đổi một con dao?”
Lưu Nguyên Hào duy trì động tác vừa rồi, thậm chí... anh có hơi chán ghét phủi phủi bụi đất trên người, khiến quần áo khôi phục sự sạch sẽ gọn gàng.
“Sao hả? Anh không muốn? Nếu không muốn, tôi chả sao cả, cho dù là chết, cô ta chết ở trên tay tôi cũng không quan trọng như thế.”
Nhưng phần văn kiện đó, cần phải anh ký tên.
Người đàn ông đang do dự, phần văn kiện này, không phải là văn kiện bình thường, MBK, tài sản nhiều như tài sản quốc gia, Lưu Nguyên Hào chính là người giàu có nhất đại lục!
Đây...
“Được! Tôi cho anh một con dao!”
Lưu Nguyên Hào bỗng cười lạnh khinh thường, cánh môi nhếch lên giễu cợt, trên gương mặt điêu khắc là sự bạc tình không cần che đậy: “Rất tốt, đợi tôi giết cô ta, sẽ ký tên, có điều, làm phiền anh tìm chiếc bút.”
Người đàn ông đưa con dao vào tay của anh: “Anh tốt nhất đừng giở trò!”
Người mặc đồ đen phất tay, mười mấy khẩu súng cùng lúc nhắm chuẩn vào gáy của Lưu Nguyên Hào, sống chết chỉ trong giây lát!
Lưu Nguyên Hào từng bước tới gần Diêu Lan Hạ, anh thuần thục nghịch con dao, giống như là vũ khí mình thường chơi: “Người phụ nữ ngu xuẩn, món nợ của hai chúng ta, nên tính tử tế rồi.”
Diêu Lan Hạ không rõ chuyện này, nhưng cô không nhịn được muốn tin... Đây không phải là diễn tập, bởi vì quá giống thật! Không, đây chính là thật!
Cho nên Diêu Lan Hạ cũng đã cười, sắp 4 năm rồi, cô cuối cùng không tránh được, mặc kệ là trái tim chết hay thân xác chết, cô đều muốn chết ở trên tay anh: “Động thủ đi, Lưu Nguyên Hào, giữa anh và tôi sớm nên ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị đợi chết.
Lưu Nguyên Hào tuy sát bên, ghé sát tai của cô, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Cửa sổ phía sáu giờ, lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi nhảy xuống, xe ở dưới cửa sổ.”
Diêu Lan Hạ trợn to mắt!
Cái gì!? Anh đang nói cái gì!
“Một dao giết cô, thật sự quá tiện nghi rồi, chặt tay cô trước, như thế nào?”
Anh mỉm cười hài lòng, con dao đang lay động trên tay cô.
“Anh muốn giết thì giết, không sai, tôi hận anh, Lưu Nguyên Hào, anh có con với người phụ nữ khác, ngay cả thân phận của tôi cũng không muốn công khai, tôi hận anh! Anh chơi phụ nữ, tôi chơi đàn ông, có gì không được!
Người bên cạnh nhìn ngơ cả rồi, đây... đây rốt cuộc là làm sao vậy!
Trên đỉnh đầu Lưu Nguyên Hào, hồng tâm nhắm vào dao động theo động tác của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể chết, cho nên anh phải tuyệt đối không thể sai sót!
“Anh Lưu, đủ ác.”
“Tôi xử lí người phụ nữ của mình, anh im miệng cho tôi!”
Nói rồi, Lưu Nguyên Hào giơ cao con dao lên---
“Nhìn tôi, đừng nhúc nhích, dây thừng cắt đứt, lập tức chạy, đừng quay đầu, nhảy xuống.”
Cô sững sờ nói không ra được một từ.
“Ba, hai,...”
Con dao lấy góc độ khó bề tưởng tượng cắt giữa hai tay của cô!
Dây thừng trói cổ tay và thân thể bị cắt đứt!
“Á!!!”
Không phải là diễn, là thật, cô tưởng tay đứt rồi!
Người mặc đồ đen và tay bắn tỉa cũng tưởng tay đứt rồi!
Theo quán tính, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, một giây!
Chỉ dùng một giây---. Đọc thêm nhiều truyện ở == TrùmTruyện . COM ==
“Một!!”
Theo chữ ‘một’ hét ra, Diêu Lan Hạ liều mạng lộn qua thùng dầu bao quanh, nhảy xuống cửa sổ!
Bản năng cầu sinh cộng thêm sự uy nhiếp của anh, bản thân cô đều không biết cô đang làm cái gì! Nhưng cô đã nhảy xuống! Không chết!
Trên đất là một đóng bóng hơi! Bóng hơi ở đâu ra!
Cô bò dạy, khống chế cái tay đang run rẩy dữ dội, một tay mở cửa xe ra!
Đợi đã! Lưu Nguyên Hào đâu!
“Lưu Nguyên Hào! Anh chơi trò gì hả!”
Người mặc đồ đen biết bị mắc câu rồi!
Anh ta đã giăng một ván cờ, chính là vì để cô chạy thoát!
“Đuổi theo cho tôi!”
“Ai dám nhúc nhích!”
Cậu Hào đột nhiên rút súng ra, nhắm vào thùng dầu!
“Ai dám nhúc nhích, chúng ta đồng quy vu tận.”
Cậu Hào lấy được vé bảo hiểm, bên cạnh anh có một vòng thùng dầu, chỉ cần nổ súng bén lửa, người chết chính là người của cả phòng.
Những thùng dầu này dùng để đối phó với anh, ngược lại bị cậu Hào lợi dụng.
Bọn họ có thể khóc rồi đi chết.
Diêu Lan Hạ đập mạnh vào vô lăng: “Đáng chết! Lưu Nguyên Hào, tên khốn! Anh là đồ khốn!”
Nhưng Diêu Lan Hạ không thể đi, cô không thể bỏ anh lại, chết cũng phải chết cùng nhau.
Có điều IQ của Diêu Lan Hạ còn chưa có đứt đoạn, cô nghĩ, Lưu Nguyên Hào bảo cô ra ngoài, vậy mà không có ai đuổi theo, nhất định là Lưu Nguyên Hào giữ người lại rồi!
Diêu Lan Hạ mở cửa sổ của ghế lái phụ, trong lòng đếm ngược, nếu Lưu Nguyên Hào 10 phút không ra ngoài, cô phải đi lên!
Súng trong tay Lưu Nguyên Hào tuyệt đối không tầm thường, nhìn cấu tạo nhìn bề ngoài là biết hàng đặt riêng đỉnh cấp của Mỹ, giết gọn đám bắn tỉa.
“Xem ra, anh nhận ra thứ trong tay tôi.” Cánh môi của anh hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy đột nhiên lạnh lẽo bức người, như ác ma, toàn thân trên dưới đều cuồn cuộn lệ khí.
“Anh bỏ súng xuống! Anh Lưu khối tài sản cá nhân mấy chục nghìn tỷ việc gì phải khổ vậy?”
Đôi mắt lạnh lẽo u ám của Lưu Nguyên Hào nhìn sang mười mấy tay bắn tỉa đã đi tới, mẹ nó, nếu không phải là thùng dầu, anh sẽ bị bắn thành cái tổ ong rồi.
“Liều mạng chơi trò chơi với các người, tôi có gan theo cùng, sợ các người không có gan chơi thôi.”
Anh vừa nói, vừa dùng dư quanh khóe mắt tính toán góc độ và khoảng cách, chân đặt ở một hướng, thời gian không nhiều, anh sợ Diêu Lan Hạ không nhịn được mà sẽ lên tìm chết.
Người phụ nữ ngu ngốc, đợi đi!
Trong lòng đang đếm ngược-
“Bụp-”
“Phằng!”
Khoảnh khắc đá một thùng dầu bay ra thì viên đạn bắn ra va chạm vào!
“Bùm!!”
Cùng lúc tiếng động cực lớn và ngọn lửa bốc lên cao ở đại sảnh trống trải trên tầng hai xảy ra vụ nổ mang tính hủy diệt!
Trong ánh lửa ngập trời, thân hình của người đàn ông như một con cá trạch lao qua cửa sổ rơi xuống!
“Lái xe!”
Diêu Lan Hạ: “”...”
Vị trí bên cạnh ghế lái từ khi nào nhiều thêm một người?!
“Dừng ngây ra nữa, lái xe!”
Diêu Lan Hạ sững ra, khởi động xe-
“Bùm-”
Thùng dầu ở căn phòng trên tầng hai nổ liên hoàn, cả ngôi nhà biến thành biển lửa!
“Phằng! Phằng!”
Tưởng thoát được khỏi nguy hiểm đột nhiên nghe thấy tiếng đạn bắn vào cửa kính sau xe!
“Bọn họ đuổi theo rồi! Phải làm sao đây!”
“Lái xe! Cái gì cũng đừng nghĩ, chú ý tay lái của cô!”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Lưu Nguyên Hào vào thời khắc sinh tử một đường dường như tác dụng xoa dịu tinh thần nào đó, cô quả nhiên chỉ chú ý tay lái cũng không nghĩ tới cái khác nữa.
Nhưng kỹ thuật nửa vời này của cô, thật sự là...
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày: “Cô ngoài biết khám bệnh còn biết cái gì?!”
Trái tim của Diêu Lan Hạ đều sắp bị dọa nhảy ra rồi, anh vậy mà còn châm chọc cô!
“Tôi đâu từng gặp tình huống tổng hợp này chứ, tôi sao mà biết...”
“Im miệng! Tiếp tục lái xe, đạp hết chân ga đi, chỉ cần không lật xe.”
Cô không bảo đảm được...
Lưu Nguyên Hào mở một chút cửa kính ở bên ghế lái phụ ra, cổ tay thò ra nổ súng về phía sau: “Phằng! Phằng!”
Đằng sau có bốn chiếc xe đuổi theo, có thể thấy đám cháy lớn vừa rồi không có khiến bọn họ chết.
Đạn trong súng của Lưu Nguyên Hào có hạn, nhưng kiểu lái xe này của Diêu Lan Hạ thật sự là quá không ổn định, anh muốn ngắm chuẩn, cô vừa run tay thì đạn bay ra rồi.
Phằng phằng phằng! Đạn phía sau đồng loạt bắn, có là tấm chống đạn và kính chống đạn cũng không chịu được kiểu bắn như này, nếu như không nhanh chóng thoát khỏi, bọn họ vẫn sẽ trúng đạn mà chết.
Khẩu súng lục của anh tuy là súng đặc chế, nhưng cũng chỉ có 15 viên đạn, cách tốt nhất là cắt đuôi bọn họ.
“Tôi lái xe, cô nổ súng.”
Nổ... nổ sung?
Cô chỉ từng từng dao phẫu thuật, từng cầm dao, căn bản không biết nổ súng!
Nhưng: “Được!”
Khi tới ranh giới của sự sống và cái chết, cô biết sắp xếp của anh nhất định là tốt nhất, cô không biết nổ súng, không hiểu kỹ thuật bắn súng, cô cũng nhất biết.
Liều vậy!
Hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, bác sĩ Diêu hôm nay là mở hack rồi, cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí và thân thủ nhanh nhạy đến vậy, hoặc, người đàn ông bên cạnh thật sự quá khiến cô an toàn.
Đạn đang bay, cô rất sợ, nhưng cảm giác mà anh cho cô là mạng của ông đây cũng ở đây, cô sợ cái gì?
Bốn chiếc xe việt dã đột nhiên từ bốn hướng cùng lúc tiến công, cố thử vây xe của bọn họ, cậu Hào nhanh chóng bẻ lái, chiếc xe phóng như bay trên mặt đường không có bóng người!
“Tôi không biết ngắm chuẩn! Làm sao ngắm chuẩn?”
Bác sĩ Diêu hai tay cầm súng, khẩu súng rất nặng, so với súng trong lời đồn còn nặng hơn, fuck, súng trong phim quả nhiên là đạo cụ!
“Bắn lốp xe!”
Nghĩ lại, càng là kêu cô bắn cái gì, cô khả năng càng bắn không chuẩn, dứt khoát nói với cô: “Bắn tùy ý, tạo ra âm thanh là được.”
“...”
Được!
Diêu Lan Hạ lần đầu tiên cầm súng, cũng không màng ngắm chuẩn hay không, giơ về một chiếc xe bên trái ‘phằng’ chính là một phát súng!
Quả nhiên, bắn lệch rồi, bắn vào tấm sắt.
Nhưng Lưu Nguyên Hào sững ra rồi, Diêu Lan Hạ lần đầu tiên chạm vào súng, vậy mà thành công bắn đạn ra, vậy mà còn bắn trúng thành xe.
Lưu Nguyên Hào hai tay điều khiển vô lăng, chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh, anh ngây ra là vì chiếc xe Wrangler nhìn trông bình thường lại có cảm giác như lái xe đua chuyên nghiệp.
“Tiếp tục nổ súng! Hãy xem nó thành tim huyết quản, xem khẩu súng lục thành dao phẫu thuật, cái gì cũng đừng nghĩ!”
Fuck! Anh thật sự tưởng cặn dò đơn giản thì cô sẽ trở thành điệp viên 007 rồi sao?
Diêu Lan Hạ cắn răng, ‘phằng’ lại là một phát súng, lần này bắn trúng cửa kính xem cửa kính của xe bên phải vỡ một mảnh.
“Tiếp tục!”
Mười mấy viên đạn rất nhanh bắn hết rồi, tốt xấu gì cô đã bắn trúng bánh sau của một chiếc xe, bỏ lại chiếc xe đó.
Nhưng---
Sau khi hết đạn, ba chiếc xe hoàn toàn buông bỏ kiêng kỵ, lái xe đổi theo!
“Vèo!!”
“Bừm!”
Ba chiếc xe lấn át chiếc Wrangler, mà trước mặt đã là đường cao tốc, dòng xe đi lại rất nhiều, nếu như cứ làm liều khó tránh xảy ra tai nạn xe...
Trong chớp mắt, ba chiếc xe đã chặn lối lên cao tốc.
Mẹ nó!
Diêu Lan Hạ sùng bái cộng thêm sợ hãi nhìn Lưu Nguyên Hào mặt mày đến căng thẳng cũng không có, anh rốt cuộc có phải là người không?
Anh nhất định không phải là người!
Cậu Hào giảm tốc độ, ba chiếc xe trước mặt nhìn thấy bọn họ như nhìn con dê đưa vào miệng, thắng chắc rồi.
“Cậu Hào... có phải là chúng ta sắp tiêu rồi không?”
Cậu Hào mặt mày không có tí cảm xúc, xác định chuẩn xác khoảng cách và tình hình đường xá đằng trước: “Có gì trăn trối không? Nói.”
Cô muốn mở miệng, nhưng nói cho anh thì có tác dụng gì, đều sắp chết cùng nhau rồi, thật ra, không có tiếc nuối, chết thì chết thôi.
“Không có.”
Trái tim của anh lạnh lẽo, người phụ nữ này, trong tình cảnh này cũng không chịu nói một câu dễ nghe với anh? Nói dối nói thật đều không nói?
Thôi vậy.
“Nhắm mắt, ngồi vững!”
Diêu Lan Hạ túm chặt thành nắm bên trên, nhưng cô quên nhắm mắt-
“Vèo-”
Một trái tim đang đập nhanh muốn ngừng đập, chiếc Wrangler bay lên không trung, bay rồi!
Diêu Lan Hạ ngốc trệ, chiếc xe vậy mà bay lên, bay qua nóc xe ở chính giữa của ba chiếc xe! Một cú ngoặt hoàn hảo trên không-
“Cạch!” Rơi trên mặt đất.
Diêu Lan Hạ trợn mắt há hốc mồm!
Người trên ba chiếc xe càng trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi bọn họ nhìn thấy cái gì?!
Chiếc xe lao trên đường cao tốc, giống như đạn, ánh lửa, chết chóc vừa rồi tất cả bị anh bỏ lại đằng sau...
“Két!”
Chiếc Wrangler sau khi dừng lại với cú phanh gấp, cô lắc lư dữ dội.
“Lưu Nguyên Hào, anh là người hay ma đó?”
Cô hỏi khi đã thoát chết.
Cậu Hào nghiêng mắt nhìn cô, ý lạnh trong đôi mắt sâu hút tan ra, anh vậy mà nhếch môi trêu đùa: “Cô sờ thử đi.”