Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 10: Chương 10: Có thể cho tôi mượn đeo mấy ngày không




“Trần Ninh, bây giờ cậu đã phát đạt rồi, trở thành ông chủ lớn rồi sao?” Vương Hùng tò mò hỏi anh.

“Cũng không có gì đâu, cũng chỉ bán chút đồ, bán lẻ thôi.” Trần Ninh nói.

Thật vậy, anh mua các mặt hàng với giá cả phải chăng từ App, thỉnh thoảng bán lại chúng để kiếm một khoản tiền nhỏ, cũng thuộc về phạm trù ngành bán lẻ rồi.

"Thật không ngờ được, tôi đề nghị mọi người đều kính Trần Ninh một ly, cảm ơn cậu ấy cho chúng ta uống rượu ngon như vậy!"

Dưới sự huy động của Vương Hùng, mọi người cùng nhau nâng ly kính rượu, bầu không khí trở nên sôi động.

Còn Trương Nghi thì tâm trạng phức tạp nhìn Trần Ninh, rõ ràng là người bạn trai nghèo kiết xác lúc trước mà mình coi thường nay đã phát đạt rồi, xem ra tài lực không chỉ có như vậy thôi đâu.

Khi Trần Ninh đang uống rượu, mọi người đều nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, hình dáng độc đáo, khiến người ta ấn tượng.

“Có phải là chiếc đồng hồ vàng hồng đen của Patek Philippe không?” Trương Nghi nhìn thấy thì lại ngạc nhiên hỏi.

“Phải.” Trần Ninh bình tĩnh nói, hiện tại anh đối xử với cô bạn gái cũ này như một người bình thường, không có chút hứng thú với cô ta.

"Oa, không phải chứ? Tôi luôn theo dõi mẫu đồng hồ này, có thể cho tôi xem được không?" Trương Nghi đột nhiên hưng phấn hói.

Đối với yêu cầu này, Trần Ninh cũng hào phóng không từ chối, cởi từ cổ tay ra, đưa cho Trương Nghi.

Chu Sinh Tài lại bắt đầu tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình: "Tôi đã nhìn thấy mẫu tương tự trong chợ đêm, sau trả giá, cũng không quá trăm rưỡi.”

"Không nói chuyện thì không ai nói cậu câm đâu, thật đúng là cười chết tôi rồi, còn chợ đêm nữa chứ, cậu biết đồng hồ này bao nhiêu tiền không?"

Lần này ngay cả Trương Nghi cũng không chịu được nữa, bắt đầu lên tiếng bênh vực Trần Ninh. Trần Ninh có thể lấy ra 24 chai Romani Conti, đeo Patek Philippe, và mặc một thân Armani, đây chắc chắn không phải là một người bình thường, là một ông chủ đúng nghĩa.

"Một chiếc đồng hồ có thể có giá bao nhiêu chứ? Một chiếc đồng hồ cơ cùng lắm mười mấy triệu thôi, ai mà không mua được, tôi chỉ là không thích đeo mà thôi.” Chu Sinh Tài tự cho mình là đúng mà nói.

Trương Nghi cười lạnh: "Nhiều nhất là mười mấy triệu? Ngồi xuống đi, nghe giá xong đừng có giật mình mà ngồi phịch xuống đất, nói cho cậu biết chiếc đồng hồ Patek Philippe vàng hồng bản đen này có giá 13 tỷ 8 ở cửa hàng chuyên dụng, trên toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc, đây là biểu tượng của thực lực và tài lực, tôi đã thích từ lâu rồi, chỉ là thực lực kinh tế không cho phép. "

"Cái gì? 13 tỷ 8? Nó được làm bằng vàng à?" Chu Sinh Tài quả nhiên ngã ngửa, suýt nữa lăn xuống sofa rồi, anh ta cảm thấy khó tin, một chiếc đồng hồ thôi, đã đắt đến mức anh ta không thể hiểu nổi rồi.

“Chỉ cùng một trọng lượng vàng thôi thì không quá đắt. Chiếc đồng hồ này được làm thủ công, với chất liệu hàng đầu và hàng trăm bộ phận, chỉ có Trần Ninh mới có thể đeo nó, cậu chỉ xứng mua ở chợ đêm thôi." Trương Nghi khinh bỉ nói, cô ta từ sự ngó lơ ban đầu, đã trở thành sự bảo vệ mù quáng, tốc độ lật mặt nhanh chóng, khiến người ta cảm thán.

Lần này Chu Sinh Tài không nói nữa, một mình uống rượu, còn uống rượu vang đỏ của Trần Ninh, cũng không tính là không biết xấu hổ đến mức không thuốc chữa.

Trương Nghi ở bên kia không ngừng nghịch đồng hồ Patek Philippe, càng xem càng thích, cô ta dấy lên tâm tư nhỏ, chủ động cọ cọ đôi gò bồng đào vào người Trần Ninh, nũng nịu nói: "Trần Ninh, người ta thích cái đồng hồ này quá đi, có thể cho tôi mượn để đeo vài ngày được không? "

Nếu một người phụ nữ nói mượn, thực chất là muốn bạn tặng cho, Trương Nghi nghĩ Trần Ninh ra tay lấy cả rượu vang mấy trăm triệu ra mời mọi người, vậy thì chơi chút mỹ nhân kế, để anh tặng cái đồng hồ này cũng không phải chuyện gì lớn.

Tuy nhiên, cô ta đã nhầm, nếu là bạn học nữ khác thích chiếc đồng hồ này thì Trần Ninh thật sự sẽ tặng, sau này anh lại tốn 5400 đồng mua lại một cái là được, nhưng cô bạn gái cũ này ham phú phụ bần, ấn tượng đối với anh khá tệ, cho dù có đập nát đi, cũng sẽ không tặng miễn phí cho cô ta.

Thế là Trần Ninh đẩy Trương Nghi ra khỏi người mình, có chút kinh tởm, lấy lại đồng hồ, nói: "Muốn đeo thì tự mà mua."

Khuôn mặt của Trương Nghi ngay lập tức đỏ bừng, lúng túng khó xử, cũng may Vương Hùng nhận ra được, lập tức kính rượu, làm dịu bầu không khí.

Một lúc sau, có người chú ý đến chiếc túi lớn bên cạnh Trần Ninh, hỏi anh bên trong có gì.

Trần Ninh nói: "Chỉ là một số điện thoại di động và máy tính bảng, tôi để ở nhà chiếm chỗ quá, hôm nay coi như làm phần thưởng, lát nữa chơi trò chơi nhỏ, ai thắng thì có thể lấy một cái đi.”

"Đậu xanh, tốt như vậy à!"

Mọi người lại ngạc nhiên, Trần Ninh thực sự giàu có, đeo đồng hồ mười mấy tỷ, lấy ra rượu mấy trăm triệu, bây giờ còn phát điện thoại di động cho mọi người, thật là giàu vô nhân tính.

Sau đó thì rất náo nhiệt, tất cả các bạn học đều vì để giành được giải thưởng mà ồn ào một phen.

Chơi game thì sẽ có thắng thua, có người trúng thưởng, có người không, không khỏi đáng tiếc.

Hôm nay chủ yếu là tụ tập bạn học để vui vẻ, dù sao trong túi xách của Trần Ninh cũng có khoảng 20 chiếc điện thoại di động và máy tính bảng, mỗi người một cái cũng còn dư, sau đó thì phát cho mỗi người một cái, mọi người đều có thưởng, đều vui vẻ.

“Trần Ninh, sau này phát đạt rồi, đừng quên bạn học cũ đấy.” Vương Hùng ợ hơi nói, hai chai rượu vang đỏ làm anh ta uống no gần chết.

"Không vấn đề, nếu tôi thành lập công ty, tất cả những ai có hứng thú đều có thể đến làm việc."

Trần Ninh hào sảng đồng ý, sau này anh chắc chắn sẽ mở công ty kinh doanh của riêng mình, những bạn học mà mình đã biết rõ căn cơ này, có thể vào nhập bọn, làm thành viên cơ bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.