Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 40: Chương 40: Dạy dỗ đàn ông hèn hạ




“Mẹ kiếp, buông tôi ra, ông đây phế cậu!”

Người đàn ông có ria mép mới đầu còn hung hăng, Trần Ninh ý thức được mình dùng lực quá nhỏ, vì thế bóp mạnh, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết giống như heo chọc tiết đã vang lên.

“Đau đau đau, đại ca buông tay, cầu xin đừng bóp nữa, gãy xương rồi.”

Người đàn ông có ria mép bắt đầu xin tha, đau đến mức sắp khóc rồi, lực lượng của Trần Ninh không phải là thứ người bình thường có thể chịu được.

“Nói, có phải đang bám theo Hạ Tĩnh không?” Trần Ninh lần nữa quát hỏi, đồng thời tay còn lại cũng túm lấy cánh tay của anh ta, khiến người đàn ông có ria mép tận hưởng trọn vẹn niềm vui của hai sức bẻ.

“Phải phải phải, tôi là bám theo cô ta!”

Người đàn ông có ria mép cũng là một kẻ hèn, Trần Ninh dùng chút thủ đoạn, anh ta chịu thua rồi.

Trần Ninh giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh ta, sau khi dùng vân tay mở khóa máy của anh ta, ấn xem album ảnh, kết quả bên trong phần lớn đều là ảnh chụp trộm Hạ Tĩnh, hơn nữa chuyên nhằm vào vị trí riêng tư mà chụp, anh đã có được bằng chứng của việc bám theo.

Lúc này Hạ Tĩnh cũng chạy lại, nhìn thấy người đàn ông có ria mép này thì tức không chỗ xả, dùng túi đập anh ta hai phát, tức giận nói: “Tại sao cứ bám theo tôi, tôi đánh chết anh!”

Người đàn ông có ria mép tự biết đuối lý, nên đã rụt cổ không nói chuyện.

“Được rồi, chứng cứ đã ở trong điện thoại, cô có thể báo cảnh sát rồi.” Trần Ninh giao chiếc điện thoại của người đàn ông có ria mép cho Hạ Tĩnh.

“Đừng, đừng báo cảnh sát, có gì từ từ nói, cô nếu như báo cảnh sát, công việc, gia đình của tôi đều xong cả rồi.” Người đàn ông có ria mép khóc lóc nói.

“Biết cuộc sống sẽ xong đời còn dám bám theo người khác, vậy anh đi làm gì?”

Trần Ninh cũng tức giận mà táng cho người đàn ông có ria mép này hai cái, anh ta đau tới mức hít khí lạnh, sức lực của Trần Ninh hiện nay người bình thường không chịu nổi.

Hạ Tĩnh lập tức đập nát chiếc điện thoại, nói với người đàn ông có ria mép: “Tôi có thể không báo cảnh sát, tự mình tát mình mười cái, đánh nhẹ không tính.”

“Tôi tát, tôi tát!”

Sau khi Trần Ninh buông anh ta ra, người đàn ông có ria mép tát chính mình, giống như có thâm thù đại hận, sợ Hạ Tĩnh không hài lòng sẽ đi báo cảnh sát.

Thấy Hạ Tĩnh không muốn loằng ngoằng, Trần Ninh tâm tư sâu hơn, lấy ra ví tiền của anh ta tìm được chứng minh thư, lần này biết được họ tên và địa chỉ của anh ta thì không sợ anh ta gây chuyện nữa, nếu không trực tiếp bắt anh ta.

Trần Ninh sau khi ghi nhớ thông tin thì trả lại đồ cho người đàn ông có ria mép.

Lúc này, Hạ Tĩnh lại chỉ vào Trần Ninh nói: “Nhìn thấy không, đây chính là bạn trai của tôi, anh nếu như còn dám bám theo tôi, tôi gọi anh ấy đánh anh thành đầu heo!”

Người đàn ông có ria mép gật đầu như gà mổ thóc: “Cô yên tâm đi người đẹp, tôi cũng không dám nữa!”

Trần Ninh nhìn Hạ Tĩnh với vẻ hơi bất ngờ, cô gái này sao lại sắp xếp bừa thân phận cho anh rồi.

Người đàn ông có ria mép lại cầu xin: “Anh chị, tôi sai rồi, hai người xem như tôi là rắm mà thả đi!”

Trần Ninh cũng có hơi khâm phục tên hèn nhát này, quá mất mặt rồi.

Hạ Tĩnh nói với Trần Ninh: “Thả anh ta đi, đoán chắc anh ta cũng không dám nữa.”

Trần Ninh buông tay, người đàn ông có ria mép ôm bả vai, cắn răng chạy.

Trên mặt Hạ Tĩnh nở nụ cười, nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Trần Ninh, tôi mời anh ăn cơm!”

Trần Ninh nhìn thời gian, sắp 5 giờ chiều rồi, cũng đến giờ cơm, dù sao cũng phải ăn cơm, có thể cùng ăn cơm với một người đẹp bổ mắt như cô ta thì thật sự rất ổn áp, vì thế anh đã đồng ý.

Hạ Tĩnh không có lái xe nên Trần Ninh nói ngồi xe của anh, sau đó hai người đến bãi đỗ xe.

Không ngờ vừa tới bãi đỗ xe, ánh mắt của Trần Ninh đanh lại, bởi vì anh nhận thấy nguy hiểm, trước sau trái phải, bỗng nhảy ra mười mấy thanh niên trông khá lưu manh, bọn họ tay cầm gậy típ, không có ý tốt vây lại, mà người cầm đầu chính là Trịnh Đông gặp hôm qua.

Hôm nay trên đầu Trịnh Đông quấn một miếng băng gạc, trên mặt còn có vết tím bầm, nhìn bộ dạng thì cuộc đụng xe đua tối qua có hơi dữ dội.

“Oắt con, mày hôm nay chết chắc rồi!” Trịnh Đông nghiến răng nghiến lại nói.

Anh ta hôm qua bị chiếc Hummer quân dụng của Trần Ninh đâm, tổn thất một khoản phí sửa xe không nói, nhiều thủ hạ còn bị thương, cục tức này anh ta không thể nuốt trôi, hôm nay đi tìm chiếc Hummer của Trần Ninh thì thật sự tìm được ở bãi đỗ xe gần trung tâm thể hình, vì thế bọn họ tới đây mai phục, báo mối thù ngày hôm qua.

“Kẻ thù của anh sao? Tôi đi báo cảnh sát!”

Hạ Tĩnh rất can đảm, gặp phải loại chuyện này không có hét toang bỏ chạy, mà mau chóng rút điện thoại ra ấn số 113.

“Con ả thối tha, đừng nhiều chuyện, nếu không lát nữa cũng xử lý luôn cả cô!” Một tên côn đồ hung hăng uy hiếp.

“Bây giờ nhà nước trừ gian diệt ác, các người cứ đợi ngồi tù chung năm đi!” Hạ Tĩnh không hề yếu thế mà phản kích, không có vì lực lượng của đối phương nhiều hơn mà sợ hãi.

Trần Ninh nhìn Hạ Tĩnh mà có hơi bất ngờ, hoàn toàn thay đổi ấn tượng về cô ta, lúc đầu gặp mặt còn xem cô ta thành ‘bình hoa di động’, bây giờ lại không ngờ cô ta can đảm như vậy, là một đối tượng đáng kết giao, ít nhất có thể có nạn cùng chịu.

Chiếc điện thoại báo cảnh sát của Hạ Tĩnh vẫn bị người ta ấn tắt, không phải là ai khác, mà là bản thân Trần Ninh.

“Anh làm cái gì?” Hạ Tĩnh sửng sốt hỏi: “Còn không báo cảnh sát, anh có thể sẽ bị đánh thành đầu heo.”

Quả thật, hai người bây giờ bị mười mấy tên côn đồ vây quanh, nếu không báo cảnh sát, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Không sao, lát nữa đánh nhau, tôi sẽ đánh ngã hai tên đằng sau, cô nhân cơ hội đó tránh ra xa, xem tôi đánh bọn họ như nào.” Trần Ninh tự tin nói.

“Anh chắc chắn có thể đánh lại nhiều tên như vậy sao?” Hạ Tĩnh chỉ vào những tên côn đồ vây ở đằng trước, khó tin nên hỏi.

“Sư phụ Diệp Vấn lúc đầu cũng đánh mười cao thủ chó Nhật, tôi tuy không bằng đại sư võ lâm, nhưng đánh mười mấy tên côn đồ vẫn không thành vấn đề.”

Trần Ninh siết chặt các đốt ngón tay, âm thanh ‘rắc rắc’ vang lên, anh đã sẵn sàng ứng chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.