Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 39: Chương 39: Mời anh làm vệ sĩ




Hạ Tĩnh vậy mà cũng kiên trì được, sau khi cô ta dừng máy chạy bộ lại, đầu tiên là thở hổn hển khôi phục thể lực đã kiệt quệ, nửa phút sau, mới đi tới nói với Trần Ninh: “Anh rất lợi hại, không đi làm vận động viên thì thật đáng tiếc.”

“Tôi không có hứng thú làm vận động viên, không phải cơ thể khỏe nhất định phải làm vận động viên.” Trần Ninh nói.

“Anh nói đúng.” Hạ Tĩnh chìa tay ra: “Làm quen một chút, tôi tên Hạ Tĩnh.”

“Trần Ninh.”

Trần Ninh sau khi bắt tay với cô ta, trong lòng vẫn đang nghĩ, tên của cô ta anh đã sớm biết rồi, ở trong trung tâm thể hình này đã như sấm đánh bên tai.

“Có thể cùng tôi đi uống một ly không?”

Hai người đều toát không ít mồ hôi, đang rất khát, Hạ Tĩnh chỉ vào ô cửa sổ để trà nước đồ ăn bên kia.

“Được.”

Trần Ninh và Hạ Tĩnh đến trước ô cửa sổ, Trần Ninh thể hiện phong cách đàn ông lịch lãm, chủ động trả tiền mời Hạ Tĩnh uống một ly nước chanh đá, bản thân anh lại mua một chai nước khoáng, sau khi vận động, chỉ có cái này giải khát nhất.

“Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Trần Ninh chủ động hỏi, một người đẹp như cô ta, sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh thi chạy bộ.

“Anh rất thông minh, vậy tôi nói thẳng.”

Hạ Tĩnh bỗng đè thấp giọng nói, cúi đầu lại gần nói: “Tôi muốn mời anh làm vệ sĩ của tôi.”

Sau khi cô ta lại gần, Trần Ninh có thể cảm nhận rõ vóc dáng khoa trương của cô ta, ngoài ra còn có mùi thơm nữ tính từ cơ thể giống như mùi xạ hương, rất dễ ngửi. Theo lý mà nói sau khi vận động ra mồ hôi, nên có mùi hôi mới đúng, nhưng Hạ Tĩnh lại là ngoại lệ đó, khiến Trần Ninh không khỏi cảm thán, có lẽ công chúa mùi hương của cổ đại là thật sự tồn tại.

Hạ Tĩnh tuy đẹp, nhưng Trần Ninh trước giờ chưa từng suy nghĩ chuyện làm vệ sĩ này, tài lực hiện nay của anh, cũng không cần đi làm vệ sĩ kiếm tiền.

“Xin lỗi, tôi không có định hướng này, hơn nữa tôi chỉ là sức lực lớn, chưa từng qua đào tạo chuyên nghiệp, cô có thể tìm một vệ sĩ chuyên nghiệp.” Trần Ninh từ chối.

Hạ Tĩnh từ từ lắc đầu, nói: “Những vệ sĩ chuyên nghiệp đó trông đều xấu, hơn nữa tuổi tác lại già.”

Trần Ninh nghẹn lời, trong lòng nghĩ cô đây là đang tìm vệ sĩ, hay là đang tìm bạn trai? Có điều suy nghĩ lại, cô ta có phải là có ý với anh không? Vậy thật sự có chút vui mừng!

“Vậy tôi không thể giúp gì được rồi, tôi có hơi bận, không có thời gian làm vệ sĩ.” Trần Ninh nói.

“Vậy thì thôi.” Hạ Tĩnh có hơi không vui, một mình rầu rĩ uống nước hoa quả.

“Là gặp phải phiền phức gì sao? Nếu tiện thì nói một chút, tôi có thể giúp nghĩ cách.” Trần Ninh có lòng tốt hỏi.

Hạ Tĩnh tập trung quan sát Trần Ninh một hồi, từ trong ánh mắt của anh phát hiện Trần Ninh chắc coi như là người chính trực, không có giống như những người đàn ông khác nhìn cô bằng ánh mắt tà niệm đó, vì thế Hạ Tĩnh nhỏ giọng nói: “Tôi gặp phải một tên biến thái, anh ta cứ bám theo tôi.”

Trần Ninh gật đầu tỏ ý hiểu, với gương mặt và vóc dáng này của Hạ Tĩnh, ngay cả anh cũng nhìn nhiều hơn, gặp phải mấy kẻ lòng dạ khó lường thì quá bình thường.

“Nếu như chỉ là một tên biến thái, tôi có thể giúp cô giải quyết.” Trần Ninh quyết định làm một sứ giả bảo vệ hoa, tránh cô gái như cô ta bị quấy rầy, thậm chí gặp phải nguy hiểm hơn.

“Thật sao?” Hạ Tĩnh rất vui mừng: “Anh sức lực lớn như vậy, nhất định có thể, xin hãy giúp tôi đánh anh ta một trận, cướp lấy điện thoại của anh ta, anh ta chụp trộm rất nhiều ảnh của tôi, nếu như xảy ra chuyện, tôi sẽ chịu toàn bộ tổn thất cho anh.”

“Vậy thì không cần, dạy dỗ một tên khốn mà thôi, không xảy ra chuyện gì lớn đâu, anh ta dám báo cảnh sát thì bản thân anh ta sẽ vào trụ sở trước.”

Trần Ninh mỉm cười, dùng chai nước khoáng cụng ly với Hạ Tĩnh, coi như chúc mừng hợp tác đã đạt thành.

Hai người sau đó rời khỏi trung tâm thể hình Sơn Phong.

Hạ Tĩnh thay đồ khác, cô ta dường như có ý che đi vóc dáng tuyệt đẹp của mình, mặc quần áo vô cùng rộng, giấu vóc dáng lồi lõm đó của cô ta ở trong, đây cũng là một cách Hạ Tĩnh bảo vệ bản thân, không phải cô gái nào cũng thích đi trên đường bị đàn ông nhìn chằm chằm.

“Anh ta thích bám theo sau khi tôi tập xong, cho nên lát nữa tôi đi ra trước, anh nếu như ở đằng sau tôi nhìn thấy một người đàn ông có ria mép cao khoảng 1m7, 35-36 tuổi, vậy chính là anh ta.”

Hạ Tĩnh sau khi thương lượng xong với Trần Ninh, cô ta một mình khoác túi đi trên đường, Trần Ninh nấp ở nơi khuất, nhìn đằng sau Hạ Tĩnh.

Bây giờ đang lúc hoàng hôn, ít nắng chiều chiếu xuống kéo dài bóng của Hạ Tĩnh, làm tăng thêm hương vị khác biệt của cô ta, đi trên đường, cũng là một tồn tại thu hút ánh nhìn.

Ánh mắt của Trần Ninh đanh lại, bởi vì anh quả nhiên nhìn thấy có một người đàn ông lén la lén lút bám theo đằng sau Hạ Tĩnh cách cô ta không xa, đặc điểm của anh ta rất giống với Hạ Tĩnh miêu tả.

“Chính là anh ta!”

Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Trần Ninh lặng lẽ đi theo quan sát, phát hiện người đàn ông này quả thật có để ria mép, hơn nữa mặt mày thô tục, mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm đằng sau Hạ Tĩnh, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, đúng chuẩn tên bám đuôi.

Trần Ninh bỗng dùng tay vỗ vai anh ta, người đàn ông đó bị dọa giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy là một người đàn ông, anh ta tức giận hỏi: “Cậu làm gì?”

“Làm gì? Anh chắc rất rõ.” Trần Ninh cười lạnh: “Anh cứ bám theo Hạ Tĩnh làm gì?”

“Ai nói tôi bám theo cô ta, đường rộng như vậy, tôi muốn đi đâu thì đi đó!” Người đàn ông có ria mép đó đang cự lại.

Trần Ninh nhướn mày: “Vậy sao? Nếu anh đã không thẹn với lòng, vậy cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến!”

Đối với kẻ phạm tội, đồn cảnh sát là nơi bọn họ sợ nhất, quả nhiên Trần Ninh vừa nói đến đồn cảnh sát thì người đàn ông có ria mép hoảng, muốn bỏ chạy.

Kết quả anh ta quên tay của Trần Ninh vẫn đặt trên vai của anh ta, tay của Trần Ninh hơi dùng sức, bóp cái ‘rắc’ xương bả vai của người đàn ông có ria mép, anh ta lập tức không nhúc nhích được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.