Đợi cả nửa ngày, trà đã lên đến ly thứ hai rồi, Trần Ninh cuối cùng cũng đợi được một biến số, nữ trợ lý của Châu Mỹ Mỹ đi vào với vẻ mặt nghiêm túc, dường như có chuyện khó muốn báo cáo với Châu Mỹ Mỹ, nhưng nhìn thấy Trần Ninh ở đây, muốn nói lại dừng.
“Làm sao vậy?” Châu Mỹ Mỹ ngẩng đầu hỏi.
“Là khu đất ở phía nam thành phố.” Nữ trợ lý nói nửa chừng.
Châu Mỹ Mỹ nhíu mày, nhận ra Trần Ninh ở đây thì không tiện nói chuyện nên đứng dậy đi đến một phòng nhỏ khác cùng với nữ trợ lý, đó là nơi Châu Mỹ Mỹ nghỉ ngơi, cách âm rất tốt, họ nói chuyện bên trong, Trần Ninh không thể nghe thấy gì.
Trần Ninh đột nhiên có hứng thú, rõ ràng Châu Mỹ Mỹ đã gặp phải chuyện khó, nếu có thông tin chính xác về sự việc, có lẽ anh có thể lợi dụng.
Trần Ninh ngay lập tức nghĩ đến người anh em tốt của mình Huỳnh Minh Đạt, anh ta là một hacker bậc thầy, nói không chừng có thể giúp đỡ.
Trần Ninh gọi cho anh ta ngay lập tức.
"Minh Đạt, giúp tôi một việc, cậu có thể đột nhập vào Quốc Tế Châu Thị không? Bọn họ gặp khó khăn với một mảnh đất ở phía nam thành phố. Tôi muốn biết tình hình cụ thể."
“Không vấn đề gì, nhưng tốt hơn là cho một số manh mối để tôi có thể tiết kiệm thời gian.” Huỳnh Minh Đạt nói.
Trần Ninh nói một chút thông tin mà mình biết, khi nghe nói Trần Ninh đang sử dụng wifi Quốc Tế Châu Thị, anh ta cười he he một cái, nói với Trần Ninh "Nhìn cho kỹ" rồi cúp điện thoại.
Trần Ninh vốn tưởng rằng anh cần phải đợi rất lâu, nên cứ đợi, kết quả chưa tới ba phút, Châu Mỹ Mỹ và trợ lý nói chuyện còn chưa xong nữa, thì điện thoại của Huỳnh Minh Đạt đã gọi đến rồi.
Huỳnh Minh Đạt nói: "Tra ra rồi, Quốc Tế Châu Thị đang mua lại một mảnh đất ở vùng ven đô thị - nông thôn ở phía nam thành phố này để phát triển. Kết quả là có một hộ gia đình không chịu di dời, một ngôi nhà cũ chiếm một diện tích lớn không chịu dời đi, đòi giá trên trời 300 tỷ làm phí di dời, hai bên đã đàm phán mấy lần cũng không thành, mà bên Quốc Tế Châu Thị và chính quyền thành phố có hợp đồng, nếu họ chậm trễ một ngày, sẽ phải thiệt hại bồi thường hợp đồng cao ngất trời, cho nên bây giờ đang rất khó khăn, chắc là chuyện này đó.”
Trần Ninh vô cùng ngạc nhiên, chuyện chủ hộ không chịu di dời là rất thường gặp, điều anh ngạc nhiên là Huỳnh Minh Đạt sao có thể biết được sự tình chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cái này cũng quá là thần kỳ rồi, thế là hỏi một câu: “Tin tức đáng tin không?”
Huỳnh Minh Đạt nói: "Tất nhiên là đáng tin cậy rồi. Đầu tiên tôi xâm nhập vào wifi của họ thông qua điện thoại di động của anh, sau đó xâm nhập vào máy tính của tổng giám đốc của họ, những thông tin cần thiết đều nằm trong hộp thư công ty của cô ta, rất dễ tìm thấy."
Khi Trần Ninh nghe hồi nãy Huỳnh Minh Đạt hack điện thoại di động của mình, liền lo lắng hỏi: "Cậu có phát hiện gì bất thường trong điện thoại của tôi không?”
Huỳnh Minh Đạt nói: "Không có, tôi chỉ là mượn một cái bàn đạp thôi, chúng ta là anh em của nhau, làm sao tôi có thể hack điện thoại của anh chứ."
Trần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong điện thoại có bí mật lớn nhất của anh, App trợ giá 30 nghìn tỷ đồng.
Anh tin tưởng Huỳnh Minh Đạt, nhưng không đảm bảo rằng các hacker khác không thể xâm nhập điện thoại di động của mình, vì vậy Trần Ninh đã yêu cầu Huỳnh Minh Đạt gia cố điện thoại di động của mình và thiết lập tường lửa để ngăn người khác xâm nhập.
"Không vấn đề gì, sau này tôi sẽ vá lại cho cậu, nếu điện thoại của cậu bị virus xâm nhập, thì sẽ có cảnh báo phát ra, đến lúc đó tôi sẽ phát hiện, giúp cậu san bằng mấy tên hacker đó.” Huỳnh Minh Đạt vỗ ngực đảm bảo.
Với sự hỗ trợ của người anh em, Trần Ninh yên tâm rồi, lỗ hổng của chiếc điện thoại di động đã bị chặn, đồng thời anh cũng lo lắng về tình hình an ninh mạng hiện tại, hacker nói phá là phá, rất nhiều thứ đều không giữ được bí mật.
Thực ra Trần Ninh đã trách lầm hacker rồi, không phải ai cũng lợi hại như Huỳnh Minh Đạt mà thôi.
Trần Ninh vừa cúp máy, Châu Mỹ Mỹ cùng trợ lý từ trong phòng nhỏ đi ra, sắc mặt cả hai người đều có vẻ nghiêm túc.
Châu Mỹ Mỹ lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh choàng lên cẳng tay, nói với Trần Ninh: "Tôi phải đi ra ngoài, anh có thể tiếp tục thưởng thức trà ở đây nếu anh thích, cần gì thì kêu người là được, tôi sẽ sắp xếp người chiêu đãi anh.”
Xem ra Châu Mỹ Mỹ sắp đi ra ngoài, hẳn là vì miếng đất đó, xem ra thuộc hạ bọn họ không xử lý được, cô ta phải đích thân xuất mã rồi.
Trần Ninh không có đứng dậy, mà là lười biếng dựa lưng lên ghế sofa, chậm rãi nói ra một câu: "Cô đi ra ngoài là vì chuyện mảnh đất phá dỡ ở phía nam thành phố đúng không?”
Châu Mỹ Mỹ lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ không vui: "Anh nghe lén cuộc nói chuyện của tôi!"
Trần Ninh nói: "Không, tôi không có thói quen nghe lén, tôi đương nhiên có nguồn tin tức của mình, mà chuyện này tôi có thể giúp cô giải quyết mà không tốn một xu. Thế nào, cô có muốn bàn không?"
Châu Mỹ Mỹ lộ thần sắc kinh ngạc, cô ta cảm nhận được Trần Ninh không giống như nghe lén cô ta nói chuyện, nghĩ đến sự thần kỳ trước giờ của Trần Ninh, có vẻ chuyện này anh thật sự có thể làm được.
Nghĩ đến đây, Châu Mỹ Mỹ bảo trợ lý rời đi, cô ta muốn cùng Trần Ninh nói chuyện.
"Anh có thể giúp tôi làm gì? Hay là nói anh muốn làm gì? Tôi không muốn dùng những phương pháp phi pháp." Châu Mỹ Mỹ nói.
"Tất nhiên, tôi không phải là kẻ trái luật, quá trình này hoàn toàn hợp pháp, cái này cô cứ yên tâm, cũng không cần Quốc Tế Châu Thị ra một xu cắc bạc nào, có thể làm cô bớt 300 tỷ, mua bán rất có lời.”
Trần Ninh ngồi vững như câu cá, uống một ngụm trà đã có hơi nguội.
Châu Mỹ Mỹ bấm chuông, bên ngoài có một nữ trợ lý khác đi vào, theo yêu cầu của Châu Mỹ Mỹ, đổi cho Trần Ninh một tách trà mới.