“Ông chủ, Huỳnh Minh Đạt, hai người đừng cáu, có gì từ từ nói.”
Từ Châu khuyên, đồng thời cô ta cũng dùng tiếng anh nói chuyện với Bruno, bảo anh ta xin lỗi mới đúng, những người ngoại quốc bọn họ ngạo mạn lại tự đại, không tôn trọng khách hàng trong nước.
Đáng tiếc, Bruno căn bản không thèm đoái hoài, còn nói nhà hàng của bọn họ dưới sự kinh doanh của anh ta, thành công cỡ nào.
“Tôi muốn kiện anh!”
Đối diện với Bruno mặn nhạt đều không ăn này, cuối cùng ngay cả Từ Châu tính tình tốt cũng bực rồi.
“Ông chủ lớn của chúng tôi ở Pháp, nếu ông ấy biết, cũng sẽ tán thành cách làm của tôi.” Bruno nói rất hùng hồn.
Trong lòng Trần Ninh khẽ động, từ trong lời anh ta thì biết được, Bruno này chỉ là được tuyển dụng về làm, ông chủ đích thực của nhà hàng ở nước ngòai, một kẻ làm thuê vậy mà cười nhạo những khách hàng như bọn họ, là điều không thể chấp nhận được.
“Nơi này không chào đón ba người, mời ba người thanh toán xong thì rời khỏi.” Bruno cuối cùng chốt hạ.
“Thật là tức cười, chúng tôi đang ăn yên lành, tại sao muốn đuổi chúng tôi đi!” Huỳnh Minh Đạt cũng không vui, đứng dậy lý luận với bọn họ.
“Người nước V mất lịch sự, tôi phải báo cảnh sát!” Bruno uy hiếp.
Trần Ninh cười lạnh một tiếng, xem ra không chỉnh cái tên quản lý kiêu ngạo này là không được rồi, anh cản Huỳnh Minh Đạt đang kích động lại, nói: “Minh Đạt, không cần phí nước bọt, xem tôi đây.”
Trần Ninh mở app trợ giá 30 nghìn tỷ trong điện thoại, tra thông tin về quyền sở hữu nhà hàng được cập nhật trong phiên bản mới, quả nhiên xuất hiện thông tin về nhà hàng Pháp này.
Quyền sở hữu nhà hàng Pháp cộng bất động sản, nhà hàng cỡ trung, tọa lạc ở số 12 đường Hưng Dân thành phố Bạch Hà, tổng diện tích xây dựng là 640 mét vuông, giá trị 27.6 tỷ, trợ giá còn 6 nghìn, cần 2 điểm tích lũy.”
Nhà hàng này vậy mà còn kèm đất, vậy thì cái giá gần 30 tỷ, phần lớn đều là giá đất, còn hai điểm tích lũy cần phải có đó, Trần Ninh vừa hay đủ điều kiện.
Vậy còn có gì đáng nói, để xả giận, Trần Ninh trực tiếp chốt đơn, mua quyền sở hữu cái nhà hàng này.
“Đang trong quá trình chuyển giao, thời gian dự kiến 40 giây, tiếp nhận tất cả nhân viên của nhà hàng và bất động sản.” Trên app gửi thông báo.
Trần Ninh thư thái kêu người anh em và nữ trợ lý xinh đẹp ngồi xuống, chỉ cần đợi 40 giây là được, sau đó thì đợi xem kịch hay đi.
“Chuyển giao quyền sở hữu thành công, chủ của nhà hàng Pháp biến thành Trần Ninh, lập tức có hiệu lực.”
Trong app gửi đến thông báo.
“Được rồi, anh bị sa thải rồi.” Trần Ninh đứng dậy.
“Ồ, thượng đế của tôi, anh bị rối loạn tinh thần à? Anh không có quyền bãi miễn người quản lý vĩ đại nhất trong lịch sử.” Bruno đang hạ thấp Trần Ninh, đồng thời còn đang tự thổi phồng bản thân.
Trần Ninh ném quyền sở hữu nhà hàng mới có để lên bàn, kêu Bruno tự mình xem.
“Thượng đế à, tôi nghĩ đây không phải là thật, nhất định là anh làm giả giấy tờ, tôi biết người nước V thích nhất làm giả.” Bruno còn rất hống hách.
“Anh có thể gọi điện xác nhận, nhưng, anh định sẵn phải bị mất chức.” Trần Ninh nói.
Bruno vẫn không tin, tự mình đi gọi điện thoại cho ông chủ vốn dĩ xác nhận, do múi giờ chênh lệch, bên kia đang là sáng sớm, nhận được điện thoại của Bruno, ông chủ ở đầu bên kia nổi giận lôi đình.
“Bruno, đáng chết, cậu làm phiền giấc mơ đẹp của tôi, nếu như không có lý do khiến tôi tin phục, cậu chết chắc rồi!”
Bruno vội nói: “Ông chủ, tuy tôi cảm thấy rất vô lý, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận với ông, trong nhà hàng có một người nước V lấy ra giấy tờ sở hữu, nói là nhà hàng đã thuộc về anh ta.”
“Sao có thể chứ, tôi bán khi nào... ôi thượng đế ơi, tại sao tôi nhận được chuyển khoản hơn 27 tỷ, đầu giường còn có một bản hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng?”
Ông chủ lớn ở đầu bên kia thốt lên, có điều ông ta rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Hình như đã xảy ra chuyện gì khác thường, có điều cái giá này rất không tồi, cái nhà hàng kinh doanh tệ đó bán rồi cũng tốt, là như này, Bruno, nhà hàng Pháp quả thật không thuộc về tôi rồi, cậu sau này do ông chủ mới quản.”
Bruno ngây ngốc, điện thoại rơi xuống sang cũng không biết nhặt, có điều anh ta lát sau hoàn hồn lại, nhìn thấy Trần Ninh, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, bắt đầu nịnh nọt: “Thưa anh, à không, là ông chủ mới, xin tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của tôi, tôi quả thật không biết anh đã thu mua nhà hàng.”
“Anh có thể cút rồi, nhìn thấy anh mà phiền.” Trần Ninh lạnh lùng nói.
“Xin đừng làm như vậy!”
Bruno bỗng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Tôi không thể mất đi công việc đãi ngộ tốt như này được, vợ con trong nhà, ba mẹ ông bà nội của tôi đều bệnh tật quanh năm, bốn đứa con đều đang đi học, họ cần tiền lương của tôi để sống.”
Hóa ra tên Bruno này nói theo phiên bản nước ngoài “trên có mẹ già 80” để tìm kiếm sự đồng cảm.
Từ Châu tâm địa lương thiện đã nhỏ giọng khuyên Trần Ninh: “Ông chủ Trần, trông anh ta đáng thương như vậy hay là tha thứ cho anh ta một lần, với lại, sa thải anh ta phải bồi thường một khoản phí rất lớn, rất không đáng.”
Trần Ninh nghĩ cũng phải, sa thải là cách làm thô bạo nhất, phải khiến người nước Pháp tự đại này biết sai lầm của mình mới quan trọng nhất.
“Được rồi, không sa thải nữa, có điều anh thiếu ý thức phục vụ, giáng chức làm người trông cửa, ra cửa tiếp đãi khách cho tôi, nhìn thấy đàn ông thì gọi là đại ca, phụ nữ thì gọi chị, khách rời đi thì nói quý khách đi thong thả, biết rồi chứ?” Trần Ninh quát hỏi.
“Tôi biết, tôi biết!”
Bruno vội gật đầu, chỉ cần không sa thải anh ta là được, anh ta không tìm được công việc ở Pháp mới đến nước V.
Trần Ninh cảm thấy như này chưa đủ, từ trong app chọn một đồ thời xưa, chính là loại kinh điển áo xanh nón xanh, trên cánh tay có vắt chiếc khăn.
“Thay bộ đồ này, ra cửa đón khách.” Trần Ninh ném bộ cổ trang mua trong app ra cho anh ta.