Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 31: Chương 31: Quán bar duyên tụ




Bruno nhăn mặt, đi vào trong thay đồ, sau đó đi ra cửa thay thế cho người trông cửa.

Vừa khéo có khách tới, người ngoại quốc mắt xanh mũi cao như anh ta đã dùng tiếng quốc ngữ bập bẹ nói: “Mời anh chị vào trong, sẽ có nhân viên đến phục vụ.”

Các khách hàng trợn mắt há hốc mồm, Từ Châu ở một bên thì cực kỳ vui sướng, nghĩ rằng ông chủ thật sự có cách chỉnh người, cô ta cười phì một tiếng, bỗng thấy thất lễ, nên vội vàng che miệng lại.

“Anh Trần, chiêu này của anh cao nha, không chiến mà tự thắng!

Huỳnh Minh Đạt giơ ngón cái, đối với Trần Ninh phải nói là phục sát đất, người có tiền thật sự có chiêu, trước đó Bruno này còn cực kỳ hống hách, bây giờ lại ngoan ngoãn đứng ở cửa kéo khách.

Còn tại sao nhà hàng tây này bỗng thuộc về Trần Ninh, hai người còn lại không hề có chút nghi vấn, Trần Ninh có tiền như vậy, thêm một nhà hàng cũng không có gì hiếm cả.

Trần Ninh ở trên app mua một đôi đũa đưa cho Huỳnh Minh Đạt, lúc này không có ai đến quấy nhiễu bọn họ dùng bữa nữa.

Huỳnh Minh Đạt được dùng đũa quả nhiên thuận lợi hơn nhiều, mọi người đều vui vẻ ăn bữa đồ tây.

Sau khi chắc chắn hai người đều đã ăn no, Trần Ninh đứng dậy, ba người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, mấy nhân viên dõi theo tiễn bọn họ rời đi.

Có khách hàng vào sau rất là hoang mang, hỏi nhân viên: “Người đó ăn quỵt, các người sao không chặn anh ta lại?”

“Anh ta là ông chủ mới của chúng tôi.” Một nhân viên người nước V nói.

“Ông chủ trẻ như vậy sao? Vậy tại sao quản lý của các người trước đó không khách sáo với anh ta như vậy?” Người khách rất là ngạc nhiên.

“Có lẽ đầu của Bruno bị lừa đá.” Nhân viên người nước V nghiêm túc trả lời.

Đám Trần Ninh ra khỏi nhà hàng, Bruno ngại ngùng cúi người tiễn: “Tạm biệt ông chủ!”

“Được, làm việc tử tế, về sau đánh giá tốt sẽ xem xét thăng chức.” Trần Ninh khích lệ.

“Cảm ơn ông chủ, chúc ba vị luôn an lành!” Bruno còn học lễ tiết cung đình, cúi nửa người chào.

Từ Châu cười “phì”, tò mò hỏi: “Chiêu này của anh học từ đâu vậy?”

“Thưa quý cô xinh đẹp, tôi học từ trong phim nước V.” Bruno nói.

“Được rồi, anh cố gắng học, sớm hiểu rõ về nước V.” Từ Châu buồn cười nói.

Đợi khi ba người lên chiếc Hummer quay về tiểu khu, Từ Châu thành thực đi thực hiện chức trách của một trợ lý, đưa ra kiến nghị cho Trần Ninh.

“Ông chủ Trần, anh thu mua nhà hàng tây này là muốn tiến quân vào lĩnh vực ẩm thực sao? Có điều đồ tây thị phần ít, tôi xem tỷ lệ không phải quá cao, khả năng lợi nhuận sẽ không quá lý tưởng.”

Trần Ninh gật đầu, cũng quả thật là đạo lý này, nhà hàng tây này trước đó có quản lý mang ánh mắt miệt thị như Bruno, kinh doanh có thể tốt mới lạ.

Anh bỗng nhiên có một chủ ý, dạo này không phải là vì làm kinh doanh gì mà phiền não hay sao, vậy thì vừa hay cơ duyên trùng hợp tiếp nhận một nhà hàng, có thể xây dựng từ ngành ẩm thực, sau đó đi ra thế giới.

Ví dụ các nhà hàng Golden Arches, KFC mở trên khắp thế giới, trong nước cũng có đồ ăn nhẹ huyện Sa, mì kéo Lan Châu trải khắp cả nước, làm tốt cũng là một ngành có lợi nhuận cao.

Nếu như muốn làm nhà hàng, chắc chắn không được làm món tây có thị phần ít như vậy được, đồ ăn ngay cả bản thân Trần Ninh cũng không thích ăn thì định sẵn không có tiền đồ, vẫn là làm đồ ăn nước V đặc sắc thì hay hơn, nhưng như thế, đầu bếp phải tuyển lại, cần phải tính toán lâu dài.

Bọn họ nói chuyện một lúc, sau đó đều quay về phòng của mình, bản thân Trần Ninh ở phòng 101, Huỳnh Minh Đạt ở phòng 201, Từ Châu ở phòng 102.

Trần Ninh ở trong phòng tắm rửa, sau khi lau đầu đi ra thì phát hiện điện thoại đang kêu, ấn nghe, vậy mà là Châu Mỹ Mỹ.

“Người đẹp Châu, có chuyện gì?” Trần Ninh hỏi.

"Lần này không phải là tôi tìm anh, là người bạn muốn mua rượu đó của tôi, anh đợi chút, cô ấy nói với anh.”

Châu Mỹ Mỹ đưa điện thoại cho một người khác.

“Ông chủ Trần, chào cậu, cậu có thể gọi tôi là chị Liên.”

Đối phương nói chuyện nghe thì là một người phụ nữ hơi có tuổi, tự xưng là chị cũng không có gì không ổn.

“Là như này, hôm nay Kim Khuê thay tôi đến chỗ cậu mua rượu, rượu rất được, khách rất thích, tôi còn nghe nói chỗ cậu còn có chai rưỡi rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch, xin hỏi có thể bán không?”

Chị Liên này nói chuyện rất khách sáo, không phải cái giọng điệu lôi kéo như Kim Khuê lúc đầu, Trần Ninh cảm thấy được tôn trọng, lại cộng thêm chị ta là bạn của Châu Mỹ Mỹ, vì thế nói: “Có thể, cho tôi địa chỉ, tôi đưa qua cho chị.”

“Tôi ở quán bar Duyên Tụ đường Tây Nhất.” Chị Liên nói ra địa chỉ.

Trần Ninh sửa soạn một lát, thay một bộ đồ thoải mái, mang theo rượu, lái chiếc xe mới của anh ra ngoài.

Đến quán bar Duyên Tụ, Trần Ninh phát hiện nơi này có khác biệt rất lớn với các quán bar bình thường, vậy mà mang trang trí theo phong cách nước V, có một vài điểm nhấn nhá của nước V như hình ảnh long phượng hay đồ trang trí treo hoặc khắc trên tường, khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mà chỗ quầy bar, cũng có rất nhiều rượu trong nước như Mao Đài, Ngũ Lương Dịch...

Trần Ninh đã hiểu, nơi này chắc là quán của chị Liên, bao gồm cả Kim Khuê đến mua rượu cũng là thủ hạ của chị ta, mua rượu rồi bán ở đây.

Chỗ quầy bar, có hai bóng dáng xinh đẹp, một người trong đó Trần Ninh rất quen thuộc, là Châu Mỹ Mỹ, cô hôm nay mặc một bộ đồ thời trang màu xám đen, quần dài màu đen, áo khoác màu nhạt, cả người trông rất lạnh lùng, mà một ngự tỷ tóc xoăn trong quầy bar, đang nói chuyện với Châu Mỹ Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.