Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 32: Chương 32: Trai xấu làm phiền




“Hai người đẹp, tôi đến muộn rồi.” Trần Ninh đi tới, mỉm cười nói với hai người đẹp.

“Cậu chính là Trần Ninh sao? Hân hạnh!”

Vị ngự tỷ tóc xoăn đó đưa tay, nghe giọng là biết chị ta là chị Liên vừa nghe điện thoại rồi.

Trần Ninh chú ý đến ở khóe mắt của chị ta có ít nếp chân chim, đoán chắc tuổi tác khoảng trên dưới 40 tuổi, có điều bảo dưỡng rất tốt, cho nên nhìn cũng chỉ khoảng 30 tuổi, giống như một chị hàng xóm xinh đẹp, rất phong vận, trên tai đeo một cặp khuyên thời thượng bản to, rất là fashion.

“Anh không có đến muộn, chúng ta đâu có hẹn chuẩn thời gian.”

Người nói chuyện là Châu Mỹ Mỹ, cô hôm nay thoa son bóng, đôi môi đỏ nhìn trông căng mọng giống như trái cây ướt lạnh, nhìn mà muốn hôn, người đẹp như này, đối với đàn ông có sức quyến rũ chí mạng.

“Cô hôm nay rất xinh đẹp.” Trần Ninh thực lòng khen một câu.

“Cảm ơn, uống gì thì tự gọi.”

Châu Mỹ Mỹ vẻ ngoài không có thay đổi gì, nhan sắc và thân phận của cô đã khiến cô bình thường đã nghe rất nhiều lời khen đại loại như vậy, có điều lời của Trần Ninh, vẫn khiến trong lòng cô sinh ra một chút gợn sóng.

Người đàn ông này quá thần bí, dường như chỉ cần bạn muốn thì anh sẽ có, vì thế Trần Ninh ở trong lòng của Châu Mỹ Mỹ, có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chị Liên nhìn thấy kiểu nhìn nhau của Châu Mỹ Mỹ và Trần Ninh, hiểu ý mỉm cười, hỏi: “Ông chủ Trần, uống rượu gì?”

Ánh mắt của Trần Ninh chuyển sang chị Liên, nói: “Tôi lái xe tới, không uống rượu, cho một ly nước hoa quả.”

Chị Liên rót cho Trần Ninh một ly nước cam, sau đó bắt đầu bán chuyện làm ăn.

Trần Ninh lấy ra một chai rưỡi rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch, để trên quầy, tại sao là một chai rưỡi thì là vì đã mở dùng nửa chai rồi, xem như cồn sát khuẩn mà rửa vết thương cho Từ Châu.

Có điều chị Liên yêu rượu, loại rượu ngon cực kỳ có giá trị cất giữ như này, cho dù chỉ có cái chai không, chị ta cũng sẽ cất giữ.

Chị Liên là người chuyên về rượu, chị ta lật xem chai rượu, biết chai rượu này không giả được, hơn nữa bán chai rượu đó vẫn còn, chị ta mở nắp rót ra một ít, nhấp một ngụm, bắt đầu thưởng thức rượu.

Chị ta nhắm mắt thưởng thức vị, lát sau rượu mạnh vào cổ họng, chị ta gật đầu khen: “Quả nhiên rượu ngon, đủ năm, rượu thơm, một chai rưỡi này tôi lấy cả, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Nếu chị đã là bạn của Châu Mỹ Mỹ, vậy thì bán cho chị một chai giá gốc hai tỷ mốt, nửa chai đó tặng miễn phí.” Trần Ninh thoải mái nói.

“Được, ông chủ Trần là người sảng khoái, vậy tôi mua.”

Chị Liên sau đó chuyển ngay hai tỷ mốt cho Trần Ninh, mua một chai rưỡi rượu trắng này.

Chị Liên nói: “Sau này nếu như còn có rượu ngon như này, cứ gọi điện cho tôi, tôi mua hết.”

“Được.”

Trần Ninh gật đầu đáp ứng.

Anh ta có thể từ trong app mua một số rượu cao cấp bất kỳ lúc nào, có điều lại không muốn dùng cách này để kiếm tiền, bởi vì anh phát hiện đồ giới hạn trong trợ giá 30 nghìn tỷ là có số lượng, mua hết thì rõ hiển thị thiếu hàng, bản thân anh cũng sắp mở nhà hàng kinh doanh, những loại rượu ngon trong app, vẫn là tự mình giữ lại để kinh doanh thì tốt hơn.

Lát nữa có một nhóm khách quen đến uống rượu, chị Liên đi tiếp khách, bên này chỉ còn lại Trần Ninh và Châu Mỹ Mỹ.

“người đẹp Châu hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây uống rượu vậy?” Trần Ninh thuận miệng nói một câu.

“Xin đừng gọi tôi là người đẹp, cảm thấy không hay.” Châu Mỹ Mỹ lắc đầu nói.

“Vậy gọi cô là Mỹ Mỹ?” Trần Ninh mỉm cười nói.

Gọi như này thì quá thân mật, có điều trêu chọc Châu Mỹ Mỹ một chút thì cũng rất vui.

“Gọi cả họ tên là được.” Châu Mỹ Mỹ cầm ly tỏ ý.

Trần Ninh dùng ly đế cao cụng ly với ly của cô, sau đó hai người cùng uống một ngụm.

Rượu vào cổ họng, khiến gương mặt trắng nõn của Châu Mỹ Mỹ nhiễm chút sắc đỏ, nhìn trông cực kỳ đẹp, mà đôi mắt của cô, cũng di chuyển trên người Trần Ninh, quan sát người đẹp trai thần bí này.

Bầu không khí bây giờ có hơi vi diệu, Trần Ninh cảm thấy Châu Mỹ Mỹ đối với mình cũng có một chút cảm giác, muốn bẻ bông hồng gai này thì bắt buộc phải chủ động xuất kích.

“Cô bình thường có sở thích gì?” Trần Ninh hỏi.

“Tôi sao? Hình như không có sở thích gì.” Châu Mỹ Mỹ nói.

“Vậy xem phim thì sao? Đến khu vui chơi, du lịch, đồ ăn ngon? Tóm lại phải có chút sở thích chứ?” Trần Ninh truy hỏi.

“Du dịch sao? Tôi bình thường hay đi công tác các nơi trên thế giới, đều kiểu đến cũng vội đi cũng vội, thật sự chưa từng đi du lịch đàng hoàng.” Châu Mỹ Mỹ có hơi cảm khái nói.

“Vậy được, hôm nào chúng ta cùng nhau đi du lịch, thời tiết hiện nay, đi biển thì sao?” Trần Ninh đưa ra đề nghị.

Anh chọn biển là có tâm tư riêng, đi biển phải mặc bikini xuống biển, đó là kính chiếu yêu của phụ nữ, vóc dáng có đẹp không,có makeup hay không nhìn qua là biết. Anh không cho rằng Châu Mỹ Mỹ đẹp là dựa vào makeup và độn, có điều có thể thưởng thức dáng vẻ mặc bikini của người đẹp Châu, cũng là một chuyện rất tuyệt.

“Có thể, có cơ hội rồi nói sau.” Châu Mỹ Mỹ không có từ chối, chừa lại một lối.

Khi bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên có một giọng nói khiến người ta ghét vang lên: “Mỹ Mỹ, thì ra em ở đây, thật trùng hợp.”

Trần Ninh vừa quay đầu, một người đàn ông trông chả ra sao đi tới, có điều nhìn kiểu ăn mặc đồ hiệu của anh ta, hình như gia cảnh không tầm thường, chỉ là phẩm vị này tệ y như vẻ ngoài của anh ta.

Châu Mỹ Mỹ cảm thấy rất ghét bỏ khi anh ta đến, căn bản không thèm để ý, ngay cả mặt cũng không muốn nhìn, quả thật, muốn nhìn cũng nhìn loại trai đẹp như Trần Ninh, loại trai xấu mặt đầy tàn nhan và mũi tịt đó, nhìn nhiều thật sự mất khẩu vị.

“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Châu Mỹ Mỹ lạnh lùng nói.

“Đừng như vậy mà Mỹ Mỹ, tâm ý của anh em còn không biết sao? Rốt cuộc muốn anh làm gì, em mới có thể chấp nhận anh?” Lời tỏ tình cố ra vẻ của tên xấu trai, tóm lại khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Châu Mỹ Mỹ bị phiền đến mất kiên nhẫn, cầm túi lên rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.