"Cái gì? Gấp năm lần!" Từ Châu sửng sốt, mới buồn bã vì mất việc, bây giờ lại có kinh hỉ, tốc độ tăng lương này, khiến cô ta vội vàng lau nước mắt.
“Không chịu à?” Trần Ninh hỏi cô.
“Không, không, tôi sẵn lòng, nhưng họ đều nói tôi hơi ngốc, sợ tôi làm không tốt.” Từ Châu vội vàng nói.
Trần Ninh nói: "Nếu như cô ngay cả tự tin cũng không có thì thật sự hết thuốc chữa rồi, công việc tôi giao cho cô cũng sẽ không quá khó, trước mắt là sẽ giúp tôi lo liệu công việc của cả tòa nhà, có lẽ có thể gọi cô là, trưởng toà nhà.”
“Tôi, quản lý cả một tòa nhà?” Từ Châu không dám tin vào tai mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được giao trọng trách nặng nề như vậy.
"Đúng vậy, tòa nhà của tôi ở đây để trống quá lãng phí tài nguyên. Ngoài việc chọn một vài tầng để ở và dự phòng, những tầng khác có lẽ có thể cho thuê, bớt được phí quản lí tòa nhà, còn có thể kiếm tiền tiêu vặt, cho đến khi giá trị của toà nhà tăng lên đến một mức độ nhất định, có thể bán tất cả, như vậy phải coi thao tác của cô sau này rồi.”
Mặc dù bây giờ Trần Ninh có thể kiếm được giá trị một cách điên cuồng bằng cách dựa vào Trợ giá 30 nghìn tỷ, nhưng xét cho cùng thì đó cũng là một hoạt động trợ giá, giống như Trợ giá 30 nghìn tỷ trong Shoppe, đợi 30 ngàn tỷ xài hết, nói không chừng hoạt động phải huỷ bỏ, anh phải lên kế hoạch trước, kiếm đủ tiền để tự cung tự cấp, chứ không phải lúc nào cũng dựa vào trợ giá để sống.
“Được rồi, cái này tôi biết!” Từ Châu vừa nghe là có liên quan đến bất động sản, liền nín khóc lại cười, trước khi cô ta vào làm, đã cố ý bù đắp kiến thức về bất động sản.
"Bây giờ cho cô nhiệm vụ đầu tiên, trong căn phòng này có chăn ga gối đệm và đồ điện tử, giúp tôi chọn một vài phòng liền kề nhau rồi lắp đặt vào, dùng để ở, cô cũng có thể chọn một phòng làm ký túc xá." Trần Ninh dặn dò.
“Được rồi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Từ Châu đứng thẳng lưng nói, càng làm cho dáng người của cô thêm nổi bật.
Trần Ninh hài lòng gật đầu, vừa định rời đi, Từ Châu đột nhiên kêu anh lại.
“Ông chủ, cái đó, tôi làm việc cho anh, có hợp đồng không?” Từ Châu do dự, cuối cùng vẫn nói ra, cô ta bị ám ảnh bởi sa thải, muốn có hợp đồng để bảo đảm.
"Công ty của chúng tôi vẫn chưa thành lập, hiện tại chưa có ký hợp đồng, còn hợp đồng chính thức, cô có thời gian tự mình soạn thảo đi, dù sao thì cũng là trợ lý trưởng của tôi, tất cả cô cứ coi rồi làm.”
Trần Ninh biết phân phó quyền lực, thực ra chỉ là lười biếng, đồng thời trực tiếp hỏi tài khoản của Từ Châu, trực tiếp chuyển cho cô 90 triệu, coi như tiền lương tạm ứng, để cô yên tâm làm việc.
“Cảm ơn ông chủ!” Từ Châu cúi đầu cảm ơn.
"Không cần khách sáo, cô phải làm tốt công việc, đồng chí Từ Châu.”
“Vâng!” Từ Châu cúi đầu rất nhiệt tình, chỉ có những người trẻ mới tốt nghiệp mới có sức sống như vậy, Trần Ninh rất thích.
Sau đó anh đi đến bãi đậu xe và lái xe rời khỏi khu chung cư, lần này nhân viên bảo vệ nhìn thấy chiếc Lamborghini này, toàn bộ đều cung kính, bây giờ nhân viên của toàn khu chung cư, đều đã biết ông chủ thổ hào này rồi.
Trần Ninh vội rời đi vì anh có một cuộc hẹn với lão trung y bác Hồ gặp ngày hôm qua, phải đi đưa Long Diên Hương cho ông ta.
Theo địa chỉ, anh đến một phòng khám Trung y Hồ Thị, Trần Ninh thấy việc kinh doanh của phòng khám nhỏ này cũng không tệ, có một số bệnh nhân lớn tuổi đến khám chữa bệnh, trong phòng khám còn có hai bác sĩ trung niên ngồi khám, còn có một tủ thuốc bắc để tiện bốc thuốc cho khách.
“Xin hỏi bác Hồ có ở đây không?” Trần Ninh bước vào hỏi.
"Ngài là ngài Trần Ninh đúng không? Bác Hồ của chúng tôi ở phía sau, tôi đưa ngài đi!" Một y tá nhỏ nói.
Khi Trần Ninh đi đến hậu viện, biết được bác Hồ không còn hành nghề y nữa, mấy bác sĩ mà anh nhìn thấy đều là đệ tử của bác Hồ, bác Hồ thân là chỉ đạo kỹ thuật, ẩn cư ở sau màn, nghiên cứu một số lý thuyết trung y.
Trần Ninh nhìn thấy bác Hồ ở hậu viện, ông ta đang mặc một bộ luyện công màu trắng và đang tập Thái Cực Quyền, tất nhiên không phải là thần công trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ là người lớn tuổi dùng để rèn sức khoẻ thôi.
Trần Ninh đợi ở một bên, vài phút sau, sau khi hoàn thành xong động tác, bác Hồ cười nói: "Thực xin lỗi nha ông chủ Trần, để cậu đợi lâu rồi.”
“Không sao, bác đừng gọi tôi là ông chủ nữa, bác là trường bối, kêu tên là được rồi.” Trần Ninh nói.
"Tốt lắm, tuổi còn trẻ, có thân giá không tầm thường, vẫn có thể khiêm tốn như vậy, không tồi!"
Bác Hồ có ấn tượng rất tốt với Trần Ninh, một người bảo mẫu bưng hai tách trà tới, hai người ngồi xuống nói chuyện.
“Hôm qua cậu nói có Long Diên Hương, có hàng sẵn không, tôi muốn xem hàng.” Bác Hồ nói thẳng.
"Được."
Trần Ninh đồng ý, lấy ra một chai thủy tinh nhỏ đã được niêm phong từ trong cái túi đã chuẩn bị sẵn, trong đó có một miếng Long Diên Hương loại gần như màu trắng.
Đừng thấy mẫu có kích thước chỉ khoảng móng tay thôi, nhưng giá trị cũng phải hơn 30 triệu, đắt vô cùng, nhưng Trần Ninh mua trong App nên rẻ hơn nhiều, giá cả có dao động, sau khi trợ giá thì chỉ còn khoảng 3 ngàn đồng một gam.
Bác Hồ cầm lấy cái lọ, mở ra ngửi, rồi dùng ngón tay xắn một chút ra, xoa xoa lên ngón tay, nhìn trạng thái bột, liền lộ ra thần sắc kinh hỉ: "Qủa nhiên là Long Diên Hương thượng đẳng, cái này cậu có bao nhiêu?”
"Ông muốn bao nhiêu, tôi có bấy nhiêu, giá trị thị trường là 39 triệu 999 nghìn một gam, tôi lấy ông 24 triệu một gam." Trần Ninh cười nói.
Dù sao Long Diên Hương không hiển thị số lượng giới hạn trong App trợ giá 30 nghìn tỷ, cho thấy nguồn cung đầy đủ, không cần phải lo lắng, về giá cả thì không được quá cao hoặc quá thấp, nếu cao quá, thì giá trị lại đặt nặng lên người bệnh nhân, nếu thấp quá có thể bị bán lại, đối với thứ thuốc chữa bệnh cứu người này, Trần Ninh cảm thấy giá cả cũng phải vừa phải.
"Ồ? Vậy được, mà giá cũng đẹp! Ngày nay, dược liệu tốt càng ngày càng khó kiếm, sự suy tàn của trung y hiện đại không chỉ do nhân tài, mà còn do nhiều dược liệu đã tuyệt chủng, không bột đố gột nên hồ! "
Bác Hồ thở dài, vuốt vuốt bộ râu trắng dưới quai hàm.