Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 88: Chương 88




Qua nông lịch năm cũ, nhà nhà đều bận rộn cho tết âm lịch sắp đến. Hai bên cổng lớn của nhà ông An cũng dán câu đối đỏ mới tinh, sân rộng trong viện treo phơi một loạt thịt khô, trong ngoài quét tước sạch sẽ gọn gàng, toát lên không khí vui tươi của ngày tết.

Nhưng hôm nay không khí trong nhà lại rất khác.

Bà nội sáng sớm đã đi mua rất nhiều đồ ăn về, chuẩn bị làm bữa cơm trưa chiêu đãi khách đến.

Hôm nay nhà có khách đến.

Khách này dĩ nhiên là Lục Trung Quân rồi. Anh nói với An Na, tầm mười giờ sáng mình sẽ đến nhà cô.

Cả nhà đều rất chờ mong, bao gồm cả bà nội, Tiêu Du cùng Tiểu Quang sáng sớm đã phấn khởi chờ rồi, trừ An Quốc Cường.

Lúc này bà nội và mẹ đều đang bận rộn ở trong bếp, An Na giúp lặt vặt ở bên, lén bảo Tiểu Quang đi lên xem ông An đang làm gì.

Tiểu Quang nhanh như chớp chạy đi, lúc quay lại nói ông An ngồi một mình trong phòng, lát thì ngồi, lát thì đứng lên đi tới đi lui.

An Na băn khoăn, biết bố trong lòng giờ đang không thoải mái.

….

Mấy ngày trước, An Quốc Cường mới vừa bị Tiêu Du mắng cho một trận, nói ông chẳng hỏi ý của bà mà đã tự quyết định đi tìm ông cụ Lục, quyết định chuyện lớn của An Na.

Bà không tán đồng cách làm này của ông.

An Quốc Cường biện bạch rằng tất cả ông làm đều muốn tốt cho An Na, nói dẫu cho Lục Trung Quân không làm phi công quân sự nữa nhưng công việc vẫn nguy hiểm. Tiêu Du nói bản thân thấy Lục Trung Quân không tồi. Dù công việc anh nguy hiểm nhưng tiền đề là An Na và anh vẫn cương quyết được ở bên nhau, do bản thân An Na lựa chọn, họ không nên lấy danh nghĩa quan tâm mà đi cản trở đôi lứa.

An Quốc Cường lúc ấy cứng miệng không nói gì được nữa, buồn bực một lúc lâu mới buông được một câu, nói bất kể nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy Lục Trung Quân chẳng có dáng vẻ nào là một người chồng tốt cả. Cho nên ông vẫn kiên quyết phản đối.

– An Quốc Cường, em cảm thấy anh có thành kiến với cậu ta mà thôi.

Tiêu Du cuối cùng kết luận.

– Anh nói thật đi, có phải đột nhiên có một cô con gái vừa xinh đẹp vừa tri kỷ, còn chưa kịp ở bên con gái được lâu thì bất chợt lại phải gả con cho người ta, bản thân anh không vui, cho nên nhìn ngang nhìn dọc đều thấy cậu Lục chẳng vừa mắt tí nào đúng không?

An Quốc Cường đương nhiên chối bay chối biến.

Cuối cùng Tiêu Du bày tỏ, lần này Lục Trung Quân đến nhà là do ý của bà. Trước đó tuy anh cũng đã tới, nhưng thân phận không giống nhau. Lần này xem như là lấy thân phận bạn trai của An Na đến nhà, nhân cơ hội này tiếp tục khảo sát toàn diện đối với anh. An Quốc Cường không thể phản đối, phản đối cũng vô hiệu.

Tiêu Du ngày thường ít khi bày tỏ sự kiên quyết của mình, phần lớn là bà đều nghe theo ông An, rất mềm yếu dịu dàng. Đột nhiên trở nên cứng rắn như thế, làm ông An ngây hết cả người, đến khi bừng tỉnh rồi thì Tiêu Du đã bỏ mặc ông lại, ông cũng mất đường phản bác. Dẫu trong lòng vẫn rất khó chịu nhưng ngoài mặt cũng chỉ đành tạm nghe theo mà thôi.

Hai ngày trước cuối năm đơn hàng đã đuổi kịp, công nhân trong xưởng bắt đầu nghỉ tết. Sáng sớm hôm nay, An Quốc Cường nói mình muốn đến xưởng, trưa không về nhà ăn cơm.

– Ừ, anh đi đi.

Lúc ấy Tiêu Du cười tủm tỉm nói.

– Là anh tự đi đấy nhé. Em nói với anh luôn, chờ Tiểu Lục tới, nếu em và mẹ đều hài lòng, cùng nhất trí thông qua, thì cậu ta đã định là bạn trai của An Na nhà mình rồi, lúc đó anh đừng hối hận đấy.

Vì thế An Quốc Cường ngoan ngoãn ở nhà không đi xưởng nữa, ngay cả sân cũng chẳng bước ra một bước, ngay cả vừa rồi chú hàng xóm gọi ông sang chơi ông cũng không đi.

Trong nhà có ba người phụ nữ, con gái An Na không tính, chỉ còn lại mẹ già và vợ trước nay mình nói gì đều nghe thì nay đều đứng về phía Lục Trung Quân hết rồi.

Ông An càng thêm buồn bực, giờ thì nếu Tiêu Du có đuổi ông đi thì ông cũng chẳng đi đâu.

Sợ là nếu mình không có mặt, mẹ già và vợ sẽ bị Lục Trung Quân nịnh nọt vài câu là xuôi thì càng tệ hơn.



Bố không thích Lục Trung Quân làm con rể, nghiêm túc mà nghĩ, thật ra cũng rất bình thường. Ông tính cách thẳng thắn, suy nghĩ cẩn trọng, suy xét vấn đề luôn tỉ mỉ sâu xa, làm chuyện gì luôn luôn vừa mới bắt đầu là có thói quen đem toàn bộ mọi đường suy xét tới cùng rồi. Bình thường có vẻ ít nói ít cười, giống như một bàn thạch kiên cố.

Mà Lục Trung Quân thì lại không giống thế, nói anh kiêu ngạo gàn bướng đều là đang khen anh, là một người không có quy tắc, nghĩ gì làm đấy, muốn thế nào thì làm thế đó.

Hai người như thế, giống như trước đây là bạn bè bình thường ngồi xuống uống vài chén rượu không chừng còn thưởng thức nhau, nhưng nếu giao con gái cho một người đàn ông như thế, bố yên tâm mới là lạ. Đoán chừng lúc đầu dẫu cho mình có không đần độn lỡ miệng nói ra chuyện kia, bố cũng sẽ không ưng Lục Trung Quân làm con rể đâu.

An Na nhớ rất rõ, ở ba mươi năm sau, khi bố giúp cô tìm đối tượng, thì tiêu chuẩn của cô cũng tương tự như bố mình, chính là chín chắn trầm ổn. Mà giờ thì cũng như thế, thí dụ như lúc trước ông từng đề cập đến việc giới thiệu cho cô với vị bác sĩ phó viện trưởng tương lai kia là biết.



Giờ nghe Tiểu Quang nói lại bố đang đi đi lại lại trong phòng thì trong lòng đầy băn khoăn, nghĩ nghĩ có nên đi nói chuyện với bố không. Đang định đi thì mẹ dường như nhìn ra tâm sự của cô, nói:

– Kệ bố con đi. Nói gì mẹ đều nói hết rồi. Mẹ hiểu bố con nhất. Con càng khuyên, không chừng ông ấy càng không thích Tiểu Lục. Cứ để mặc bố con, để cho ông ấy biết con cũng không vui đi.

An Na hết cách, không đi nữa, trong lòng cầu nguyện mong lúc Lục Trung Quân đến, trong bữa cơm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

……

Hơn mười giờ, ngoài cửa có tiếng chuông cửa vang lên

An Na đang chờ, vừa nghe tiếng chuông cửa lập tức biết là anh tới, bình ổn lại tinh thần, đi ra mở cửa.

Tiểu Quang đợi từ sáng sớm lao ra ngoài, giành mở cửa.

Bên ngoài quả nhiên là Lục Trung Quân, tóc mới cắt gọn gàng, ánh mắt sáng ngời, mặc quần áo mới, đi đôi giày quân sự, thẳng tắp, cả người đĩnh đạc, tinh thần sáng láng.

Tầm mắt anh rơi vào trên mặt An Na đang xuất hiện ở ngay cửa, hơi hơi mỉm cười gật đầu với cô, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, anh tuấn đến mức khiến An Na suýt nữa thì hít thở không thông.

Kỳ lạ là, trước đây rõ ràng là đã từng nếm trái cấm bao lần với anh trên giường rồi, giờ bất chợt nhìn thấy anh đứng ở bên ngoài cổng, lại có cảm giác dường như hai người mới bắt đầu quen nhau, tim đập thình thịch.

An Na bỗng nhiên hối hận vì sao mình lại không đi trang điểm chứ. Như vậy thì đứng cùng anh, chắc chắn sẽ xứng hơn.

– Chú Lục.

Tiểu Quang vừa thấy là Lục Trung Quân thì phấn khởi nhảy nhót, lại lao vào trong, gọi to:

– Bà ơi, mẹ ơi, bố ơi…chú Lục tới rồi. Chú Lục tới rồi.

Lục Trung Quân mỉm cười nhìn Tiểu Quang lao vào nhà, lại lần nữa mỉm cười với An Na.

– Anh tới rồi.

Anh hạ thấp giọng nói.

An Na ừ một tiếng, mỉm cười với anh, cũng thấp giọng nói.

– Vào đi, bà và mẹ đang chờ anh lâu rồi.

Trong phòng bà nội và Tiêu Du đã nghe tiếng kêu của Tiểu Quang, hai người vội đi ra, tươi cười đón Lục Trung Quân vào nhà.

Có thể nhận ra, ngay khi Lục Trung Quân đi vào nhà, biểu cảm rất căng thẳng. Nhưng sự nhiệt tình của bà nội và Tiêu Du đã khiến anh thả lỏng xuống. Đặt quà xuống bàn, anh hỏi ông An có nhà không.

– Có. – Bà nội cười, – Hiếm khi cháu đường xa tới nhà làm khách, nó đương nhiên ở nhà rồi. Tiểu Quang, cháu đi gọi bố cháu đi. Nói có khách tới.

Tiểu Quang giống như con quay chớp mắt chạy vù đi gọi bố.

– Tiểu Lục, cháu ngồi đi, bà còn mấy món trong bếp, cũng sắp xong rồi. Tiểu Du, con ngồi tiếp Tiểu Lục đi.

Bà nội nhiệt tình đón xong thì lại vào bếp bận rộn.



An Na đi pha trà, khi cầm ấm trà ra thì đã thấy bố ngồi nghiêm chỉnh ở đó, chẳng nói năng gì. May mà có mẹ ngồi đó, mỉm cười trò chuyện với Lục Trung Quân, làm bầu không khí cũng không quá lúng túng.

An Na bưng trà đi vào, rót một tách trà cho Lục Trung Quân, tiện đánh mắt trấn an anh. Lúc rót trà cho ông An, lại dùng ánh mắt đáng thương cầu xin bố.

An Quốc Cường mày giật giật, hừ một tiếng, cuối cùng cho con gái chút mặt mũi, mở miệng hỏi Lục Trung Quân:

– Bố cậu dạo này khỏe chứ?

Giọng điệu vẫn cứng ngắc.

– Dạ, ông cụ vẫn khỏe ạ. Cám ơn chú.

Lục Trung Quân cung kính đáp.

An Quốc Cường ờ một tiếng, lại ngậm miệng không nói gì.

– Chú, cháu mang theo hai bình rượu, không biết chú có thích không, trưa nay cháu tiếp chú hai ly…

– Rượu không tốt cho sức khỏe. Tôi cai rồi. Tấm lòng của cậu tôi nhận, còn quà thì cậu mang về đi.

An Quốc Cường nghiêm trang nói.

An Na suýt nữa thì muốn thổ huyết.

Bố diễn cũng giỏi nhỉ.

Tối hôm qua khi ăn cơm, cô rõ ràng thấy ông tự rót rượu tự uống, kết quả đã bị mẹ thu mất, tuyên bố với ông cơm tối nhiều nhất cũng chỉ được uống một chén nhỏ thôi, ông đã uống quá định lượng trong ngày rồi, đừng hòng được uống nữa. Lúc ấy dáng vẻ của bố còn rất đáng thương nữa, thế mà giờ còn dõng dạc tuyên bố mình kiêng rượu chứ.

– Vâng, chú nói đúng ạ.

Lục Trung Quân vẫn mỉm cười, da mặt đích xác đủ dầy, chỉ nghe anh tiếp tục nói:

– Vậy không uống rượu nữa, cháu tiếp cơm chú. Nhắc đến ăn cơm, cháu cũng hơi đói rồi ạ. Lần trước tới, cháu còn nhớ chú xuống bếp làm món móng heo hầm, rất ngon. Khi nào rảnh thì dạy cháu với ạ, cháu cũng muốn làm cho An Na ăn. Cô ấy nói thích nhất món này chú làm, ăn rồi chỉ muốn ăn nữa.

Ông An sắc mặt càng kém. Giật giật bả vai, không hó hé răng.

An Na thật sự không có dũng khí ở lại trong phòng tràn ngập không khí ngại ngùng này nữa, ném cho Lục Trung Quân cái nhìn tự sinh tự diệt đi, rồi cầm khay trà không đi ra khỏi phòng.

……

Cũng không biết bên trong sau đó nói gì, may mắn mà cũng có thể được ăn cơm rồi. Bà nội và Tiêu Du bưng món ăn lên bàn, vào gọi ông An và Lục Trung Quân ra ăn cơm. Một lát sau, An Quốc Cường ra trước, Lục Trung Quân đi đằng sau, nói cám ơn bà nội rồi ngồi xuống.

Trên mâm cơm nhiều người, trò chuyện vui vẻ, cộng thêm Tiểu Quang cũng nói xen vào làm ai ấy nếu cười, ngay cả ông An vẫn vùi đầu vào ăn cơm cũng không nói câu gì khó nghe nữa, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Xong bữa cơm, nom thái độ hoảng hốt của ông An là biết biểu hiện của Lục Trung Quân khiến mọi người yêu quý anh đến thế nào rồi.

Dẫu sao thì bà nội đã nhận định anh là cháu rể tương lai của mình, cơm nước xong bắt đầu giữ chặt lấy anh hỏi thăm thái độ ông cụ Lục thế nào.

– Tiểu Lục à, hôm nay cháu đến nhà chúng ta, bố cháu có biết không? Có nói gì không?

Lục Trung Quân đang định trả lời thì ông An vẫn luôn yên lặng nãy giờ chợt nói:

– Tiểu Lục, cậu theo tôi vào đây một chút, chúng ta nói chuyện.

Nói xong đứng lên, đi vào phòng khách.

Lục Trung Quân lập tức đứng lên, áy náy xin phép bà nội và Tiêu Du, đánh ánh mắt trấn an An Na rồi đi theo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.