An Quốc Cường ngồi xuống, châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, đưa mắt nhìn Lục Trung Quân.
– Thế này này Lục Trung Quân, lần trước tôi tìm cậu, nói với cậu là tôi sẽ không đồng ý để An Na và cậu ở bên nhau. Giờ tôi vẫn giữ quan điểm đó. Hôm nay cậu tới thì tới rồi, đây cũng sẽ là lần cuối cậu tới đây. Sau này đừng tới nữa.
– Vì sao ạ?
– Cậu không hợp với An Na nhà chúng tôi. Nó tuy là cháu gái tôi, nhưng tôi coi nó như con gái mình. Lục Trung Quân, tôi thừa nhận cậu là một quân nhân xuất sắc, nhưng lại không phải một người chồng tốt. Cậu đừng phí tâm tư nữa. Tôi hy vọng cậu hiểu.
An Quốc Cường nói không chút khách sáo nào.
– Cháu có thể hỏi, vì sao chú nhận định cháu không phải người chồng tốt không?
Lục Trung Quân vẫn rất bình tĩnh.
– Dựa vào trực giác của tôi. Tôi tòng quân từ mười sáu tuổi đến bây giờ, dựa vào trực giác của một quân nhân hơn hai mươi năm tôi luyện ra.
An Quốc Cường mặt âm trầm đáp.
Lục Trung Quân cười cười.
– Khi thế chiến thứ 2, ở Nga có một vị tướng lĩnh Vladimir Romon cực kỳ mẫn cảm với tình hình chiến đấu. Rất nhiều lần giao chiến với người Đức, ban đầu không chiếm được chút ưu thế nào, nhưng thường tới cuối cùng đều thắng bất ngờ. Ông cũng trở thành vị anh hùng của Thế chiến thứ 2. Sau cuộc chiến có phóng viên hỏi ông ta về đạo chiến thắng, ông ta nói mình có trực giác quân nhân trời sinh. Là một thường thắng tướng quân như thế, sau khi Thế chiến thứ 2 kết thúc không lâu thì lại chết. Chú biết vì sao không? Có một ngày ông ta cùng vệ binh đi săn thú, vệ binh bảo ông ta chớ có đi về phía trước, nghe nói ở đó có mảnh đầm lầy ngầm, nhưng ông ta không nghe, dựa vào trực giác của mình vẫn đi vào đó. Thật bất hạnh, trực giác của ông ta tuy khiến ông ta trở thành một quân nhân đầy vinh quang, nhưng cuối cùng lại chôn vùi sinh mệnh của ông ta.
Anh thong thả nói. An Quốc Cường trợn mắt với anh, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lục Trung Quân hơi hơi mỉm cười.
– Chú An, cháu không có ý gì khác. Chỉ là câu nói vừa rồi của chú làm cháu chợt nhớ tới câu chuyện này. Ý cháu là, là một người đã từng là quân nhân có trực giác được tôi luyện ra, thứ người đó am hiểu là lĩnh vực công phạt, là vũ khí bí mật để chiến thắng. Thí dụ như cháu tin, chú ở trên thương trường đánh đâu thắng đó, nhưng nó lại không có ý nghĩa chỉ dẫn phổ biến, đặc biệt là trên phương diện tình cảm của cháu và An Na. Cháu biết chú vẫn luôn phản đối, thật ra là vì chú có thành kiến với cháu. Cháu thừa nhận con người cháu đôi khi không tuân thủ kỷ luật, ở trong mắt chú chính là hoang đường. Chú cũng không thật sự hiểu về con người cháu, mà An Na lại hiểu. Cô ấy lựa chọn cháu. Đây là may mắn của cháu, cũng là tự hào của cháu, cháu sẽ dùng cả đời để chứng minh cho chú, lựa chọn của cô ấy là đúng.
– Thực ra cháu có thể không cần sự đồng ý của chú để kết hôn với An Na.
Anh tiếp tục nói,
– Nhưng bởi vì cô ấy muốn thế, hơn nữa xuất phát từ sự tôn kính của cháu với chú, cho nên cháu mang theo chân thành đến đây, mong được chú cho phép cháu kết hôn với An Na.
– Nếu chú đồng ý, cháu vô cùng cảm kích.
Anh nói xong câu cuối, nhìn thẳng vào An Quốc Cường.
An Quốc Cường sắc mặt vẫn sầm sì, không nói gì, điếu thuốc vẫn kẹp trong tay.
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng động, như là có người tới.
An Quốc Cường quay lại, tầm mắt nhìn vào cửa sổ đối diện ra sân. Mơ hồ trong sân có tiếng nói chuyện, ngoài tiếng của bà nội, còn có một giọng nói ôn hòa, già nua. Mặt ông biến đổi, nhanh chóng đứng lên.
Lục Trung Quân cũng nghe được giọng của người vừa tới, sự kinh ngạc không kém ông An chút nào.
Có tiếng bước chân gấp gáp đi đến, bà nội đẩy cửa phòng đi vào, nét mặt đầy vui vẻ kinh ngạc:
– Quốc Cường à, con đoán xem ai tới. Thủ trưởng Lục đấy. Bố của Tiểu Lục đấy. Tiểu Lục à, bố cháu tới rồi, còn có cả em cháu nữa, mau ra đón họ đi. Ôi thật là không ngờ, hôm nay cơn gió nào mà khách quý liên tục tới thế.
An Quốc Cường gấp gáp đi ra ngoài.
Lục Trung Quân chần chờ một chút, vẻ mặt khó tin, rồi chậm rì rì đi theo ra.
Trong sân, Lục Kiến Lâm đang đứng trò chuyện với Tiêu Du, bên cạnh là Lục Tiểu Lâm. Thấy Tiểu Quang chạy ra, Lục Tiểu Lâm ngồi xuống đi, mỉm cười lấy túi kẹo trong túi sách ra đưa cho cậu. Bên ngoài sân, mấy nhà hàng xóm đang tò mò nhìn vào. Bà nội lập tức ra ngoài nói với hàng xóm, đó là thủ trưởng cũ của An Quốc Cường từ Bắc Kinh đến chơi.
Hàng xóm nghe vậy thì đều hâm mộ, bàn luận sôi nổi.
……
– Thủ trưởng, cơn gió nào thổi chú tới đây ạ.
Không còn sắc mặt sầm sì khó coi nữa,
Hàng xóm nhóm nghe xong, sôi nổi gật đầu tán thưởng. An Quốc Cường vừa ra đến ngoài thì đã cười tươi, chìa tay ra bắt tay Lục Kiến Lâm, nắm thật chặt.
Tuy rằng chẳng ưa Lục Trung Quân nhưng đối với thủ trưởng cũ thời trẻ từng lập bao chiến công hiển hách, An Quốc Cường cực kỳ tôn trọng, thậm chí đầy tôn sùng.
– Chú An!
Lục Tiểu Lâm đứng lên, bắt chước theo anh mình tự hạ bối phận của mình xuống một bậc, mỉm cười chào ông An.
An Quốc Cường vội vàng đáp lại, đón hai bố con họ vào trong nhà.
Lục Kiến Lâm liếc nhìn cậu con trai thần sắc căng thẳng đang chậm như rì đi ra, tầm mắt lại lần nữa quay sang An Quốc Cường, mỉm cười nói:
– Quốc Cường, thật là mạo muội quá, không báo trước mà đã đến nhà cậu. Mong cậu bỏ quá cho. Tôi nghe Tiểu Lâm nói con trai tôi hôm nay tới nhà cậu, tôi sợ nó nói năng chẳng đâu vào đâu làm mất hết cái mặt già này, trong lòng không yên tâm, cho nên mới tới đây. Nó không gây chuyện gì chứ? Nếu nó có sai gì, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó, bắt nó xin lỗi cậu.
– Thủ trưởng, cậu ấy không gây chuyện gì cả đâu ạ. Thủ trưởng mời vào nhà, đừng đứng ở đây nữa.
An Quốc Cường vội dẫn ông cụ vào.
Lục Kiến Lâm mỉm cười gật gật đầu, đi vào.
An Na vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng mình, cũng không biết Lục Trung Quân và bố nói gì, anh có chọc giận ông ấy không, tâm tình đang sốt ruột thì nghe được náo nhiệt bên ngoài. Cô chạy đến cửa sổ, nhìn thấy là ông cụ Lục và Lục Tiểu Lâm tới thì quá ngạc nhiên. Cũng không biết vì sao ông cụ Lục lại tới, vội chạy ra, chào hỏi ông cụ và Lục Tiểu Lâm.
Ông cụ Lục mỉm cười gật đầu với An Na.
An Na chào hỏi xong, liền kéo Lục Tiểu Lâm sang bên, lén hỏi mục đích tới của mọi người.
– Em cũng không biết nữa. – Lục Tiểu Lâm lắc đầu, thì thầm nói. – Tự dưng bố em bảo muốn tới, thế là em dẫn ông tới.
Tiêu Du bưng khay trà ra, tươi cười rót trà mời khách. Ông cụ nhận trà, cảm ơn.
– Ông ơi, ông ăn kẹo ạ.
Tiểu Quang cầm kẹo mà Lục Tiểu Lâm lúc nãy cho cậu, giơ lên trước mặt ông cụ Lục, mở to mắt ngước lên tò mò nhìn ông.
Ông cụ Lục mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc, nói:
– Vợ hiền con hiếu, trên có mẹ hiền, còn có cháu gái ngoan. Quốc Cường, số cậu rất tốt.
– Nào có nào có ạ…
Ông An khiêm tốn.
Bà nội và Tiêu Du đều cười.
Nói đùa vài câu, ông cụ nhìn sang An Quốc Cường đang đầy vẻ ngờ vực, mỉm cười nói:
– Quốc Cường, chắc cậu đang nghĩ xem tại sao đột nhiên tôi lại tới đúng không? Hôm nay tôi mạo muội tới đây, cũng là cậy già lên mặt, ỷ vào chút mặt già này để nói chuyện. Quốc Cường, cậu có một cô cháu gái rất ngoan, còn tôi, tôi rất ưng cháu gái của cậu. Hôm nay tới là muốn đề thân với nhà cậu, muốn con gái cậu làm dâu nhà tôi, làm vợ con trai tôi.
Ông cụ vừa dứt lời, căn phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Lục Trung Quân thần sắc tựa như buông lỏng, ngay sau đó thì hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn sang An Na đang đứng ở một góc.
An Na tim nhảy dựng lên, theo bản năng cũng nhìn Lục Trung Quân, mắt hai người chạm nhau.
Bà nội và Tiêu Du nhìn nhau, đồng thời chuyển ánh mắt sang An Quốc Cường.
An Quốc Cường hiển nhiên cũng ngây hết cả người, ngồi đơ ra một lúc không thốt nên được lời nào.
– Bố ơi, ông nói muốn chị làm vợ con trai ông. Con trai ông là chú Lục à bố? Tốt quá tốt quá. Con thích chị làm vợ chú Lục lắm.
Tiểu Quang không hiểu gì, thấy bố chẳng có phản ứng thì sốt ruột, chạy qua kéo cánh tay ông.
Tiêu Du vội vàng kéo cậu nhóc lại, cùng bà nội lui ra ngoài phòng.
An Na và Lục Trung Quân, Lục Tiểu Lâm cũng ra ngoài theo, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Lục và ông An.
…..
Ông An rốt cuộc có phản ứng, ho khan hai tiếng, nở nụ cười gượng gạo:
– Thủ trưởng, thủ trưởng đang…nói đùa ạ…
Ông cụ Lục mỉm cười, lắc lắc đầu.
– Quốc Cường, tôi không biết trong lòng cậu nghĩ gì. Lần trước cậu tới gặp tôi, tuy cậu không nói rõ, nhưng tôi cũng biết ý cậu. Lẽ ra, tôi không nên miễn cưỡng cậu. Nhưng quả thật tôi rất vừa lòng cháu gái cậu. Con người mà, khó tránh khỏi có chút tâm tư. Nghĩ một cô gái tốt như thế nếu rơi vào nhà người khác, tôi đúng là rất tiếc. Nghĩ tới nghĩ lui, mới mặt dày đến nhà…
– Thủ…Thủ trưởng….làm thế là làm khó cháu…
Ông An ngượng ngùng.
– Quốc Cường, nếu tôi làm mai cho con trai mình, dĩ nhiên là phải nói rõ về nó. Tiểu Quân đúng là có nhiều khuyết điểm, làm việc không quy củ, trước kia còn phạm nhiều sai lầm, cậu không ưa nó là điều bình thường. Nhưng không phải tôi làm cha mà bao che con mình, con người nó, cũng không phải là không có ưu điểm. Nó có nhân cách, chân thành. Đây là đánh giá của tôi về nó. Nhưng chỉ dựa vào điểm này, mặt già của tôi dẫu có dày đến mấy thì cũng sẽ không tới nhà cậu hôm nay. Để tôi hạ quyết tâm tới đây, là vì tôi biết, nó thật sự yêu cháu gái cậu. Lần trước tôi nói chuyện với nó, có phản đối nó. Nó liền nói một câu với tôi.
Ông cụ lắc đầu, thở dài.
– Nó nói cháu gái cậu là người đầu tiên mà nó yêu và cũng là người cả đời này nó yêu. Sau đó tôi nghĩ, nếu như thế, người làm cha như tôi, cũng nên làm chút gì đó cho con trai. Cho nên, tôi đến đây.
– Thủ trưởng…
An Quốc Cường không thốt được câu gì, chỉ ngồi im.
– Quốc Cường, tôi biết cậu thương cháu gái mình, không yên tâm giao con bé cho thằng con trai chẳng đáng tin của tôi. Tôi thì sao, tôi bảo đảm với cậu, chỉ cần cậu đồng ý cuộc hôn nhân này, cháu gái cậu sau này làm dâu nhà họ Lục, cũng là con gái của Lục Kiến Lâm này. Tôi bảo đảm, con bé gả vào nhà tôi rồi, tuyệt đối không để nó bị uất ức thiệt thòi. Cậu yên tâm chưa?
An Quốc Cường trầm ngâm.
Bà nội vốn luôn nấp ở bên nghe trộm cuối cùng không nhẫn nhịn được, mặt tươi rói đi vào.
– Trong nhà này phân bối phận cao thấp, thì tôi cao nhất tôi quyết định. Hôn nhân này tôi đồng ý. Cháu rể Lục Trung Quân này, tôi cũng ưng từ lâu rồi. Cứ quyết định như thế đi.
Ông cụ Lục gật đầu, cảm ơn bà nội, nghĩ một chút, lại cười nói:
– Vậy thì, nhân lúc hai nhà nghỉ dịp cuối năm, vậy thì tính toán nên cho bọn trẻ đính hôn, rồi xác định quan hệ thông gia trước. Đến khi nào kết hôn thì do nhà gái quyết định. Nhà mình thấy sao?
– Được được được. Không thành vấn đề. – Bà nội đồng ý luôn, mặt mày tươi rói.
– Ôi thế thì tốt quá, vừa được ăn tết, lại có việc hỷ, đúng là song hỷ lâm môn. Quốc Cường?
Ông cụ Lục nhìn sang An Quốc Cường vẫn ngồi im, gọi ông ta.
Đối với thủ trưởng mà mình sùng bái, trong lòng ông An tuy rằng không muốn, nhưng tới nước này rồi, từ “không” bất luận thế nào cũng chẳng thế thốt ra được.
– Vậy…cứ theo ý thủ trưởng ạ…
Ông An miễn cưỡng đáp.