Ngao du giang hồ,
ngao du..ngao cái mẹ gì, đúng là không thể tin được đám tiểu thuyết
Trung Quốc mà, haizz mà cũng đúng thôi Trung Quốc chứ có phải Việt Nam
đâu. So ri bây bê (sorry baby), Đại Việt mới đúng chứ, Việt Nam thì nghe hiện đại quá rồi. cũng thú thực với bà con, thực ra tôi chẳng biết đây
là triều đại nào đâu, vô cố xuyên không về cổ đại thì tôi mặc định đất
nước tên Đại Việt thế thôi, bà con thông cảm, với đám học sinh sinh viên thời bọn tôi có mấy đứa hứng thú với môn lịch sử đâu.
Mà te te
đi hỏi người khác, giả dụ câu “Cô ơi đây là triều đại nhà nào” hay giả
như “ Cô ơi đây là đất nước nào” có mà họ lại nghi là do thám nước khác
sang dò la tin tức lấy ngay chiếc hài đập vào mặt cho phát xong lôi lên
quan phủ ấy, thật là nhức đầu. Đáng sợ nhất là lại tưởng tôi là đứa điên thì bome. Đấy, lại lan man lan man rồi, xin quay lại chuyện chính, thi
vụ “nàng Tấm” đi bụi.
Haizz, ai biết ở Đại Việt ăn uống tốn nhiều tiền thế cơ chứ, một bữa cơm ở quán Cả Mẹo đi tong một phần ba gia tài
của tôi rồi, quả này là chết rồi, đi mà chưa nghĩ tới cơm áo gạo tiền có chết không cơ chứ, giờ muốn quay về nhà nhặt thóc quá. Mà giờ quay về
cũng không thể nhá, tôi có biết đường đâu, mà có về được đào đâu ra con
trâu là trả lại “chỗ cũ” bây giờ, thôi thì liều. tôi cứ đi lang thang
trên lưng ngựa, mỗi ngày ba bữa là ba cái bánh bao, bác Hồ đã dạy rồi,
tiết kiệm là quốc sách.
Thôi được rồi đừng nhìn tôi bằng ánh mắt
như thế, do bổn cô nương không có tiền nên mới ăn bánh bao được chưa.
Ôi, thèm lắm một bữa thịt thà đầy đủ, ai mà đưa tôi ăn cơm mà đầy đủ
thịt thà bây giờ thì tôi sẽ yêu người đó ngay lập tức mất, trời ơi không nghĩ thì thôi, mới nghĩ đến mà gà quay, chim cút nướng, cá rán,... bay
đầy trước mắt thế này, bà con nhìn cái đám mây kia trông có giống hình
bánh quy không, ô, đám may kia giống hình cái kem ốc quế, ôi đám mây kia giống hình con gà, ôi.. ôi...
Ục..ục..ục
Ái chà
chà, đói rồi, lại phải ăn bà con ạ, tôi tạt ngay vào một quán ăn ven
đường, ngày đẹp trời tự thưởng cho mình một bát bún đậu, mẹ ơi, ngon
tuyệt vời, đậu vừa thơm vừa béo, sợi bún dai, thơm, mắm tôm thì tuyệt
vời. Nếu đem so sánh lại các quán bún đậu tôi đã ăn trước đây, trước đây chính là cái hồi ở thế kỉ 21 ấy, bún đậu ở đó quả thật là hàng bỏ đi.
Mà bún đậu đây lại còn tập chung 3 tiêu chí ngon – bổ - rẻ nữa chứ, bà
con à, về cổ đại ở với tôi đi
- Cô nương, tại hạ có thể ngồi đây được chứ
Ô shit, vừa nói vừa dựa kiếm cạnh bàn, vừa mặt dày đặt đít xuống ghế ngồi thế kìa thì còn hỏi làm cái pép gì, ngồi luôn cho xong chuyện còn bày
vẽ, ô mà giọng quen nhể, thôi mặc kệ, ăn rồi tính. Tôi lại cắm đầu cắm
cổ vào ăn thì nghe thấy hắn nói với tiểu nhị
- Cho ta một phần giống vị cô nương này
Ô, tên này công khai tấn công tôi à, chà chà nhìn mặt phát đê, chú chỉ cần đẹp trai là chị bật đèn xanh ngay, hê hê hê. Này bà con đừng nhìn tôi
bằng ánh mắt đó, bà con không thích trai đẹp à, tôi biết bà con cũng“yêu thích” trai đẹp như tôi mà. Tôi ngẩng đầu lên nhìn tên mặt dày dối
diện, ôi mẹ ơi soái...soái ca là đây, ố la la, anh đẹp trai à, mẹ ơi
Dương Dương cái mẹ gì, Lý Dịch Phong cái mẹ gì, Lý Hoàng Nghị cái mẹ
gì,.. Thua, thua anh đẹp trai này hết. Đừng nhìn tôi, tôi không biết tả
đâu, người ta ngu văn mà, nói chung là siêu cấp đẹp trai nhé.
Tôi có cảm giác hai mắt mình biến thành hình trái tim bà con ạ.
- Có đẹp không?
Mẹ ơi, anh ấy chống tay vào cằm hỏi tôi, cố gắng nuốt nước miếng sắp chảy ra từ khóe miệng lắp bắp trả lời anh đẹp trai
- Đẹp...Đẹp
- Vậy có thể đãi tại hạ và các vị huynh đệ bữa ăn này được không
- Đãi...đãi
- Tiểu nhị nghe rõ rồi chứ
Anh đẹp trai quay không kịp đợi tôi hoàn hồn đã quay sang nói với tiểu nhị, lúc này bất chợt tôi nhận ra MÌNH BỊ TROLL RỒI.
Cái đẹp làm mờ mắt bà con ạ, tôi bị chơi xỏ rồi, bữa ăn đó ngốn hết toàn bộ số tiền còn lại trong túi của tôi rồi, trong bữa suốt bữa ăn có vài lần trả vờ đi vệ sinh dể trốn mà bất thành, ả tiểu nhân kia luôn phái người giám sát tôi, oan gia ngõ hẹp, cuối cùng tôi đã nhận ra ả, ả chính là
lão quần sịp biến thái cũng chính là người bị tôi cướp giỏ tôm cá. Mẹ
ơi, oan gia tìm tới tận cửa.
Để đảm bảo cái ăn qua ngày và cố
gắng đế La thành để tìm hoàng thượng – chồng tương lai của tôi, nghe đồn là siêu cấp đẹp trai, anh tuấn tài giỏi, tính tình dễ mến,... tôi cư
nhiên oanh oanh liệt liệt trở thành người hầu cho hắn. Cuộc đời tôi bắt
đầu những ngày đen tối