Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 14: Chương 14: Ngày thứ mười bốn gặp lão bà




Editor: Nguyên Mạc

Trần Khả San bị ghi tội.

Nguyên nhân là do gây rối trật tự trong buổi tiệc chào mừng.

Mấy tùy tùng của cô ta cũng nhận được lời cảnh cáo nghiêm trọng.

Khi phòng Giáo vụ phát ra thông báo này, Giang Vãn vẫn có ý đồ tìm đột phá từ chỗ nữ sinh vốn đệm đàn cho mình lại vắng mặt.

Kết quả đến quá nhanh quá đột ngột.

Nghe nói, có người đã trực tiếp đến phòng Giáo vụ để báo cáo, tất cả các bằng chứng đã được xác thực.

Khi Quan Thiều Dung biết chuyện, cô ấy nói to: “Cho các người kiêu ngạo này! Đáng đời!”

Giang Vãn thật không có nhiều cảm giác sảng khoái, chỉ là có chút nghi hoặc không biết ai là người báo tin.

Người biết rõ hiềm khích của cô và Trần Khả San, còn có thể lấy được giám sát, cũng không sợ “Tần ca” sau lưng Trần Khả San...

Cô rũ mắt xuống trầm ngâm nghĩ, trong lòng nảy ra một suy đoán.

Cô không phải người có tính tình nửa vời, khi có nghi ngờ liền quay sang hỏi Bắc Hòe.

“Bạn học Bắc Hòe, có phải cậu là người báo cáo Trần Khả San không?”

Lúc đó, nữ sinh đang lười biếng chống cằm, đôi mắt hơi híp lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng mặt trời loang lổ chiếu lên mặt cô ấy, khiến gương mặt luôn hờ hững ôn hòa đi rất nhiều.

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào vang bên tai, Bắc Hòe chậm rãi quay đầu nhìn Giang Vãn đang chờ đợi câu trả lời của mình, bình tĩnh trả lời: “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?”

Giang Vãn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu không phải tôi sẽ vui vẻ, nhưng tôi chỉ vui khi Trần Khả San bị trừng phạt. Nhưng nếu phải, thì tôi càng vui vẻ, bởi vì cậu đã giúp tôi nên tôi vui vẻ.”

“Miệng lưỡi sắc bén.” Bắc Hòe dừng lại vài giây, quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.

Thái độ vẫn như cũ rất không thân thiện, nếu như bạn bỏ qua đôi tai đang đỏ lên của cô ấy.

“Cho nên, là bạn học Bắc Hòe làm?” Giang Vãn nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.

Bắc Hòe nâng cằm, dùng giọng mũi để trả lời câu hỏi của cô gái.

“Cảm ơn bạn học Bắc Hòe.” Nữ sinh nở nụ cười, ánh mắt long lanh làm trái tim cô ấy muốn tan chảy. Khi cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ khiến cô có thêm vài phần nghịch ngợm đáng yêu.

Bắc Hòe nhìn đến ngây người, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cô gái xoay người ngồi ngay ngắn, cũng không có ý định quay đầu lại.

???

  

Chỉ một câu cảm ơn?

Mặc dù cô ấy không muốn để Giang Vãn biết mình làm việc này, nhưng khi nhận được lời cảm ơn nghiêm túc của đối phương, cô ấy lại cảm thấy buồn bực.

Càng nghĩ càng thấy chán, Bắc Hòe nằm bò lên bàn, lồng ngực như có thứ gì đó bị chặn lại, vừa khó chịu vừa nghẹn khuất.

Lúc này đã vào giờ học, đó là tiết vật lý.

Nữ sinh ngồi phía trước lưng thẳng tắp, chăm chú nghe giảng.

Bắc Hòe đang định vỗ vỗ bả vai Giang Vãn, nhưng như nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại, bàn tay vươn được một nửa lại để giữa không trung.

Rồi cô ấy lặng lẽ rút tay về.

Dù cô ấy không tham gia lớp học cũng không sao, dù cô ấy làm việc riêng cũng không thành vấn đề. Nhưng Giang Vãn thì khác, cô là một học sinh ngoan, không thể lơ đãng hay thất thần, không thể bị quấy rầy được

Sau khi cân nhắc một lúc, lần thứ hai cô ấy lại ủ rũ nằm bò xuống bàn.

Nhỏ đáng giận, quả nhiên biệt danh này lấy không sai.

Rõ ràng là lần trước giúp đỡ liền mời trà sữa, lần này đến cả trà sữa cũng không có.

Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn cái đầu ý!

Cô cho rằng mình còn hiếm lạ với hai chữ kia sao?

Chờ hết tiết, Giang Vãn vừa quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt uể oải ỉu xìa của cô gái.

Đôi mắt tối tắm, một bộ dáng cô vợ nhỏ bị ủy khuất.

Giang Vãn: “???” Có phải cô bị hoa mắt rồi không?

“Khụ khụ, bạn học Bắc Hòe, cuối tuần này cậu có thời gian ra ngoài đi ăn không? Tôi mời khách, coi như cảm ơn cậu.”

“Cậu nghĩ tôi hiếm lạ một bữa cơm sao?”

“Cho nên... là không rảnh à?''

Cô ấy không chút suy nghĩ trả lời: “Có rảnh!”

Giang Vạn: “...”

  

Tính tình kiêu ngạo của bạn học Bắc Hòe thật sự vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Cô cố nén cười gật đầu: “Vậy thì cứ thế nhé.”

Bắc Hòe mím môi, sờ sờ vành tai, ngước mắt nhìn sang chỗ khác, vờ như không quan tâm.

***

Hai người ở chỗ này năm tháng bình yên, nhưng họ không biết bên kia. Trần Khả San đang rúc vào lòng ngực của một người đàn ông, khóc lóc kể lẻ nước mắt chảy như mưa.

“Tần ca, lần đầu tiên em mất mặt như vậy, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.”

Người đàn ông bóp mặt cô gái, cười cười không tỏ ý kiến: “Trong khoảng thời gian này lên mặt lắm mà, như thế nào, em muốn cho tôi làm chim đầu đàn? Lá gan không nhỏ, ân?”

Âm cuối như cất cao kéo dài hơn khiến Trần Khả San vô cớ rùng mình một cái.

Cô ta cười nịnh nọt: “Tần ca, em không yêu cầu cao đâu. Chỉ cần giúp em xả giận, dạy dỗ con tiện nhân kia một trận. Tuyệt đối không có phiền phức gì đâu.”

“Xin anh ~ Tần ca ~” Cô ta cố gắng dùng hết mị lực của mình, chỉ hy vọng người đàn ông trước mặt có thể mềm lòng trong giây lát.

“Nếu còn gây thêm phiền toái gì, lần sau tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy.” Cả người Tần Tường biếc nhác nhìn cô gái đang câu dẫn mình, cuối cùng ánh mắt tối sầm lại.

***

Năm hai cao trung có hai tiết tự học buổi tối.

Sau khi kết thúc cũng đã 9 rưỡi tối.

Ngày thường thì Giang Vãn sẽ đi bộ đến bến xe buýt với Quan Qua, sau đó đợi đúng tuyến xe thì ai về nhà nấy.

  

Tuy nhiên, hai hôm nay nhà Quan Quan có việc nên xin nghỉ.

Một số học sinh trong lớp cũng rủ Giang Vãn đi cùng nhưng cô đều từ chối.

Đối với Giang Vãn, ở với những người không thân quen còn không thoải mái bằng ở một mình. Hơn nữa cũng chưa quá muộn, có rất nhiều học sinh tan học, nên không có khả năng xảy ra việc gì.

Tuy nhiên, hôm nay lại có điểm ngoài ý muốn, cô bị thầy giáo dạy Vật lý gọi ở lại nói về bài thi lần này trong nửa tiếng đồng hồ, cô nghe đến choáng váng.

Sau khi ra khỏi cổng trường đã hơn mười giờ.

Vừa ra khỏi phòng giáo vụ, cô đã gọi điện cho mẹ để giải thích chuyện mình về muộn, phòng ngừa bà ở nhà lo lắng.

Bóng đêm dày đặc, bầu trời đen như mực, không có một ngôi sao nào.

Đường phố vắng tanh, đèn đường thỉnh thoảng còn nhấp nháy lòe loẹt. Nhìn có chút đáng sợ.

Đoạn đường từ trường đến bến xe đi chưa đầy mười phút.

Giang Vãn khép lại cổ áo, bước nhanh về phía bến xe.

Đang bước đi, cô chợt rùng mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

  

Giống như... giống như có ai đó đang theo dõi cô.

Cô bắt đầu tăng tốc, vừa cẩn thận nhìn xung quanh, vừa khẽ bấm ba số trong điện thoại.

Một khi phát sinh tình huống khẩn cấp, cô có thể gọi cảnh sát nhanh nhất có thể.

Thế nhưng, có lẽ là tự mình dọa mình.

Cô tự an ủi lòng mình.

Nhưng trong một giây tiếp theo, cô tinh ý nhận ra người phía sau cũng đang tăng tốc, hơn nữa càng ngày càng gần cô.

Trái tim bắt đầu đập “thình thịch thình thịch”, dồn dập không có quy luậy, tóc gáy dựng đứng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

Dù cô có bình tĩnh đến đâu, thì cô cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, trong lòng làm sao không sợ hãi.

Trong đêm tối, dường như có một cái bẫy khủng khiếp đang mai phục, chỉ chờ cô bước vào.

Mặt Giang Vãn căng chặt, kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng.

Cô lo lắng cho dù cô có chạy, cô cũng không chạy được, mà thay vào đó còn bị bắt cóc.

Hít thở sâu vài cái, cố gắng làm cho giọng nói tự nhiên nhất có thể, cô lấy điện thoại ra, giả vờ gọi rồi nói lớn: “Cái gì, anh ở ngay phía trước? Không phải em đã nói anh không cần để đón em sao, này, em nhìn thấy anh rồi! “

Vừa nói, cô vừa chạy nhanh về phía trước, phía trước căn bản không có ai, chỉ hy vọng người nọ sẽ không nhận ra.

Nhưng mà, ngay sau đó, cánh tay của cô đã bị một bàn tay vững vàng giữ chặt.

Cả người Giang Vãn cứng đờ, đủ loại ý nghĩ kinh hãi lóe qua trong đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chạy cái gì? Không thấy phía trước có hố sao?”

***

Editor: hôm nay tui về hơi muộn nên đăng hơi muộn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.