Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 15: Chương 15: Ngày thứ mười lăm gặp lão bà




Editor: Nguyên Mạc

Làn gió lạnh thổi đến làm mái tóc của cô gái bay theo chiều gió.

Trong ánh sáng mờ tối, Giang Vãn nhìn thấy hình dáng quen thuộc.

Vẫn là mái tóc đỏ rực, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.

Gương mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng cô còn có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy người tới, sợ hãi trong lòng đã tiêu tan gần hết.

“Bắc... Bắc Hòe.” Cô dùng tay trái nắm lấy cánh tay của Bắc Hòe, dựa sát cô gái hơn, như thể làm như vậy cô mới thấy có cảm giác an toàn hơn.

“Sao cậu lại ở chỗ này?”

Lúc này Giang Vãn gần như đã bình tĩnh lại, cô thắc mắc hỏi, đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh.

“Ai cần cậu lo?” Vẫn là giọng điệu trào phúng quen thuộc.

Nhìn thấy khuôn mặt nữ sinh vẫn căng thẳng, giữa hai hàng lông mày còn chưa tiêu tan hết nỗi sợ hãi, còn không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh. Bắc Hòe nhíu chặt lông mày, nắm lấy vai Giang Vãn, ép cô quay mặt về phía trước.

Cô ấy cởi mũ ra, đội lên đầu Giang Vãn rồi ấn vành mũ xuống để chặn tầm nhìn của cô gái.

“Đi đường phải nhìn đường, nhìn xung quanh làm gì? Cứ đi về phía trước là được.”

“Bạn học Bắc Hòe...” Bị mấy thao tác của Bắc Hòe làm cho phát ngốc, Giang Vãn ấp úng gọi.

“Cái kia, hình như vừa rồi có người theo dõi tôi.” Giọng cô ẩn vẫn có chút bất an.

“Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì?” Bắc Hòe nhướng mày, hừ lạnh.

Nghe giọng điệu kiêu ngạo của nữ sinh khiến tâm trạng Giang Vãn thoáng thả lỏng không ít.

Về phần người theo dõi cô có phải là Bắc Hòe hay không, cô thật sự không nghi ngờ. Dù sao Bắc Hòe cũng không có lý do gì để dọa cô, hơn nữa nếu là cô ấy làm thì cô ấy sẽ không phủ nhận.

“Nhìn tới nhìn lui, đi thôi.” Bắc Hòe nửa đẩy cô gái đi về phía trước, thừa dịp Giang Vãn không để ý, cô ấy giống như lơ đãng nhìn lại, ánh mắt rơi vào một góc khuất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Chờ đến khi hai người họ đến bến xe buýt thì không thấy ai khác.

Giang Vãn nghiêng người, tò mò nhìn nữ sinh đang đứng dựa vào biển báo dừng xe, hỏi: “Bạn học Bắc Hòe cũng đang đợi xe buýt sao?”

“Như thế nào, không được sao?” Bắc Hòe nghiêng đầu híp mắt nhìn hờn dỗi nói.

“Đương nhiên là được, chỉ là có điểm không thích hợp cho lắm.” Cô nhịn không được nở nụ cười, thậm chí còn quên mất bóng ma vừa bị theo dõi.

Cô luôn cảm thấy khí chất của bạn học Bắc Hòe rất không phù hợp với việc tham gia giao thông công cộng.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô gái, Bắc Hòe vốn muốn trào phúng gì đó, liền nuốt ngược lại.

“Ngu ngốc muốn chết à.” Nữ sinh mặt vô cảm phun ra mấy từ, không thèm nhìn cô gái.

Nhưng còn không phải ngu ngốc sao? Nếu Giang Vãn thông minh hơn thì mình sẽ không phải ở cùng cô cả tối, vì cô ấy sợ Giang Vãn sẽ bị thủ hạ của Tần Tường chặn đường.

Khi Giang Vãn ở trong văn phòng, cô ấy đã ngồi xổm bên ngoài cho muỗi ăn hơn nửa tiếng.

Tư vị đó, cô ấy không bao giờ muốn thử lại.

Tuy không biết mình đã nói câu nào đắc tội Bắc Hòe nhưng Giang Vãn chu mỏ xũng không nói nữa, hết lần này đến lần khác nhìn trộm nữ sinh đứng bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, xe bus tuyến 316 đã đến.

Hai mắt Giang Vãn sáng lên: “Bạn học Bắc Hòe, xe tôi đợi đã tới rồi, tôi đi trước đây, bye bye!”

Nói xong, cô vui vẻ lên xe, vừa đứng vững liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nữ sinh đi theo sau cô.

Giang Vãn: “???”

Thấy ánh mắt nghi ngờ rõ ràng của người kia, sắc mặt Bắc Hòe cứng đờ, nghiêm trang nói: “Tiện đường mà thôi.”

“Ồ.” Giang Vãn bán tính bán nghi gật đầu.

Trời đã muộn nên trên xe không còn nhiều người.

Giang Vãn trực tiếp ngồi xuống ghế gần cửa sổ, cô háo hức nhìn Bắc Hòe đang đi về phía mình, sau đó...

Ngồi trước mặt cô.

Cô suy nghĩ một lúc, lấy tai nghe trong cặp ra, bật một bản nhạc nhẹ nhàng. Sau đó cô đứng dậy ngồi bên cạnh Bắc Hòe, nở nụ cười vui vẻ: “Bạn học Bắc Hòe, cậu có muốn nghe nhạc không?”

Cô nhiệt tình lắc lắc chiếc tai nghe còn lại.

“Không nghe.” Bắc Hòe hai tay ôm ngực, nhìn về phía trước, hờ hững từ chối.

Cô ấy cũng đã chứng kiến ​​nhiều cặp vợ chồng trẻ chụm đầu vào nhau, dùng chung một tai nghe, quá chán ngán.

Đối với cô ấy mà nói cái này có hơi gượng ép.

Bị từ chối, Giang Vãn nhún vai, cũng không quá thất vọng, cô đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại rồi bắt đầu thưởng thức lễ rửa tội từ âm nhạc.

Hành trình hai mươi phút ngồi xe ngắn ngủi đã đủ để đưa một học sinh bận rộn cả ngày vào giấc ngủ.

Nếu là bình thường, Giang Vãn sẽ không bao giờ để mình ngủ quên trên xe một mình. Nhưng không hiểu sao trong đầu nghĩ đến Bắc Hòe đang ngồi bên cạnh cô lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, sau khi thả lỏng, cô đã ngủ quên lúc nào không hay.

Bắc Hòe nhìn như đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng dư quang từ nãy đến giờ đều chú ý tới Giang Vãn. Nhìn thấy cô gái ngủ gật, cái đầu nhỏ của cô từng chút một rơi xuống, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Cô ấy lắc đầu rồi nhẹ nhàng di chuyển đầu cô gái để cô dựa vào vai mình.

Khi vừa cúi người cô ấy đã ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng, mùi hương rất tươi mát, ngửi rất dễ chịu.

Cô ấy cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy làn da trắng như sứ cô gái, đôi mắt trong veo sạch sẽ lúc này khẽ nhắm lại, lông mi dày và cong.

Cái mũi và miệng đều nhỏ nhắn, Bắc Hòe thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi cười cô gái.

  

Thực sự rất xinh đẹp.

Cô ấy di chuyển ngón tay, muốn vươn tay ra sờ nốt ruồi đỏ trên tai phải của Giang Vãn, rõ ràng đã gần trong tầm tay, nhưng lại giống như có rào cản vô hình khiến cô ấy không thể chạm vào.

Bắc Hòe rũ mắt xuống, giơ ngón tay lên nhưng dừng lại trên tai nghe cô gái đang đeo, nhẹ nhàng lấy ra, yên tâm thoải mái đeo vào cho mình.

Nhạc rất hay, nhưng cô ấy cũng nghe không vào, trong đầu đều là nhỏ đáng giận đang dựa trên vai cô ấy.

Ngoài cửa sổ bầu trời tối đen, bên trong cửa sổ vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng bánh xe đang chạy.

Nhưng Bắc Hòe lại cảm thấy nội tâm mình hiếm khi được bình yên như vậy.

Cô ấy đột nhiên muốn cho chiếc xe chạy chậm thêm chút nữa.

Để khoảnh khắc này dừng lại lâu hơn.

Nhưng cuối cùng đường đi luôn có điểm kết thúc, Giang Vãn bị đánh thức bởi âm thanh nhắc nhở khi chuẩn bị đến trạm tiếp theo, mê mang mở mắt ra.

Bắc Hòe nhanh chóng tháo tai nghe ra, ngồi thẳng dậy, giả vờ như không có chuyện gì.

Cô gái dụi mắt, ý thức dần trở nên rõ ràng, sau đó cô phát hiện mình đang dựa vào vai người nào đó.

“Xin lỗi.” Cô sờ sờ đầu cười nói xin lỗi với Bắc Hòe, chỉ nghĩ cô ngủ quên mất.

“Nhìn không ra, đầu của cậu còn khá nặng.” Bắc Hòe liếc cô một cái rồi cố làm ra vẻ nói.

  

Xác thật bả vai có hơi đau.

Giang Vãn càng cảm thấy có lỗi hơn.

“Thật xin lỗi, nhưng tại sao bạn học Bắc Hòe lại không gọi tôi dậy?”

Bắc Hòe: “...” Câu hỏi đến từ cửa sổ tâm hồn.

“Hazz, sao tai nghe lại rơi xuống thế này?” Không đợi Bắc Hòe trả lời, sự chú ý của cô gái đã tập trung vào chiếc tai nghe bên phải rơi ra.

Kẻ · Bắc Hòe · chủ mưu: “...” Không dám hé răng.

Qua vài phút, đến trạm của Giang Vãn, cô đứng dậy, vẫy tay để Bắc Hòe, khi cười để lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu: “Bạn học Bắc Hòe, tôi về trước đây, cậu về nhà cẩn thận nha.”

Bắc Hòe nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nữ sinh xách cặp sách bước xuống xe nhẹ nhàng đi về phía trước, Hình như nhìn thấy người quen cách đó không xa, cô trực tiếp chạy tới, tóc đuôi ngựa phía sau vung lên.

Khi xe khởi động, bóng dáng Giang Vãn dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cô ấy quay đầu, rũ mắt xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Lần đầu tiên có người dặn cô ấy một mình phải về nhà cẩn thận.

Nhưng...

  

Cô ấy lại không có nhà.

***

Editor: Đọc mà thấy thương!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.