Quý Hòa Hiện đưa Diệp Vấn Vấn đi xuyên qua đường phố ngang dọc của thành phố điện ảnh, sau đó dừng lại ngoài một nhà hàng.
“Ăn cơm trước đi, ăn no rồi lên núi.” Thành phố điện ảnh bao lấy một ngọn núi, cũng là nơi các đoàn làm phim đến lấy bối cảnh để quay phim. Ban ngày thì khá đông người, đến đêm lại chẳng có ai.
Hai người bước vào, nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp. Làm việc ở thành phố điện ảnh mãi cũng đã quen với việc thấy những ngôi sao lớn bước vào nhà hàng. Lúc này nhìn thấy Quý Hòa Hiện đến đây, nhân viên phục vụ cũng chẳng có khác thường gì, bình tĩnh đón hai người lên lầu hai.
Quý Hòa Hiện đưa thực đơn cho Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn không hề khách sáo, cô lật xem thực đơn, tha thứ cho kẻ nhà quê như cô, trong thực đơn này ngoại trừ mấy tên món ăn cô từng được ăn ở ngoài ra, những món khác đừng nói đến ăn, ngay cả nghe cô cũng chưa từng nghe qua.
“Hay là anh chọn đi.” Diệp Vấn Vấn từ bỏ.
Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút, nói: “Cá ở nhà hàng hàng khá ngon.”
Sau khi chọn món ăn xong, Diệp Vấn Vấn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Vừa nhìn một cái đã phát hiện ra những khách hàng ở mấy bàn xung quanh rất quen mắt, đều là những gương mặt từng xuất hiện trong màn ảnh.
“Ồ, kia không phải Liễu Chi Mi à.” Diệp Vấn Vấn lén chỉ tay sang khu vực bên trái.
Liễu Chi Mi đang ngồi bàn ba người, cười nói ha ha, nhìn qua đã thấy đang rất vui vẻ.
Gần đây Trình Viện không dễ chịu gì, tất nhiên cô ta vui vẻ rồi.
Diệp Vấn Vấn thu hồi ánh mắt, cô chợt thấy ảnh đế đại nhân đang nhìn mình thì khẽ thè lưỡi một cái: “Em chỉ có hơi tò mò thôi, ở trên mạng cô ta bị mắng nhiều như thế, lúc này lại ở đây ăn cơm cười nói vui vẻ đến vậy, không sợ kẻ có lòng chụp lại rồi lan truyền lên mạng à.”
Hôm nay chị gái ghi chép đã tám cho cô nghe rất nhiều tin bát quái, lúc trước có một minh tinh nữ bị chính người bên cạnh mình dùng cách này gài bẫy.
Hơn nữa còn có người ghi âm lại, công khai những gì minh tinh nữ kia đã nói, cuối cùng minh tinh nữ ấy bị phong sát. Bằng không, dựa vào trạng thái năm đó của minh tinh nữ ấy, chắc chắn lúc này đã nổi danh khắp nơi rồi.
Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: “Có lẽ công ty cô ta đã đặt ra một cách khác để cô ta bước lên con đường nổi tiếng.”
Diệp Vấn Vấn cảm thấy rất đúng. Nhân viên phục vụ lại đến hỏi xem hai người có muốn khui rượu không, Quý Hòa Hiện nhớ đến lần Diệp Vấn Vấn say rượu trước đó cho nên anh trực tiếp từ chối.
Diệp Vấn Vấn: “….”
“Muốn uống?” Giọng của Quý Hòa Hiện thoáng chút trêu chọc.
Diệp Vấn Vấn vội vã lắc đầu, Quý Hòa Hiện chọn nước trái cây, nước trái cây vừa được ép xong, Diệp Vấn Vấn uống một ngụm đã nhíu mày ngay.
“Không ngon bằng nước trái cây trong tranh.”
Quý Hòa Hiện bật cười, thế giới trong tranh là một tồn tại thần kỳ, những thứ trong ấy tốt hơn thế giới thật cũng là chuyện hợp tình hợp lí.
Cá đã được dọn lên, là một nồi rất lớn, Diệp Vấn Vấn khịt khịt mũi: “Thơm quá đi.”
Cô thích ăn cá, nhưng đã từng bị hóc xương cá có nên có bóng ma với cá, cô sợ mình ăn sẽ lại bị hóc.
Diệp Vấn Vấn chờ Quý Hòa Hiện động đũa rồi mình mới gắp, trước khi cô ăn còn dằm nát cá ra để xem có xương không. Vừa mới ăn một miếng, bỗng có một miếng thịt cá lớn rơi vào trong bát của cô.
Diệp Vấn Vấn sững sờ ngẩng đầu lên, Quý Hòa Hiện thu tay lại, cái đĩa nhỏ trước mặt anh đã chất đầy xương cá.
“Nếm thử đi.” Quý Hòa Hiện nói.
“Ừm.” Diệp Vấn Vấn gật đầu thật mạnh.
Cuối cùng, một nồi cá lớn hết sạch, gần như hai phần ba nồi cá đã vào bụng cô. Mỗi lần cô ăn xong Quý Hòa Hiện đều gắp thêm thịt cá cho cô, hại cô chỉ có thể liên tục nói chuyện mới có thể tiêu diệt hết….
No quá đi, nhưng ăn ngon đến mức thoải mái.
Diệp Vấn Vấn hạnh phúc híp mắt lại.
“Đó không phải Quý Hòa Hiện à?” Bên này Liễu Chi Mi và người đại diện nói chuyện xong, vừa dời mắt đi đã sửng sốt.
Người đại diện và trợ lý cùng quay đầu lại, thoáng bất ngờ: “Đúng thế.”
Có điều, đụng phải diễn viên ở nơi thế này là điều bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng điều khiến ba người ngạc nhiên là, bên cạnh Quý Hòa Hiện không phải là trợ lý, mà là một cô gái rất xinh đẹp. Truyện Lịch Sử
Ánh mắt người đại diện khẽ chuyển động: “Chi Mi, tôi nhớ có lần tiết mục yêu nghệ sĩ phỏng vấn, khi đó em và cậu ta cùng tham gia, sang đó bắt chuyện đi.”
“Thế này không hay lắm.” Liễu Chi Mi nhíu mày: “Tuy chúng tôi cùng tham gia phỏng vấn, nhưng chưa tôi từng nói chuyện với anh ta. Anh cũng không phải không biết, trong vòng này anh ta nổi tiếng lạnh lùng. Còn nữa, địa vị của người ta cao hơn tôi, tôi là cái gì mà qua đó cố tình chạm mặt chứ.”
Kỷ Kinh Nhân nói: “Tuy địa vị của cậu ta cao hơn em, nhưng tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, sang đó bắt chuyện thì đã thế nào, cũng chẳng phải muốn cọ nhiệt cậu ta.”
Liễu Chi Mi không chịu nổi mấy lời khuyên bảo của người đại diện, cô ta chỉ đành đứng lên, cùng người đại diện đi sang đó.
“Thầy Quý, thật trùng hợp, cậu cũng ăn cơm ở đây à.” Người đại diện mở miệng bắt chuyện trước: “Chi Mi nhà tôi cũng ở đây, lần trước cùng tham gia phỏng vấn với cậu, lúc cô ấy trở về đã kích động lắm, nói cuối cùng mình cũng gặp được thần tượng.”
Liễu Chi Mi há hốc mồm, cô ta nghìn vạn lần không ngờ người đại diện của mình sẽ nói ra mấy câu như thế, cô ta thành fans của Quý Hòa Hiện từ khi nào thế.
Cô ta lặng lẽ kéo áo người đại diện, người đại diện lại thuận thế đẩy cô ta một cái. Cô ta hết cách, không thể làm gì khác hơn là bày ra biểu cảm kích động: “Thầy Quý, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.”
Quý Hòa Hiện gật đầu chào, coi như đáp lại.
“Vị này là…..” Người đại diện nhìn về phía Diệp Vấn Vấn mà cười tươi như một đóa hoa hướng dương, nhưng trong lòng đã chấn động không ngớt.
Vừa nãy ở đằng xa đã cảm thấy cô gái này xinh đẹp, nhưng bây giờ đến gần rồi mới phát hiện, đối phương không thể chỉ dùng một từ đẹp để hình dung.
Một mỹ nhân thế này, nếu có thể đào được vào tay, chắc chắn tương lai sẽ nổi tiếng.
Lúc trước Liễu Chi Mi được trương trình tìm kiếm ngôi sao phát hiện, sau khi đến công ty, đã bị người đại diện này vừa ý.
Thật ra Diệp Vấn Vấn cũng có cảm giác tốt với Liễu Chi Mi, từ khi thấy cô ta xâu xé Trình Viện. Nhưng bây giờ cô lại có hơi mất hứng, rõ ràng ảnh đế đại nhân và cô ta không quen không biết, cho dù gặp được nhau ở một nhà hàng cũng không đến mức đi qua chào hỏi như thế.
Quý Hòa Hiện làm nghệ sĩ, khi đối diện với tình huống thế này tất nhiên không thể bày ra phản ứng tệ được, nhưng Diệp Vấn Vấn biết, chắc chắn trong lòng anh cũng đang khó chịu.
Cho nên cô dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với Kỷ Kinh Nhân: “Gặp nhau ở cùng một nhà hàng đúng là có duyên, nhưng chúng tôi ăn xong rồi, mọi người cứ tiếp tục.”
Cô lại sợ họ sẽ đoán bừa quan hệ giữa cô và Quý Hòa Hiện, lúc đứng dậy còn cố ý nói một câu: “Anh, nhà hàng này không tệ….”
Trong mắt Quý Hòa Hiện chợt lóe lên ý cười.
“Thì ra là em gái.” Người đại diện nhìn bóng lưng của hai người, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối.
Nếu là em gái, dựa vào nhan sắc này, muốn ra mắt chắc chắn sẽ dựa vào anh trai. Anh ta muốn đào người đến tay mình, đó chẳng khác nào đang nói chuyện viễn vông.
—–
Một khúc nhạc dạo bất ngờ kia cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hai người, thành phố điện ảnh về đêm rất phồn hoa, cái gì cùng có bán, đi ven đường Diệp Vấn Vấn đã mua rất nhiều đồ chơi nhỏ.
Quý Hòa Hiện sợ bị nhận ra nên không xuống xe, yên lặng làm tài xế riêng cho cô.
Diệp Vấn Vấn hỏi mua vài cây pháo hoa cầm tay, sau đó lên xe nói: “Lát nữa chúng ta lên núi thả.”
Quý Hòa Hiện nhìn mấy cây pháo hoa kia mà khóe môi khẽ giương lên, dường như nhóc con không ý thức được, những pháo hoa cô mua đều có hình trái tim.
Đến chỗ cần đến, Quý Hòa Hiện tìm một nơi dừng xe, hai người đi bộ dọc theo đường mòn lên núi.
Dưới chân núi còn có người buôn bán nên đèn đuốc sáng choang, nhưng càng đi sâu vào núi thì người cũng càng ít đi. Chỉ có mấy bóng đèn đường tản ra ánh sáng mờ ảo, hòa cùng tiếng côn trùng râm rang của núi rừng, như thế, càng khiến không gian giữa núi âm u tĩnh mịch hơn.
Hai người đi gần mười phút, mắt thấy xung quanh chẳng có ai, bốn phía toàn là cây cối. Sau khi xác nhận không hề có camera, Diệp Vấn Vấn dưới sự cổ vũ của Quý Hòa Hiện đã cởi áo khoác xuống.
Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi: “Không khí trên núi tốt hơn thật.”
Đặt chân đến nơi rừng núi, cô cảm giác như mình quay về cố hương yên tình tự tại của mình, đồng thời cũng nghe được rất nhiều âm thanh.
Ở trên cây cách đó không xa có một nhà ba chim, chim mẹ đang cãi nhau với chim cha, chim con thở dài muốn tránh đi nhưng lại bị hai con chim lớn chen vào giữa, không bay đi nổi.
Còn có một con thỏ hoang tìm được cà rốt ở nơi nào đó, nó vừa gặm vừa phỉ nhổ cà rốt không ngọt.
……
Quý Hòa Hiện đặt áo khoác trên tay mình, anh nhìn Diệp Vấn Vấn giương cánh ra rồi bỗng đập cánh một cái, cả người cô lập tức bay lên giữa không trung.
Trong tầm mắt của anh, Diệp Vấn Vấn càng bay càng cao, nếu không phải trên cánh cô có ánh huỳnh quang sáng tỏ giữa bóng đêm, thì anh rất khó tìm được vị trí của cô.
Anh chợt trở nên căng thẳng, nếu cô cứ thế bay mất…. Anh phải đi đâu tìm cô.
Quý Hòa Hiện nhìn theo hướng đi của ánh huỳnh quang trên đỉnh đầu mình, qua vài giây, ánh huỳnh quang ấy bỗng rơi xuống, một đôi tay mảnh khảnh quàng qua eo anh, anh nghe được giọng nói đầy hưng phấn của nhóc con: “Thầy Quý, anh đừng căng thẳng nha.”
Hương hoa ngào ngạt vây lấy Quý Hòa Hiện, một giây sau, Diệp Vấn Vấn mang Quý Hòa Hiện cùng bay lên.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, cho dù một người trầm ổn như Quý Hòa Hiện, vào lúc này anh cũng có chút thất thần.
Diệp Vấn Vấn trực tiếp mang Quý Hòa Hiện bay lên đỉnh núi rồi mới chậm rãi dừng lại, hai người cùng hạ xuống đất. Trên đỉnh đầu là ánh trăng treo lơ lửng, ánh sáng dịu dàng phủ xuống khắp nơi. Ở xa xa là thành phố điện ảnh phồn hoa với những ánh đèn rực rỡ, tất cả đều lọt hết vào mắt hai người.
“Thầy Quý, chúng ta đang đứng trên đỉnh núi đấy.” Diệp Vấn Vấn vui vẻ xoay một vòng, vừa nãy lúc mang theo Quý Hòa Hiện, cả đường đi cô căng thẳng không thôi. Cũng chẳng dám bay quá nhanh, lại không muốn để Quý Hòa Hiện phát hiện cô đang căng thẳng…. Sau lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi, cũng may đã đến đích hoàn mỹ.
Đồng thời cũng đã chứng minh, cô hoàn toàn có thể mang Quý Hòa Hiện bay lên, chỉ cần đủ phấn hoa, muốn đến nơi nào cũng được.
“Thầy Quý, sau này anh muốn đi đâu tôi đều có thể đưa anh đi.”
Quý Hòa Hiện bình ổn tâm trạng mình lại, anh cười khẽ: “Vậy em phải luôn ở bên cạnh tôi đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, cô là tinh linh hoa do Quý Hòa Hiện vẽ ra, ảnh đế đại nhân nói thế cũng chẳng có gì sai.
Quý Hòa Hiện giơ tay xoa nhẹ đầu cô. Diệp Vấn Vấn nhớ mình còn phải thả pháo hoa, khi nãy cô đã bỏ pháo hoa vào túi áo khoác, kết quả—–
“Sao lại không còn rồi.” Diệp Vấn Vấn há hốc mồm.
Quý Hòa Hiện: “Có lẽ đã rơi khỏi túi rồi.”
Trên đỉnh núi trừ cây cỏ, đá ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa, bây giờ pháo hoa cũng đã mất, gió lại lớn, trên đỉnh đầu chỉ có một vầng trăng, nếu cứ tiếp tục ở chỗ này thì có vẻ hơi váng đầu.
“Về thôi.” Quý Hòa Hiện nói: “Sau đó muốn đến thì có thể đến bất cứ lúc nào.”
Anh dừng một chút rồi lại bổ sung một câu: “Đến lúc đó chúng ta mặc dày hơn chút.”
Cảm giác được bay giữa không trung rất tuyệt, nhưng có một vấn đề quan trọng là — Gió lớn, lạnh.
Diệp Vấn Vấn còn tốt, cô là tinh linh hoa, cơ thể cô thích ứng được với nhiệt độ của núi rừng một cách tự nhiên, nhưng Quý Hòa Hiện là con người.
Diệp Vấn Vấn chỉ lo đưa ảnh đế đại nhân bay lên, nhất thời chẳng nghĩ tới vấn đề này. Mãi đến khi Quý Hòa Hiện nói tới cô mới phản ứng được, cô vội kéo tay Quý Hòa Hiện, quả nhiên đã lạnh ngắt rồi.
Phải mau về thôi, trên đường từ trên núi bay xuống, Diệp Vấn Vấn đã cố ý khống chế tốc độ, cũng ôm chặt Quý Hòa Hiện hơn, cô hy vọng có thể truyền hơi ấm từ mình sang anh.
“Đừng lo, cơ thể tôi rất tốt, sẽ không bệnh đâu.” Quý Hòa Hiện nhận ra được sự lo lắng của nhóc con nên an ủi cô.
Đáng tiếc đời không như mơ, rạng sáng ngày hôm sau, Quý Hòa Hiện cảm nóng sốt.
Kiều Hựu Song ngơ ngác: “Anh Quý, Tiểu Hoa, tối qua hai người đi đâu thế?”
Ra ngoài chơi một chuyến, khi về một người bị cảm.
Diệp Vấn Vấn rất tự trách, Quý Hòa Hiện nắm tay cô, bởi vì anh đang cảm sốt nên tâm tình khá mông lung, anh nói: “Không liên quan đến em, đã lâu rồi tôi không bệnh, lần này bị bệnh coi như thải độc.”
Kiều Hựu Song: “…..”
Anh Quý bị nóng đến khét rồi đúng không, ngay cả thải độc cũng nói được.
Quý Hòa Hiện không bị sốt quá cao, cho nên sau khi sửa sang giản cũng chạy đến phim trường quay phim. Với tính tình của Quý Hòa Hiện, chỉ cần không bệnh đến mức không đi lại được thì sẽ không xin nghỉ. Diệp Vấn Vấn biết rõ điểm này nên cũng không khuyên nhủ, cô bận tíu tít, hy vọng có thể để Quý Hòa Hiện dễ chịu hơn phần nào.
Chỉ mỗi nước gừng thôi mà cô đã nấu cả ba nồi.
Chung quy thì bệnh cũng có phần ảnh hưởng đến trạng thái của Quý Hòa Hiện, sau khi quay hai ba lần, thần sắc của anh càng lúc cảng mỏi mệt hơn, Diệp Vấn Vấn đau lòng muốn chết.
Sớm biết thế tối qua cô đã không ôm ảnh đế đại nhân lên đỉnh núi rồi.
Diệp Vấn Vấn hận không thể khiến Quý Hòa Hiện khỏe lại ngay lập tức.
Vất vả lắm mới quay xong một phân cảnh, Diệp Vấn Vấn vội vàng chạy tới, Quý Hòa Hiện thấy tay cô trống không thì thở phào một hơi.
Mỗi khi anh nghỉ ngơi một chút, Quý Hòa Hiện đều sẽ mang đến một ly nước gừng để anh uống hết. Mùi vị của nước gừng, anh thật không muốn nếm trải nữa.
Diệp Vấn Vấn sao biết được suy nghĩ trong lòng ảnh đế đại nhân, cô buồn buồn nói: “Anh uống chút nước nóng trước đi, hết gừng rồi, Tiểu Kiều đi mua rồi, chờ Tiểu Kiều mang về tôi sẽ nấu thêm.”
Quý Hòa Hiện: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Đây chính là “hậu quả” thê thảm của hẹn hò ~