Editor: DiiHy
-----------------o0o------------------
Trong bệnh viện, bọn trẻ thi nhau khóc lóc ầm ĩ, giống như một bản giao hưởng vào ngày đi tiêm.
Âm thanh này truyền đến tận ngoài cổng, dọa cho những đứa trẻ còn chưa bước vào đã bắt đầu khóc theo.
“Tinh Tinh ngoan nào, tiêm không đau chút nào cả, chúng ta chỉ cần vào đó một lúc thôi là có thể về nhà rồi.”
Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận đứng bên ngoài tận tình khuyên bảo bé con chịu sống chịu chết chứ không chịu xuống xe. Tinh Tinh cũng không ngốc đến nỗi tin lời hai người nói.
“Không đi đâu!” Tinh Tinh vô cùng quyết tâm.
Cánh tay nhỏ ôm chặt lấy tựa lưng của ghế trước, mặc cho Phó Ti Thận có kéo thế nào cũng không chịu buông tay.
Phó Ti Thận lại sợ làm Tinh Tinh bị thương nên không dám kéo mạnh, nhất thời cả ba người đều rơi vào bế tắc.
Nhiều vị phụ huynh lôi kéo con nhà mình đi qua đây nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu đồng cảm.
Bọn họ còn chưa giải quyết được tiểu quỷ nhà mình, sao dám đi xen vào chuyện nhà người khác.
“Con hỏi lại lần nữa, Tinh Tinh có ra không thì bảo?”
Ba người đã giằng co hơn nửa tiếng mà Tinh Tinh vẫn không chịu nghe lời, Phó Ti Cẩn giận tím mặt, lạnh lùng quát.
Lúc hắn lạnh mặt trông rất giống Phó Hành khi tức giận, mặc dù Phó Hành nổi giận với Tinh Tinh, nhưng không hiểu sao lúc này bé lại cảm thấy như thế.
Tinh Tinh hơi sợ, cánh tay bất giác thả lỏng, sau đó bị Phó Ti Thận tay chân nhanh nhẹn cưỡng ép bế ra ngoài.
Sai lầm chết người, Tinh Tinh sợ hãi hét lên, nhưng vẫn bị Phó Ti Thận nhanh chóng ôm lấy rồi lao vào bệnh viện, dù Tinh Tinh có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
“Không đi đâu... Hu hu... Tinh Tinh không muốn bị tiêm đâu!”
Thấy mình càng ngày càng đến gần bác sĩ, Tinh Tinh lo đến mức chân tay vung lung tung, bé vô tình đánh phải thứ gì đó vang lên một tiếng 'Bốp'.
Cơ thể nhỏ cứng ngắc, Tinh Tinh rụt rè ngẩng đầu lên thì thấy một dấu bàn tay màu hồng in trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Ti Thận.
“Đau... Đau không...”
“Bây giờ mẹ hài lòng rồi chứ?”
Bình thường Phó Ti Thận luôn có dáng vẻ cười đùa hí hứng, bây giờ lại âm trầm lạnh lùng, dọa Tinh Tinh sợ đến mức không dám nói lời nào.
“Tôi luôn cố gắng thuyết phục bản thân mình tha thứ cho mẹ, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những gì mẹ đã làm với cô ấy, để bây giờ cô ấy bỏ tôi đi mất rồi, mẹ hài lòng chưa? Tôi luôn tự nói với bản thân rằng mẹ mình bây giờ không phải là người mẹ trước kia nữa, nhưng tại sao mẹ vẫn làm cho tôi nhớ đến dáng vẻ trước kia của mẹ chứ?”
Tất cả lửa giận bị kiềm nén bấy lâu nay đã bùng phát qua một cái tát ngoài ý muốn.
“Tiểu... Tiểu Thận...” Tinh Tinh bị dọa cho ngừng khóc.
Phó Ti Cẩn nhíu mày, cướp lấy Tinh Tinh từ tay Phó Ti Thận, tức giận nói: “Em mau tỉnh táo lại cho anh. Sao lại nổi giận với một đứa bé ba tuổi?”
“Đứa bé ba tuổi sao?” Phó Ti Thận cười nhạo một tiếng, ánh mắt trào phúng.
“Bất kể bà ấy có biến thành cái dạng nào, anh đừng quên, đứa nhỏ ba tuổi anh đang bế chính là người mẹ cao cao tại thượng của chúng ta! Phu nhân hào môn lãnh huyết vô tình, Cố Tinh Tinh! Trong mắt bà ấy chỉ có vị trí nữ chủ nhân nhà họ Phó, em và anh chỉ là công cụ để bà ấy trói chặt bố...”
“Bốp!” Cái tát vang dội làm cho mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Giữa đám đông, hai anh chàng đẹp trai chân dài đứng đối diện nhau, một người chật vật cúi đầu, người còn lại còn chưa buông cánh tay đang giơ cao xuống, hiển nhiên là hai người này xảy ra tranh chấp, động tay động chân.
Đứa trẻ ở giữa hai người đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người. Cô bé nấc lên mộ tiếng rồi ngửa đầu khóc lớn.
“Ô oa a a a a...”
Trong lòng Tinh Tinh cảm thấy rất khó chịu, không phải đau lòng vì Phó Ti Cẩn đánh Phó Ti Thận, mà bị lời nói của Phó Ti Thận làm cho thương tâm.
Tim như bị vô số con dao chọc vào, cảm giác như cả người bị đặt trên vỉ nướng.
Sao lại khó chịu như vậy?
Bé không biết làm cách nào để giải quyết nỗi đau đớn trong lòng, chỉ có thể khóc thật to theo bản năng của một đứa trẻ, khóc thật to để trút bỏ những cảm xúc từ tận đáy lòng.
Ôm chặt Tinh Tinh trong tay, Phó Ti Cẩn lạnh lùng nhìn em trai: “Nếu chú đã bất mãn như vậy, thì từ nay không cần phải về nhà nữa đâu, tránh cho mỗi ngày đều nhìn mặt mấy người làm chú thấy khó chịu.”
Phó Ti Cẩn quay người đi, nhưng trước khi đi hắn còn ngoảnh đầu nói thêm một câu.
“Đột nhiên anh cảm thấy cái cô An Nhiên kia chọn rời xa chú là một sự lựa chọn đúng đắn, loại đàn ông mãi không thể trưởng thành như chú, hoàn toàn không thể cho một người phụ nữ cảm giác an toàn và hạnh phúc.”
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, nhìn khuôn mặt nhỏ còn đẫm nước mắt của Tinh Tinh, Phó Ti Thận đột nhiên mất hết dũng khí cãi nhau với anh trai.
Hắn chán nản cúi đầu, cô tịch rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra đến cổng, An Nguyên đã gọi điện thoại đến.
“Ti Thận, tôi đã tìm được tung tích của An Nhiên rồi.”
Đồng tử mở to, Phó Ti Thận run rẩy hỏi lại: “Ở... Ở đâu?”
“Con bé ra nước ngoài du học, tôi tra được vài thông tin, nói con bé thi đậu nghiên cứu sinh của một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, hiện giờ đang học chuyên sâu.”
“Đi du học nước ngoài? Cô ấy lấy đâu ra tiền?”
Không có gì ngạc nhiên khi Phó Ti Thận hỏi câu này. Hắn cũng biết không ít chuyện An gia làm với An Nhiên.
Đặc biệt là khi ấy An Nhiên vẫn còn là bạn gái hắn, không ai hiểu rõ những chuyện xảy ra với An Nhiên hơn hắn.
Mặc dù bên ngoài cô là thiên kim tiểu thư của An gia, nhưng thực ra cuộc sống còn khó khăn hơn cả khi chưa được An gia đón về.
Là một đứa trẻ mồ côi bình thường ít nhất còn có thể đi làm thêm kiếm tiền, nhưng khi là thiên kim hào môn thì phải quan tâm đến cái gọi là thể diện gia tộc, không thể ra ngoài làm những chuyện bị cho là 'mất mặt', nếu không sẽ làm cho An gia mất hết thể diện.
An gia không những không cho An Nhiên ra ngoài làm việc, mà còn không cho cô tiền sinh hoạt. Trong khi đứa con gái nuôi tùy tiện mua một cái túi cũng mất đến mười mấy vạn, thì đại tiểu thư chân chính của An gia ngay cả một cái ví bình thường mười mấy tệ cũng không mua nổi.
Nghĩ lại đúng là trớ trêu.
Phó Ti Thận từng muốn giúp đỡ bạn gái, nhưng nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, An Nhiên sẽ không bao giờ dùng tiền của hắn.
Cho nên hắn là người hiểu rõ tình hình tài chính của An Nhiên hơn bất cứ ai, cô không thể nào có tiền để đi du học, chưa kể đến tiền sinh hoạt, ngay cả học phí...
Dòng suy nghĩ đột nhiên dừng lại, lòng Phó Ti Thận có một dự cảm bất thường, hắn ngập ngừng hỏi: “Tiền An Nhiên đi du học... Chẳng lẽ, là của mẹ tôi cho?”
“... Ừ.” Nói thật, khi An Nguyên tra được điều này cũng thấy không dám tin: “Không chỉ vậy, tôi còn tra được, dì Cố là người luôn giúp đỡ em gái tôi trong một thời gian dài.”
“Thời gian dài là bao lâu?” Giọng Phó Ti Thận khàn khàn.
“Khoảng 20 năm, về cơ bản chắc là kể từ khi em gái tôi mất tích, con bé đã được dì Cố nhận nuôi.” Bây giờ anh ta xưng hô với Tinh Tinh vô cùng cung kính.
Đây là đại ân nhân đã cưu mang em gái anh ta, còn che chở cho con bé khỏe mạnh lớn lên.
Khuôn mặt Phó Ti Thận cứng lại: “Nói cách khác...”
Nói cách khác, mẹ hắn đã biết đến sự tồn tại của An Nhiên từ trước khi hắn và cô quen nhau, nhưng mẹ tuyệt đối không biết cô là bạn gái hắn.
Nhắm mắt lại, Phó Ti Thận cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bên tai vẫn tiếp tục vang lên giọng nói của An Nguyên: “Tôi đã lấy được đoạn video giám sát trong quán cà phê hôm đó, cũng nhờ một chuyên gia đọc khẩu hình diễn giải cuộc trò chuyện của bọn họ, cậu có muốn qua chỗ tôi xem không?”
“... Có.”
Quay đầu lại nhìn về phía cổng bệnh viện, có lẽ Tinh Tinh vẫn còn đang khóc, Phó Ti Thận muốn vào đó xin lỗi nhưng lại sợ bây giờ Tinh Tinh không muốn gặp mình, hắn chỉ có thể đến chỗ An Nguyên trước.
Hắn muốn biết sự thật trong chuyện này!
Trong bệnh viện, không như Phó Ti Thận nghĩ, Tinh Tinh đã ngừng khóc.
Bé vừa khóc quá dữ dội, Phó Ti Cẩn không có cách nào dỗ dành được, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu bố mình.
Cuộc gọi video được kết nối ngay lập tức.
Bên Phó Hành đang có một cuộc họp video từ xa, anh không ngờ lại nhận được điện thoại cầu cứu của con trai lớn.
Cậu con trai cả luôn trầm ổn, sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho anh, nên Phó Hành nhanh chóng bắt máy.
Kết quả, ngay khi điện thoại vừa kết nối, tiếng khóc thê thảm của Tinh Tinh truyền đến, vang vọng khắp phòng làm việc.
Cấp dưới bên kia video tò mò nghến cổ lên muốn nhìn xem đứa nhỏ nhà ai mà khóc lóc thảm thiết như thế. Đáng tiếc, ngay sau đó màn hình trước mặt bọn họ liền đen kịt, chỉ có một dòng tin nhắn.
“Có việc gấp, hoãn cuộc họp.”
“Tinh Tinh...” Phó Hành ôn nhu gọi.
Anh biết hôm nay là ngày Tinh Tinh đi tiêm, nhưng hôm qua sau khi nhìn thấy thỏa thuận ly hôn, anh đã sốc vô cùng, trong tiềm thức anh chọn cách trốn tránh không dám đối mặt với Tinh Tinh, trời vừa sáng đã vội vàng đến công ty, để Tinh Tinh lại cho hai con trai chăm sóc.
Không ngờ hai thằng nhóc xấu xa kia lại chăm sóc mẹ mình như vậy?
“Hức, chú ơi, oa a a a...”
Tinh Tinh nhìn thấy Phó Hành ở trong điện thoại Phó Ti Cẩn, tủi thân duỗi tay nhỏ, muốn bảo anh ôm mình.
“Sao Tinh Tinh lại khóc? Ai bắt nạt Tinh Tinh, chú sẽ dạy dỗ người đó một trận, được không?”
Phó Hành chỉ nghĩ rằng Tinh Tinh khóc vì bị tiêm đau, nên cố ý nói đùa để chuyển hướng chú ý của bé.
“Không... Không phải.”
Tinh Tinh vừa lau nước mắt vừa thút thít nói: “Chú, đừng... Đừng đánh Tiểu Thận.”
Bị đánh sẽ rất đau, vừa nãy bé đánh Tiểu Thận một cái, đến giờ tay bé vẫn còn đau chứ nói gì người bị đánh, cho nên Tinh Tinh không muốn Tiểu Thận bị chú đánh lần nữa.
Tinh Tinh sẽ rất đau lòng, trong lòng rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả bị tiêm, bé không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Ti Thận?” Phó Hành rất bất ngờ khi nghe thấy tên cậu con trai nhỏ từ miệng Tinh Tinh, lập tức nhìn sang con trai lớn, thần sắc hơi liễm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em trai, nó...” Phó Ti Cẩn không phải người anh trai tốt, mà những lời vừa nãy của Phó Ti Thận rõ ràng là thiếu đòn, nên bây giờ Phó Ti Thận cũng không muốn giấu bố làm gì.
Đương nhiên, hắn sẽ không thêm mắm dặm muối, chỉ trình bày sự thật một cách khách quan mà thôi.
Nhưng điều này đã làm Phó Hành nổi giận lôi đình.
“Tất cả là do chúng ta đã quá nuông chiều nó.” Đến mức thằng con trai này đã to xác như thế mà vẫn không chịu trưởng thành.
Ngay cả cách làm người cũng không học được.
“Chú đừng giận, Tinh Tinh sợ.”
Giọng sữa nhỏ rụt rè đã kéo lý trí của Phó Hành về, anh lập tức thu lại vẻ tức giận, chuyển sang dáng vẻ ôn nhu: “Bây giờ Tinh Tinh ngoan ngoãn đi tiêm nhé, rồi tí nữa chú sẽ qua đó đón Tinh Tinh đi chơi, được không?”
------------------Hết Chương 54---------------
20/07/2021